Nó ăn và đáp trả, mọi người đều rất sốc, có phải là nó đùa không, thời đại gì rồi mà chơi trò đó.
“Sao cơ? Chơi ngải ư, trò đó chẳng phải rất nguy hiểm mà”
Lâm An ngạc nhiên.
“Đó cũng chỉ là suy luận của bác sĩ tâm lý, còn tùy thuộc vào bản thân mình, nhưng dạo gần đây thì hết rồi, mình không còn đau nữa?”
Sau đó nó nói toàn bộ những gì bác sĩ tâm lý nói, mọi người cũng không ngờ là nó lại rơi vào hoàn cảnh này, nó nhớ tới những lúc gặp mấy tên zombie trong phim, làm nó hoảng loạn.
Suy nghĩ của hắn có chút kỳ lạ, nếu nói như nó thì nó đang có người đằng sau điều khiển, những vụ ma-nơ-canh xảy ra thời gian trước, mặc dù đã kết thúc và tìm ra được lý do vì sao chúng hoạt động, thế nhưng hắn và nó quên mất là phải tìm người đứng sau điều khiển, “Không lẽ, người đó điều khiển cả Song Đào”, đó là những gì trong đầu hắn nghĩ.
Nó gắp miếng cá “khá bự”, đưa lên miệng chuẩn bị ăn thì, nó cảm giác có ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, nhưng nó tưởng hắn nhìn vào miếng cá, nên cười cười, giọng nói lắp bắp.
“C-Có chuyện gì vậy Thành Khang?”
Hắn đang suy nghĩ chuyện của nó, nên chẳng nghe nó nói gì cả, sau đó tiếng cười của chị Tâm Như, làm hắn trở về thực tại, thấy nó nhìn chăm chú vào mình, liền quay mặt đi chỗ khác.
Kết thúc buổi đi chơi, bằng trò chơi bóng chuyền, cũng chẳng cần trọng tài hoặc theo luật chơi là đủ người, bọn họ chơi chỉ để giải trí thôi.
Phần chia đội đã xong, đội một gồm Thành Khang và Hoàng Nam chơi giỏi bóng chuyền, Song Đào thì chơi dở lắm, đội hai gồm chị Tâm Như, anh Việt Minh và Lâm An, cả ba người đều giỏi trò này.
Và Lâm An lấy đâu ra cái còi và thổi lên để bắt đầu trận đấu.
Trái bóng bắt đầu chuyển động, chuyền qua hai đội, vì nó không biết chơi trò này lắm, chỉ lần đầu tiên chơi thôi, mà đúng hơn thì nó cũng từng học mấy cái đó ở trường cấp ba, nhưng không tham gia thi đấu gì hết.
“A đ-đau”
Nó vừa đỡ được một trái bóng bằng hai tay, để bóng bay qua bên đội kia, nhưng vì quả bóng khá mạnh, nên tay nó cảm giác đau và rát.
“Không sao chứ?”
Hắn và Hoàng Nam đều tới hỏi thăm nó, cả hai cũng khá bất ngờ về hành động của mình, nhìn nó người lần đầu tiên chơi trò này, đôi khi còn bị bong gân nữa, nhưng sau đó nó mỉm cười thì cả hai mới yên tâm.
“Không sao, không sao?”
Sau đó tiếp tục trận đấu, tỉ số đang nghiêng về đội của nó, vì có hai anh chàng bảnh trai, lại đánh bóng giỏi nữa, bên kia cũng không kém cạnh, hai cô nàng xinh đẹp và một anh chàng đáng yêu cũng đang cố gắng cân bằng tỉ số.
Một trái bóng cuối cùng để phân thắng bại, đang bay thật nhanh về phía nó, lúc này cuống cuồng lên, nó không biết đỡ hoặc đánh kiểu gì cho phù hợp, lực đánh của trái bóng rất mạnh, nó liền dùng tay đỡ và thế là quả bóng rớt trúng đầu nó, người nó gần như sắp ngã xuống cát.
“Song Đào”
Thành Khang nhanh chân chạy lại đỡ người nó, không để nó ngã xuống cát, quả bóng vừa trúng đầu nó thì bay cao lên, Hoàng Nam liền đập bóng qua sân và đội của cậu thắng.
Nó lim dim mở mắt dậy, nhìn lên thì thấy trần nhà trắng bóc, nhìn sang bên thì thấy một người con trai, còn mặc quần sooc trắng, cúi mặt xuống đất suy nghĩ chuyện gì đó, hình như là hắn.
“T-Thành Khang, c-cậu về nghỉ đi”
Vừa tỉnh dậy, nó nghĩ chắc vì quả bóng kia nên nó mới nằm đây, mà nhớ lại lúc đó đầu nó ong ong, không cảm giác được mình ngã đau hay không nữa.
“Cô tỉnh rồi, đầu còn đau không?”
Hắn nghe được giọng nó thì vui mừng vô cùng, quay sang hỏi han, khi nãy nó ngất xỉu, hắn bế lên phòng nó, ngồi canh nó cả mấy tiếng, giờ nó mới tỉnh.
Nhìn vào ánh mắt, hành động, cử chỉ của hắn, nó nhận ra rằng hắn đang rất lo lắng, trong tim nó rất vui, mỉm cười híp mắt.
“Ừm, tôi khỏe rồi”
“Oh, v-vậy cô đi tắm đi, lát chúng ta về.”
Hắn mê đắm với nụ cười của nó.
“Cảm ơn cậu, Thành Khang”
Chắc đây là nụ cười cuối cùng của nó với hắn, nó nhớ tới hắn và Liên Kỳ, làm nó chạnh lòng, người con gái của hắn là cô ta, người con gái mà không ai được động vào, cũng là cô ta.
Đóng cửa phòng nó, hắn đứng bên ngoài dựa lưng vào cửa thật lâu, hắn cũng vui vì nó có thể cười tươi như vậy, hắn thật sự vẫn không thể quên được nó, cho tới lúc gặp nó, nhìn thấy nó buồn, nó đau, trái tim hắn cũng nghẹn lại.
Bất chợt hắn nghe được giọng hát của nó bên trong.
Bài hát: Sau khi chia tay – Sơn Ca
“Sau khi chia tay, em vẫn chưa quen ai
Dù đã cố gắng vẫn luôn không phải một mình.
Sau khi chia tay nước mắt không rơi một lần
Vì em sợ khóc sẽ chẳng ai dỗ dành em.
Sau khi chia tay em chẳng dám đi đâu
Vì chẳng có bất cứ góc phố nào không từng chung đôi
Sau khi chia tay đi đâu cũng thế.
Người ta hỏi em về anh rất nhiều.
Sau khi chia tay chẳng điều gì như em từng nghĩ
Chẳng dễ dàng như ngày ấy đôi ta giận hờn.
Đợi chờ xem ai sẽ gọi trước ai
Chẳng cần quan tâm ai đúng sai.
Nhưng tất cả đã tan biến không thể như xưa.
Sau khi chia tay, nhiều lần em vẫn cứ nhầm lẫn
Rằng chỉ cần khóc là chắc chắn anh xuất hiện
Giờ thì anh đã chẳng muốn nghe
Đã có người bên anh được chở che
Bỗng chốc em đã mãi mãi thành người thứ ba
Sau khi chia tay!”
Hát xong, những giọt nước mắt nó lăn dài trên má, trong đầu nó chỉ nghĩ được tới bài này, hoàn toàn đúng với hoàn cảnh của hai người.
Hắn đứng ngoài nghe cũng hiểu, nó cũng rất đau lòng, hắn cũng rất mong sao những chuyện nó làm trước đó chỉ là giả dối.
Sau khi chỉnh chu lại hành lý, mọi người đứng dưới sân chờ hắn và nó xuống, ai cũng lo cho bệnh tình của nó, lúc nó bị trái bóng đập vào đầu, họ cũng chỉ mong sao nó đừng tái phát bệnh đau ngực, nếu không bọn họ ai cũng bị nó hành đủ kiểu mất.
“Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu”
Nó đeo cái ba lô xinh xinh đằng sau lưng, vì nó và hắn, một người ngồi hát, một người đứng nghe hát, cộng thêm việc cả hai tắm khá lâu, nên mọi người xong từ trước rồi đứng chờ.
“Không sao đâu, lâu lâu chúng ta mới được vui chơi thế này!”
Lâm An cười tươi, qua chuyến đi này, cô mong sao hai người bọn họ trở lại như ban đầu.
“Haizzz! Cứ nghĩ tới đống giấy tờ đang chờ là mình chẳng muốn về”
Hoàng Nam than ngắn, thở dài.
“Công ty chị đang mở chi nhánh mới bên nước ngoài, chắc sắp tới chị qua đó công tác một thời gian”
Chị Tâm Như cũng rất mệt với công việc, nhưng được vui chơi hai ngày, cũng làm tâm trạng chị… thảm bại hơn.
“Còn anh trở về là làm thiết kế bản thảo cho khách, nhưng không sao anh đã làm được một nửa rồi.”
Anh Việt Minh làm ngón tay trỏ giơ lên kiểu like.
“Chúng ta chính thức bỏ mác Sinh viên rồi nhỉ?”
Hắn nói một câu kết, cũng rất chí lý, bắt đầu từ hôm nay, bọn họ đã không còn là sinh viên nữa, cũng không cần học mà chỉ làm việc cho tương lai thôi.
Máy bay tới và đưa bọn họ lên không trung, mỗi người mang một suy nghĩ khác nhau về chuyến đi này, hắn ngồi ngay cửa sổ, lâu lâu lén nhìn sang nó, nó ngồi ngang hàng với hắn, ngay bên cửa sổ hàng bên, hai cặp kia thì ngồi cùng nhau, cả bốn đều dựa vào nhau ngủ, nhưng trong suy nghĩ họ cũng mong là căn bệnh của nó sớm khỏi, cả hai sẽ làm lành với nhau nhanh hơn.
Ở một nơi khác.
Liên Kỳ và Phùng Lập thì đang cùng nhau hưởng thụ tại khách sạn hai ngày hai đêm liền, khung cảnh thật khiến người nhìn đỏ mặt.