Xa Nhau Đủ Rồi! Về Thôi! Anh Thương

Chương 74: Sắp có biến



“Sao? Em muốn vào công ty hắn ta làm! Em suy nghĩ kỹ chưa?”

Phùng Lập và Liên Kỳ đang ở phòng của cô, hai người cũng mệt lả người vì chuyện hôm qua, vừa nghe tin cô muốn làm ở chi nhánh của hắn là Phùng Lập không thích rồi.

Hiện tại thì Phùng Lập không có căn hộ nào để ở, nên ở tạm nhà Liên Kỳ nhưng cậu liền đưa cô tới một hang động bên dưới lòng đất, nằm cách xa thành phố.

“Nơi này là…”

Liên Kỳ khá bất ngờ, nhìn những người nộm nhỏ xíu trong hang, làm cô thấy khá run sợ, nếu nói đúng hơn thì cái này người ta gọi là chơi ngải, rất nguy hiểm, có thể mình sẽ bị bọn chúng phản lại lúc nào không ai biết.

“Song Đào! Em biết người này chứ? Cô ta đã hạ gục được những con ma nơ canh của anh!”

Lần cho con ma nơ canh vào siêu thị gần đây nhất, thì Phùng Lập nghe được cái tên này, nên hỏi cô.

“Song Đào, chính là cô ta, người hay ở bên Thành Khang, thật không ngờ cô ta biết võ”

Liên Kỳ khá giật mình, xem sơ qua sự việc bằng chiếc gương nhỏ, cô rất bất ngờ vì nó biết võ, nhưng không thể tha thứ vì nó cứ ở gần Thành Khang, mà mục đích của cô là muốn tách hai người ra.

Nhìn những hình nộm nhỏ xíu này, có một cái lá bùa ghi tên “Song Đào”, còn có một cái kim cắm nhẹ vào ngực, cô nhẹ cầm lên nhìn chằm chằm vào nó.

“Vậy nên em mới muốn vào chi nhánh hắn ta làm?”

Phùng Lập nhìn Liên Kỳ bằng ánh mắt ngạc nhiên, nói đúng hơn thì hiện tại cậu không còn thích cô nhiều như trước, chỉ lợi dụng cô vì một số mục đích cá nhân thôi.

“Đúng vậy, và anh có thể giúp tôi được mà, chỉ cần chỉ dẫn con mồi là được”

Đôi mắt Liên Kỳ nhìn chăm chú vào hình nộm của nó, mục đích của cô là được gần hắn, bất kể ai cản đường, đều có hậu quả thảm bại, cô cũng chỉ lợi dụng Phùng Lập vì mục đích cá nhân, chứ tình cảm thì không hề phát sinh.

“Được, vì em, anh sẽ làm tất cả!”

……

Hai em nó hiện giờ bắt đầu vào năm học, thế nhưng cả hai đều được đưa đón bằng tài xế riêng do nó chỉ định, và buổi tối thì học võ.

Huỳnh Hải và Lạc Vi cũng đi du lịch vòng quanh Việt Nam, cả hai cảm thấy áy náy về chuyện của mèo, nên đi đâu đó một thời gian.

Hai anh chị Việt Minh và Tâm Như thì bắt đầu đi làm ở các công ty, nên thời gian bọn họ gặp nhau cũng ít hơn.

Hoàng Nam và Lâm An cũng đang tiếp quản chi nhánh của mình, vậy nên cũng không có thời gian gặp nó.

Sau khi tan học, nó được hắn chở tới chi nhánh làm việc, mọi người đang tập trung đông dưới sảnh, ngắm nhìn một cô gái, mái tóc màu vàng nhạt, bộ quần áo công sở rất đẹp mắt, người con gái đó chính là Liên Kỳ.

“Anh Thành Khang… chào buổi sáng, cả Song Đào nữa, may quá gặp anh ở đây!”

Liên Kỳ thấy hắn là cười híp mắt, đám đông cũng tản ra, nếu không sẽ bị hắn đuổi việc, hai người khẽ nhíu mày nhìn cô, đột nhiên nó cảm giác ngực mình nhói lên cảm giác đau kỳ lạ, nhẹ đặt tay lên giữ ngực, hắn thấy vậy liền hỏi, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

“Song Đào! Em bị làm sao vậy, nếu có bệnh thì anh đưa em về nghỉ”

Hành động vừa rồi khiến mọi nhân viên đều ngỡ ngàng, bình thường hắn không bao giờ thể hiện tình cảm nơi đông người, hơn hết hắn luôn nghiêm khắc với mọi nhân viên, nên ai cũng chỉ thấy hắn rất lạnh nhạt.

Liên Kỳ thấy ghen tị vô cùng, nhưng cô biết vì sao nó bị như vậy, cười thầm trong lòng.

Nó cảm thấy hết đau rồi, nên cười lại cho hắn vui.

“Em không sao rồi! Chắc tại em ăn cay nhiều nên mới tức ngực thôi… hì hì… chúng ta lên làm thôi anh”

Nó dùng nụ cười không thấy núi thái sơn, mọi người nhìn cảm giác xịt máu mũi, hôm nay họ chứng kiến hai người quyền lực nhất, tụ họp tại nơi này, lại còn làm những hành động như muốn đốt cháy tim người khác.

“Em phải chăm lo sức khỏe mình hơn nghe chưa, anh nhớ là bố mẹ em đâu ăn ớt nhiều như em đâu, có lẽ em ở trong này nên nhiễm ớt rồi, từ giờ phải nói Mon cẩn thận hơn mới được.”

Hắn vô cùng lo lắng cho dạ dày của nó, nhớ tới lần đầu tiên anh Việt Minh đùa là nó bị lủng dạ dày do ớt, làm hắn thấy lo rồi, giờ đây còn bị đau ngực, hắn lại lo nhiều hơn.

“Em cảm ơn anh nha! Em sẽ ngừng ăn ớt vậy”

Hai người đi lên phòng làm việc, mà quên béng Liên Kỳ xuất hiện ở đó, nhưng lát sau thì nó cảm giác thiếu thiếu, quay mặt lại đằng sau thì thấy cô cười với mình, nó cũng cười lại.

“Vậy cô tới đây làm gì?”

Ba người ngồi trong phòng làm việc của hắn, hắn hỏi Liên Kỳ.

“Em muốn làm việc ở chi nhánh của anh”

Liên Kỳ rất thản nhiên nói ra điều mình muốn, khá buồn vì bị lơ đẹp, nhưng không sao, phải nhẫn nhịn mới có kết quả tốt.

“Tại sao? Cửa hàng đó không có nhân viên hay không có khách hàng à!”

Hắn hỏi đúng trọng tâm, nói bình thường thì hắn cũng không cảm giác tốt được với cô gái này, nhưng vì cô ta từng cứu bố mình và chăm sóc ba năm, vậy nên hắn cũng không từ chối mọi yêu cầu, nhưng lần này.

“Dạ không ạ, chỉ là em thấy chi nhánh của mình đang tuyển nhân viên, vậy nên em cũng muốn thử, hơn nữa từ ngoài đảo về đất liền sống nhiều chuyện xảy ra, nên em có chút sợ.”

Ý của Liên Kỳ là chuyện những người lần trước tới quán mình phá đám, cô cảm giác rụt rè và sợ hãi.

“Chuyện này…”

Hắn hiểu ý của cô, nó cũng vậy, sau đó hắn nhìn sang nó, ánh mắt như muốn hỏi ý kiến của mình, nó cười rồi nói.

“Cũng tốt đấy, ở ngoài một mình mà còn gặp phải chuyện không may như vậy, anh Thành Khang, em thấy nên để cô ấy làm cùng mình, đằng nào chi nhánh cũng đang tuyển người mà!”

Hắn nhìn lại nó như không tin điều nó nói, nó chỉ cười rồi liên tục gật đầu, sau đó nó dự định là bắt đầu cho Liên Kỳ đi làm từ hôm nay, đồng phục cô ấy mặc cũng hoàn toàn hợp lý, công việc của Liên Kỳ là làm bên kho, nên cô được nhận từ hôm nay.

Giờ nghỉ giải lao, không ai bảo cô mà tự mình pha cà phê mang lên phòng hắn, còn nói là nó bận việc nên không làm được, hắn có chút gì đó không hài lòng, liền xuống mở cửa phòng nó, thấy nó chăm chú làm việc.

“Song Đào, nghỉ trưa rồi, em đi ăn với anh?”

Hắn đến gần bàn của nó, thấy trên bàn khá nhiều tài liệu, hắn khẽ nhíu mày, mấy cái này lâu rồi mà.

“À, Thành Khang, anh với Liên Kỳ dùng bữa đi, em có nói Mon nấu cho riêng em rồi này, em còn một số việc cần làm”

Nó mỉm cười với hắn, theo sau hắn là Liên Kỳ, nhưng vì sao trong tim nó không cảm giác ghen hay gì khác nhỉ, nó thấy là lạ, nhưng thôi không sao.

Thành Khang khó hiểu và thắc mắc hỏi nó.

“Những tài liệu này cũ rồi mà, em còn làm lại sao?”

“Anh cứ đùa, em cảm thấy có một số sai sót, nên em kiểm tra lại thôi, mà cũng quá trưa rồi, anh mau lên ăn đi, chắc hai người đói rồi nhỉ?”

“Song Đào, em bị sao vậy, có bao giờ em bỏ bữa trưa đâu, dừng lại mau, em lên ăn cơm với anh, anh không quen ăn với người lạ”

Hắn cảm giác tức tối trong lòng, tự dưng sáng giờ nó khác ngày thường, ngay từ lúc nó chấp nhận Liên Kỳ vào làm, là bản thân hắn thấy lạ rồi, giờ còn bỏ bữa trưa, để hắn ăn cùng với cô ta.

“T-Thành Khang, anh đừng vậy mà, mau lên ăn đi không Liên Kỳ đói đấy”

Nó cũng chẳng nhìn hắn, cứ như hắn là người dư thừa, chỉ tập trung vào máy tính và bấm máy.

Những điều nó vừa nói đều có người đằng sau hướng dẫn, sự thật thì nó đã bị Phùng Lập và Liên Kỳ làm hại, bằng cách đâm nhẹ một cây kim lên ngực của hình nộm, sau đó nói gì thì người đó hoàn toàn làm theo, cách này không một ai có thể phát hiện ra, cũng không ai ngờ tới.

“SONG ĐÀO… TÔI BẢO EM DỪNG LÀM VIỆC LẠI CHO TÔI”

Bây giờ bản thân hắn cũng không kiềm chế được nữa, nó muốn làm loạn ở công ty này thêm chuyện gì nữa đây, hắn lớn tiếng mắng nó, Liên Kỳ cũng rất bất ngờ, nên tạm thời nói Phùng Lập dừng lại, hôm nay đến đó là đủ rồi, sau đó cô lui đi ra ngoài.

“T-Thành Khang, anh…”

Nó trở về trạng thái ban đầu, khá ngạc nhiên khi tự dưng lại thấy hắn nổi nóng như vậy.

“Song Đào, em muốn gì nữa đây, mau đi ăn trưa với anh”

Hắn cũng chẳng cần nó trả lời, vội nắm chặt tay rồi kéo nó đi, bản thân nó mới là người ngạc nhiên nhất, cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Cả hai ngồi ăn, nhưng hắn lại nuốt không trôi cục tức này, vội vã hỏi nó một cách nghiêm túc nhất.

“Giờ em nói anh biết chuyện gì đã xảy ra với em, hôm nay em lạ lắm, hành động của em khác hẳn ngày thường”

“Dạ em… em… xin lỗi anh”

Trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, nó chỉ biết xin lỗi hắn thôi, cũng không hiểu chuyện gì, chỉ nhớ được tới lúc nó đồng ý cho Liên Kỳ vào làm, rồi cả việc bàn tay nó không tự chủ mà lục lọi các tài liệu cũ ngồi xem, cả việc hắn mở mạnh cửa vào phòng nó, nó cũng không hiểu sao bản thân mình lại làm thế.

“Thôi được rồi, coi như lần này anh bỏ qua, từ sau em không được bỏ bữa trưa, cũng không được nói anh ngồi ăn chung với cô ta nữa nghe chưa?”

Nhìn bộ dạng sợ hãi như cừu non, khiến hắn cũng chạnh lòng, nên dịu giọng tha cho nó, còn nó thì vui mừng gật đầu lia lịa như muốn gãy cổ, hắn bật cười, lúc này hai người mới có bữa trưa ngon miệng.

Một góc khuất nào đó, Liên Kỳ chứng kiến thì vô cùng tức giận, nghe hắn nói không muốn ngồi ăn với mình, càng khiến lòng tham hại nó lớn hơn.