Bố hắn kể xong, mà hắn thương bố nhiều hơn, nhưng còn chuyện cô gái dưới nhà kia là sao? Hắn sao có thể chấp nhận người con gái khác trong nhà ngoài nhỏ chứ, nhìn qua thì cô ta cũng hiền lành, nên nể bố hắn, hắn sẽ tạm chấp nhận, nhưng còn chuyện lấy cô ta, hắn chưa suy nghĩ và chẳng bao giờ nghĩ tới.
Vậy còn con và Song Đào thì sao? con yêu cô ấy và cô ấy cũng vậy, bọn con gặp nhau từ trước, cũng trải qua mọi chuyện, có tình cảm chân thành với nhau, làm sao mà con có thể cưới người khác – hắn ngồi ghế nhàn nhạt.
Bố cũng biết làm vậy là không đúng với con, nhưng bố đảm bảo Liên Kỳ cũng là cô gái tốt như Song Đào của con, dù sao bố cô ấy cũng từng chăm sóc cho bố mà, họ còn giúp bố khôi phục trí nhớ, giao lại con gái họ cho ta, người đã khuất ta cũng rất khó xử?
… - người khó xử nhất bây giờ chính là hắn, không biết đối diện với nhỏ thế nào?
Bữa cơm tối của gia đình hắn, bây giờ không chỉ có một mình hắn, mà còn có bố và hai em của nhỏ nữa, thêm cô gái kỳ lại kia. Đã chào hỏi và giới thiệu với nhau rồi, nhưng không khí bữa ăn chẳng vui tẹo nào… im lặng đến mức, thở cũng nghe thấy tiếng, mèo với nghé ăn có một chút rồi xin phép lên phòng ngủ, không quên ôm cái ipad lên chơi.
Bố hắn cũng rất quý mến hai em nhỏ, ngoài dễ thương, xinh xắn thì còn rất lễ phép và ngoan ngoãn, ông nghĩ là nhỏ cũng vậy, nhưng ông cũng không phủ định là cô Liên Kỳ cũng thế, nhỏ được mười thì cô cũng được chín.
……
Ngày mới lại tới… như mọi ngày, nhỏ chở bố mẹ vào trong biệt thự mới, đi từ sáng tới chiều, nhỏ dừng tại biệt thự và bảo bố mẹ vào trong, nhỏ đi đón hai em.
Phóng vù qua biệt thự của hắn một cách nhanh nhất, nhỏ bất chợt thấy hai em mình ngồi ngoài một mái hiên, được bao quanh là cây dây leo mát mẻ, mọi thứ trong biệt thự hắn đều là những thiết kế rất đắt giá, nhỏ khẽ nhíu mày chạy tới, thì được hai em gọi lớn, hắn và mọi người trong nhà cũng chạy ra xem, cảnh nhỏ cười tươi và ôm hai em mình, thật khiến mọi người phía sau muốn chạy lại ôm ba chị em vào lòng, đôi mắt hắn ánh lên tia vui vẻ, nhưng khẽ trùng xuống.
Bố mẹ vào rồi à chị, chúng ta về nhà đi, ở đây có thêm nhiều người mới, em thích ở nhà hơn – giọng nói trong veo của nghé, khiến nhỏ bật cười.
Nghé nói đúng đấy chị, chúng ta mau về nhà với bố mẹ đi – mèo cũng hưởng ứng.
Được rồi… hai em về thì cũng phải vào trong nhà chào anh Thành Khang và Mon, còn mời hai người tối qua nhà mình ăn cơm tối nữa chứ? – nhỏ ngồi vuốt má nghé rồi cười tươi.
Chị vào nói đi, em với chị mèo ở ngoài đây thôi? Trong đấy có chị nào ấy, em không thích lắm – cái giọng kèm cái miệng “dẻo như kẹo kéo” của nghé, làm nhỏ và mọi người đứng sau cảm giác yêu chết mất.
Nhỏ khẽ nhíu mày… rồi gật đầu quay người bước vào nhà… nhỏ dừng chân lại, trước mặt mình, “toàn là người lạ” trừ hắn và Mon.
Song Đào… anh nhớ em lắm – hắn hiểu nhỏ muốn nói gì, nhanh chân chạy lại ôm nhỏ vào lòng, như để khẳng định hắn chỉ có mình nhỏ, để cho cô gái kia hiểu mà tự động rời xa hắn. Bố hắn khẽ thở dài, bây giờ ông thực không biết thế nào nữa?
T-Thành Khang… đây là… bố anh… à cháu thất lễ quá… cháu chào bác ạ, dạ em chào chị – buông ra thì nhỏ cũng tới cúi chào và hỏi thăm bố hắn, vì nhỏ thấy đôi mắt giống hắn, và chào luôn cả cô gái kia.
Ừm… cháu là Song Đào à… đây là Lưu Liên Kỳ, bố cô ấy mất sớm, nên nhờ bác và Thành Khang chăm sóc - ông ngập ngừng, ánh mắt buồn nhìn nhỏ.
Chị ơi, chở tụi em về nhà với bố mẹ đi – giọng nói của hai em nhỏ, hai cô em này lanh lắm cơ, chui lên xe ngồi liền.
À, ừm… chị lên ngay đây – vì gấp gáp nên thôi, nhỏ cúi chào tạm biệt, có gì sẽ nói sau vậy.
Thành Khang có ý muốn đi theo nhỏ, nhưng nhỏ bảo việc của gia đình nhỏ thôi mà, hãy ở nhà nói chuyện với bố đi, dù gì cũng lâu rồi không gặp bố mình, “nếu rảnh thì tối ghé qua biệt thự nhỏ ăn bữa cơm”, nhưng điều sau cùng, nhỏ không dám nói.
Chở hai em về, nhỏ có hỏi chuyện thì hai em liên tục nói và có phần “giành nhau nói nữa cơ”, nhỏ bật cười… nhưng nghĩ ra việc cô gái đó là “hôn phu” của hắn, nhỏ thoáng buồn.
Bố mẹ ơi, con về rồi đây – nhỏ và hai em nhanh chân chạy vào nhà tìm bố mẹ.
Hai người đang ngồi im trong sofa chẳng dám động vào thứ gì cả, vì còn ngại và không tin những thứ trong phòng, thật độc và lạ, còn rất đắt giá nữa.
Bố mẹ không phải ngại đâu, giờ đây là nhà mình, bố mẹ cứ tự nhiên đi… nhỏ đã kể một lần rồi nhưng giờ ngồi kể thêm lần nữa, hai cô em nhỏ chui tọt ra cái ti vi rồi chơi game với nhau, lâu lâu lại nghe giọng trong trẻo của nghé.
Chị mèo chơi dở thế, không bằng anh Thành Khang tí nào.
Ai bảo nghé chơi nhiều lần rồi, chị mới chơi mà.
Hứ… mèo chơi dở thì có.
Nghé chơi dở ấy.
Không nói lại người ta nên giở giọng chứ gì? Chơi dở mà đòi – nghé phán nhanh gọn một câu, làm cả nhà cười nắc nẻ. Sau đó hai cô em không chơi nữa ra ngồi cùng với nhỏ và bố mẹ ăn trái cây.
Đây là hai chiếc A-Phone, bố và mẹ mỗi người một cái, cả nghé nữa, mèo thì chị đưa rồi, trong này có sim mười số mới, con lưu số của cả nhà vào hết rồi, bố mẹ lấy dùng đi, phòng bố mẹ trên lầu hai, ba chị em con ở lầu ba.
Ui… lắm tiền thế nhỉ? – bố nhỏ nói rồi nhìn ngắm cái điện thoại mới.
Chị còn có cả một nhà để bốn chiếc ô tô cơ, đủ màu nữa, còn có nhiều xe máy và xe đạp điện nữa kìa, chị nhiều tiền lắm… - nghé và mèo thi nhau kể mọi thứ về nhỏ, bố mẹ tự hào lắm, cười tươi.
À đây nữa mẹ… - nhỏ đưa ra một cái thẻ viettinbank mà nhỏ làm hồi năm nhất để bố mẹ gửi tiền vào trong đó - … đây là thẻ gửi tiền, mà từ năm hai tới giờ, lúc đó con đã đi làm thêm rồi, nên không có xài tiền bố mẹ gửi nữa, chỉ xài tiền con đi làm thêm thôi, con không nói sợ bố mẹ không cho đi làm, ảnh hưởng tới việc học, hì hì.
Sao nhiều thế? Làm ở công ty Thành Khang nhiều tiền lắm hả?
Toàn bộ những câu hỏi xoay quanh nhỏ, nhỏ chỉ cười và đáp trả thôi, nhỏ định mở một nhà hàng cho bố và mẹ làm chủ quản, vì bố nhỏ nấu ăn ngon sẵn rồi, nên mời thêm thầy về dạy bố nấu món ăn nhà hàng thì cũng đơn giản thôi, còn mẹ thì sẽ đứng tính tiền… hi hi, nhỏ tính hết rồi.
Bây giờ con đưa bố mẹ lên phòng, rồi tắm rửa, tủ quần áo con đã chuẩn bị đầy đủ rồi, bố mẹ lấy ở đó mà mặc rồi xuống dưới nhà ăn cơm tối, mèo nấu đi nha mèo, ở nhà mèo nấu ngon nhất mà.
Em biết rồi, suốt ngày mèo, cái gì cũng mèo… - mèo thở dài, từ khi chị đi học đại học là công việc ở nhà mèo làm chủ quản hết, nên tài nghệ nấu ăn ngon hơn nhỏ nhiều, vậy nên nhỏ cũng lấy lý do đó bảo mèo nấu ăn, mở một bài hát nhẹ nhàng rồi mèo mở tủ lấy đồ nấu ăn.
Bố mẹ nhỏ đi tới đâu thì choáng ngợp tới đó, đúng là những thứ đó chỉ có trong phim thôi, giờ được tận mắt thấy đúng là choáng thật, nghé nhanh chân đi trước rồi chỉ phòng của bố mẹ mình, họ còn lên xem cả phòng của mấy chị em nữa, rồi mới xuống phòng mình, bên trong còn độc đáo hơn bên ngoài nữa, màu chủ đạo là màu trắng, giường lót nệm trắng, nói chung là giống như phòng của mấy chị em thôi, nhỏ còn lắp thêm một cái ti vi trên tường, để tối bố mẹ xem phim hay gì tùy thích, cũng có mạng và rất nhiều kênh như ti vi dưới nhà.
Cả ngày hôm đó, sau khi ăn xong, thì đã có hai cô em nhỏ dắt bố mẹ đi tham quan một lượt biệt thự, nên nhỏ cũng coi như là rảnh, bắt đầu từ mai thì nhỏ đi làm lại.
Mà nhớ tới hắn, nhỏ lại buồn, trở về phòng, nằm ngủ một lát thì điện thoại nhỏ kêu, là tin nhắn của hắn, nhắn nhỏ tới bãi đất trống, nơi lần đầu tiên hắn đưa nhỏ tới và nói lời thích nhỏ ấy, nhỏ mặc bộ đồ khác cho thoải mái hơn, cái áo thun màu đỏ và quần dài màu đen, nhỏ chạy SH tới nơi, thấy hắn đang đứng ở đầu xe limuos, nhìn có vẻ rất tâm trạng và u sầu.
Anh Khang – nhỏ tới gần hắn, nhẹ giọng nói.
Song Đào… anh… anh xin lỗi em – hắn ôm nhỏ vào lòng, không biết nên làm gì tiếp theo nữa đây.
Em hiểu mà, anh cũng đâu có muốn như vậy đâu, phải không? Anh không yêu cô ấy, đúng chứ? – nhỏ buồn lắm.
Hắn liên tục gật đầu, rồi bắt đầu kể chuyện của bố mình, và chuyện vì sao cô gái đó có mặt ở biệt thự hắn nữa.
Bây giờ anh tính sao? chứ em thấy nếu không chăm sóc cô ấy như lời bố anh thì không đúng lắm.
Nếu bắt anh lấy cô ta, anh thà chết còn hơn, cho dù biết là cô ta tốt nhưng người anh thương có mình em, anh không bao giờ lấy người khác.
Nhỏ nghe được hắn nói vậy thì trong lòng mừng thầm, nhưng lại không biết làm sao bây giờ, chắc là “cô ấy rất tốt nhưng anh rất tiếc”.
Anh muốn cảm ơn cô ta chăm sóc cho bố anh, anh sẽ đề nghị việc mua một căn hộ cho cô ta ở rồi cung cấp một số tiền cho cô ta sống đời còn lại, anh không muốn ai chia rẽ anh và em… anh làm vậy có được không?
Ừm… em thấy cũng ổn đó, nhưng mà cô ấy có đồng ý không thôi? Sợ lại thích anh thì sao, dù sao thì Thành Khang của em cũng là một chuẩn “sói ca…à nhầm soái ca”, có đầy đủ bản tính kiêu hãnh, lạnh lùng, đẹp xuất sắc, giàu có… nói chung là không chê vào đâu được.
Em cũng không thua kém anh khoản nào đâu nha, em cũng là người mà “vạn người mê đấy thôi”, nhìn em ai mà không yêu cho được, mỗi lần em đi đâu, ra ngoài là anh chỉ muốn em mặc thật kín vào, chỉ hở đúng hai con mắt thôi, kể cả mấy người làm của anh nhìn em, anh cũng không cho nữa.
Anh… hứ… anh làm tụi con gái muốn mang về nhà lắm đấy.
Còn em… da trắng như em, mà cứ đi dưới trời nắng, biết là da em không dị ứng với nắng rồi, em có cần phải khoe trọn cho bọn con trai thèm chảy dãi không? Đến anh nhìn mỗi ngày mà con xịt máu mũi.