Xa Nhau Đủ Rồi! Về Thôi! Anh Thương

Chương 89: Xa nhau đủ rồi! về thôi! anh thương! (9)



“Chị Đào ơi, xuống ăn sáng rồi chở em với chị mèo đi học.”

Sáng nay vì nó dậy muộn nên mèo thay nó nấu ăn sáng, sau đó vẫn chưa thấy nó xuống, nghé lên phòng gọi nó, còn lay lay người nó vì chẳng có động tĩnh gì.

Vừa tỉnh dậy, nó cảm giác đầu nó đau và ngực cũng đau, hơn hết là đôi chân nó dường như không thể đứng dậy nổi, cả cơ thể nó mệt đến lạ.

“Để chị gọi chú Quốc tới chở hai em đi học, hôm nay chị cảm thấy không khỏe, nghé xuống nói mèo đi, hai chị em ăn sáng đi.”

Vừa nói nó vừa mò cái điện thoại gọi cho tài xế tên Quốc, tới chở hai em nó đi học, nhưng nghé lấy điện thoại nó rồi tìm cái tên đó và gọi.

“Alo, chú Quốc qua chở hai chị em cháu đi học, chị cháu cần được tới bệnh viện.”

“Vâng, tôi qua ngay đây thưa cô chủ nhỏ.”

Chú Quốc thường hay chở mèo và nghé đi học, nhưng hai hôm nay được nghỉ vì nó chở đi.

Nó nằm đó cho đến tận quá trưa mới tỉnh, cả cơ thể nó cũng rất mệt mỏi, tự dưng nó thấy gợn gợn trong miệng.

“Hình như có cái gì đó trong miệng”.

Sau đó nó lấy ra, là một hòn ngọc hình tròn và có màu hồng, cũng không lớn lắm, nó chợt lẩm bẩm, may mà mình chưa nuốt, nó để hòn ngọc đó trên bàn rồi vào vệ sinh cá nhân.

Đột nhiên ngực nó lên cơn đau, dòng suy nghĩ cuối cùng của nó, là nó dường như nhớ ra chuyện xảy ra vào tối qua, đôi mắt nó mở to hơn rồi sau đó trở nên vô hồn.

……

Hắn ở bang uống rượu tận hai ngày không về, phó bang bị hắn đánh và trói lại, bịt mõm nằm im một góc, vì cản đường của hắn.

Chợt cánh cửa bang bật mở, vì cửa chắc chắn nên sức mạnh đạp cũng không đổ, chỉ hơi nứt ra thôi, người đàn ông bước vào và cả cô gái kia chính là bố hắn và Liên Kỳ.

Cả hai thấy hắn nằm yên bất động, chắc là do uống rượu nhiều quá đây, nghe thấy giọng ậm ừ của phó bang, bố hắn tới cởi trói cho cậu, sau đó cậu mau chóng giải thích rồi cùng mọi người đưa hắn về và gọi bác sĩ tới kiểm tra.

Qua ngày hôm sau hắn tỉnh, mở nhẹ con mắt nhìn mọi thứ, là trong phòng mình chứ không phải bang, cũng không sực mùi rượu.

“A-Anh tỉnh rồi!”

Liên Kỳ chăm sóc cả đêm cho hắn không rời nửa bước, vừa hay bố của hắn vào, hôm qua ông đúng là rất lo vì bác sĩ nói hắn phải rửa ruột vì uống quá nhiều rượu.

“Thành Khang, con làm cái gì vậy hả? Công việc con bỏ bê là tới bang uống rượu sao?”

Bố hắn vô cùng giận dữ, về tới nhà nghe tiếng khóc nức nở của Liên Kỳ, ông liền hỏi đầu đuôi câu chuyện, và còn cố tình nói là hắn không muốn lấy cô, muốn đuổi cô ra khỏi nhà để Song Đào được vào sống cùng, làm bố hắn càng phẫn nộ hơn.

“Tỉnh lại đi Thành Khang, đừng vì Song Đào mà làm Liên Kỳ buồn, những chuyện cô ta làm con đã mắt thấy, tai nghe, tại sao còn nhớ đến cô ta, người con gái tốt yêu thương con đang ngồi trước mặt con đây, sao con không quan tâm hả?”

Ông liên tục mắng hắn, còn thẳng tay tát hắn, nhưng Liên Kỳ khóc lóc, quỳ xuống cầu xin, làm ông mủm lòng, lại càng muốn cô nhanh chóng làm con dâu dòng họ hơn.

“Bỉ ổi”

Hắn nhìn những hành động của Liên Kỳ, thật sự khiến hắn ngứa gan và tức giận, cô ta chắc đang vui mừng trong lòng.

“C-Con”

Bố hắn thật không ngờ là hắn nói được điều đó, trước nay con ông tính cách ra sao, ông là người hiểu rõ nhất, vậy mà giờ đây hắn chỉ vì một người con gái không yêu mình mà dám vứt bỏ người con gái yêu mình.

“C-Cháu xin hai người đừng làm thế?”

Liên Kỳ khóc nức nở, từ bao giờ mà số phận của cô lại hẩm hiu như vậy, đã được sống trên đất liền, nhưng tại sao lại không thể hòa hợp.

“Nếu hai người vì cháu mà làm vậy, cháu sẽ rời đi, cháu cũng không cần chức phu nhân hay là người nhà của dòng họ Tư Mã nữa, vì cháu mà tình cảm gia đình sứt mẻ thì cháu sẽ đi.”

Liên Kỳ cố gắng hạ mình, và khóc lóc van xin để được hai người kia thương tình cho ở lại, bởi vì cô biết tình thế hiện tại đang nghiêng về mình, chỉ cần mình cố gắng diễn tốt vai này chắc chắn sẽ thành công.

“Liên Kỳ, không phải lỗi của cháu, mau đứng lên đi, là lỗi của Thành Khang, cháu nhất định phải là con dâu của bác, công ơn cháu cứu và chăm sóc cho bác, làm sao bác quên được…”

Bố hắn mỉm cười đỡ Liên Kỳ đứng dậy, dù sao thì ông cũng rất quý mến cô.

Hắn nhìn thấy sặc mùi giả dối, vội lên tiếng, đầu óc hắn cũng tỉnh táo hẳn.

“Liên Kỳ, cô không cần làm thế, nếu muốn lấy tôi thì ngày nào tôi cũng hành hạ cô, có khi còn tệ hơn bây giờ nữa, cô nên biết cô chỉ là người có công chăm sóc bố của tôi, ngoài ra cô chẳng là cái gì hết.”

Trước mặt người bố đáng kính, hắn chẳng kiềm chế ngôn từ, thẳng miệng nói, sau đó đứng dậy đi tới cửa nhà vệ sinh, còn quay mặt lại nói một câu kết.

“Cũng chỉ vì bố cô ham hư vinh, giàu sang vậy nên mới gán ghép cô với tôi, thử hỏi đến giờ phút này cô đã làm được gì cho bố mình chưa?”

Hắn đóng thật mạnh cửa lại rồi cười nhạt khinh thường, hắn thà không lấy vợ còn hơn lấy một người như cô ta, hắn biết chuyện là vì cho người điều tra thân thế, trước đây bố cô ta đúng là rất tốt, nhưng sau đó cũng vì ham hư vinh mà làm vậy, hơn hết hắn còn biết được chuyện mà chính Liên Kỳ cũng không biết, là cô ta từng lên giường với tên con trai khác.

Bố hắn dịu giọng với Liên Kỳ, sau đó cao ốc của ông có việc, nên ông liền đi, còn chuyện của hắn để tối về rồi tính.

Ngồi một mình trong phòng, Liên Kỳ không còn từ nào diễn tả, tâm trạng của cô gần giống như một cỗ máy thời gian, xóa hết ký ức, cố gắng không nhớ những câu hắn nói, chỉ cần được làm con dâu của dòng họ này, thì chắc chắn cô cũng sẽ có một ít cổ phần, tới lúc đó cô sẽ khiến hắn không dám lên mặt mình.

Nhận được điện thoại của Phùng Lập, cô nhanh chóng kể chuyện của mình, và nhờ cậu ta giúp, cậu ta yêu cầu thế nào cô cũng đồng ý.

Sau đó cô ra ngoài và tới bên Phùng Lập, nhưng có người theo dõi, và báo tin về cho hắn.

“Cô ấy đi vào căn hộ XVC”

Hắn khẽ nhíu mày, đó là căn hộ trước đây cô ta từng ở, sau đó nghĩ chắc là cô ta cố tìm một nơi cho thoải mái để suy nghĩ lại chuyện của mình, như vậy cũng tốt, đằng nào hắn cũng không muốn thấy mặt cô ta.

Hắn xuống ăn bữa sáng rồi tới chi nhánh làm việc như mọi khi, chợt hắn nhớ tới nó, cũng lâu lắm rồi không gặp nó, mới chỉ nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của nó vài hôm trước mà đến giờ hắn chẳng thể nào quên, cho dù nó mặc đồ cỡ nào thì trong mắt hắn cũng rất đẹp.

Vừa dừng xe tới chi nhánh, hắn ngạc nhiên khi người con gái hắn mới nghĩ tới đã xuất hiện, là nó… chính là nó… thế nhưng bộ quần áo đen thui trên người, cộng thêm vẻ cực kỳ sát khi trong đôi mắt nó, gần như cú đấm của nó ngược về hắn.

“SONG ĐÀO”

Hắn bất chợt gọi lớn tên nó, nắm đấm sát tới miệng thì dừng lại, dường như trong ngực nó có một chút cảm giác quen thuộc với người con trai này, nhưng hiện tại nó đang bị Phùng Lập điều khiển.