Xa Nhau Đủ Rồi! Về Thôi! Anh Thương

Chương 92: Xa nhau đủ rồi! về thôi! anh thương! (12)



Phùng Lập chuẩn bị về lại hang của mình dưới lòng đất, nhưng cậu phải hoảng loạn khi con trăn canh giữ bị treo trên cây, trong trạng thái “sắp tèo”, cậu mau chóng tháo dây thừng ra và ấn một cái nút giữa nắp, liền xuất hiện một bậc thang đi xuống.

Cậu thầm nghĩ, bao năm nay mình hoạt động ở đây không một ai biết, lần này lại vô ý để kẻ nào đó biết, những người nào đi tới đây đều hồn vía lên mây vì con trăn này, vậy mà có tên ngu dám chống lại, nhất định không tha.

Phùng Lập từ từ đi xuống, đi rất nhẹ để bắt tại trận hung thủ, cùng với con trăn trườn đằng sau mình.

Cậu nhìn quanh một lượt không thấy bóng dáng ai, nhìn lại những hình nộm của mình đều không dịch chuyển, chắc không phải là ăn trộm, trên tay cậu cầm hình nộm của nó, liền để vào vị trí ban đầu, và sau đó đi vào bên dưới mật thất, vì cánh cửa nơi cất giấu những ma-nơ-canh và các bộ giáp chiến binh ở trong đó.

Nơi này quá quen thuộc với Phùng Lập, nên nhắm mắt cậu cũng có thể đi được.

Về phần nó, sau khi bị tướng quân dọa cho mất vía, thì nó lại chạm vào cái nút mở mật thất, bên trong càng làm hồn vía nó bay vất vưởng, toàn ma-nơ-canh, và cả những vị tướng giống như kia, khoác trên mình bộ áo giáp sắt, trên tay cầm kiếm và đao phong, mặt ai nấy cũng giữ tợn, còn có một số tên đeo mũ giáp càng khiến hồn nó lìa khỏi xác.

“M-Mình đâu phải nhà khảo cổ học hay nhà nghiên cứu gì đâu? Mà sao phải ở trong hoàn cảnh này chứ?”

Nó thầm khóc thương cho số phận bi hài của mình, nó sợ ma không có đối thủ, cũng chỉ có một cái linh hồn, mà từ đầu tới giờ nó phải mất đi mấy cái linh hồn.

Nhưng sau đó nó cảm giác có người bước vào, trong đầu nó chính là Phùng Lập, chỉ có cậu ta là chủ nơi này, nó cũng nghĩ cậu ta phải can đảm lắm thì mới dám nhìn những thứ này mỗi ngày.

Ánh đèn soi rọi xung quanh, gần như mặt nó chạm mặt cậu ta, nó liền ngồi thụp xuống trốn phía sau tượng mặc áo giáp.

Phùng Lập gần như cảnh giác được phía đó có người, bèn đi tới và soi đèn, cậu lên tiếng nói.

“Ai đang trốn phía sau, mau ra mặt đi.”

Nó vẫn ngồi im ru, không nhúc nhích cũng không hé răng nửa lời, giọng nói ấy tiếp tục vang lên.

“Tôi biết có người ở đó, nếu muốn giữ cái mạng thì đừng để trăn của tôi bắt được, nó đang rất đói đấy.”

Phùng Lập nhếch miệng cười, chắc hẳn ai nghe điều đó đều hồn bay phách tán, cậu hất mặt về con trăn đang lè lưỡi, con trăn cần trừng phạt kẻ nào mới trói mình treo lơ lửng trên cây.

“Tôi đếm đến ba… một… hai…”

Phùng Lập mất kiên nhẫn, bắt đầu đếm và đi đến gần, vì cậu thấy có đôi giày.

“Là tôi đây?”

Nó chẳng cần trốn nữa, đánh thì đánh, cho dù trai hay gái, nó sẽ không nể nang ai, đứng bật dậy ngay trước mặt cậu ta, trên tay nó còn cầm cây kiếm chĩa thẳng về Phùng Lập.

Phải mất năm giây suy nghĩ và lắng đọng, Phùng Lập mới nghiền ngẫm người con gái trước mặt.

“S-Song Đ-Đào, là em sao?”

“Đúng, là tôi đấy, cậu đã tỉnh chưa? Thật không ngờ cậu là người tàn bạo đến vậy!”

Nó mạnh dạn đáp trả, bây giờ có người trong này, nó không cảm giác sợ hãi, tim nó cũng không còn thậm thụt lo sợ nữa, giơ thanh kiếm bước chậm rãi về phía cậu.

Thay vào đó là Phùng Lập sợ hãi, nó tiến một bước, thì cậu lùi một bước, bởi thanh kiếm trong này đều được yểm bùa và thuốc độc, chỉ cần bị cứa nhẹ thì chất độc sẽ phát tác rất nhanh.

“S-Song Đào, d-dừng lại đi, em đừng làm vậy.”

Hai người tiến lùi rồi ra khỏi mật thất, nó nhìn thấy hình nộm của mình, liền hỏi cậu ta.

“Hử, cậu sợ rồi à! Rất bất ngờ vì cậu dám làm thế với tôi? Nhưng tôi muốn biết lý do.”

Phùng Lập hết đường lùi, dựa người vào cái bàn đựng các hình nộm.

“E-Em cất kiếm đi rồi anh nói?”

Nó nhìn sâu vào đôi mắt cậu ta, đúng là cậu ta nói thật hơn hết còn mang theo nhiều sợ hãi, nó hạ thanh kiếm xuống và ném vào trong mật thất, đấu tay đôi thì nó không vấn đề.

“Vậy! Mau nói đi”

Phùng Lập thở phào nhẹ nhõm rồi nhoẻn miệng nói, trong đầu cậu chỉ nghĩ được một câu.

“Vì… anh thích em.”

Nó không cảm giác gì, nhanh tay với lấy hình nộm của mình, nó đốt dưới nến trước mặt cậu ta, để cậu ta không làm gì được nó, cũng không sai khiến được nó nữa, nhưng thật không ngờ, bàn tay nó lại nóng lên khó chịu.

Phùng Lập nhìn hành động của nó, đúng là quá nhanh, nhưng sau đó lại cười.

“Em đang tự đốt cháy chính mình đấy, vì đó là em, bất kể làm gì thì cơ thể em sẽ chịu đựng tất cả.”

Nó làm rớt cả hình nộm xuống đất, nhìn sang Phùng Lập bằng đôi mắt căm hận.

“Đáng sợ như vậy, mà cậu dám làm hại tôi à, con người cậu thật độc-?”

Phùng Lập không để nó nói tiếp câu sau, làm cậu đau lòng thêm.

“Em đừng nói thế, lúc đầu là có người nhờ anh giúp, vì là bạn thuở nhỏ nên anh không thể từ chối, nhưng sau khi anh thích em, thì anh không làm thế nữa, anh cũng muốn đốt quách đi, để không ảnh hưởng tới em, nhưng anh không thể làm thế, giờ anh không có cách nào hủy hình nộm này được.”

Nó nghe giống như cậu ta đang thú tội, thế nhưng kiểu thú tội này là gì vậy, muốn hại chết người khác từ từ sao, nó ghét, cực kỳ ghét, cầm chắc hình nộm trong tay, nó ngẩng mặt lên nói với cậu ta, giọng đều đều.

“Làm sao tôi tin lời cậu nói? Hơn nữa người bạn thuở nhỏ mà ghét tôi là ai thế? Người đó ghét tôi đến mức muốn tôi chết dần chết mòn à?”

“Đó là Liên Kỳ, cô ta thích Thành Khang, vì đẹp trai và giàu sụ, cô ta sẵn sàng nhờ tôi làm tất cả để chia cách em và hắn ta.”

Phùng Lập cũng không muốn giấu nữa, mà thời gian gần đây cô ta sắp được lấy hắn, liền yêu cầu cắt đứt liên lạc với cậu, chẳng khác nào mồi ngon mà không hưởng tiếp, nên cậu phản bội lại.

“Quả nhiên, liệt cô ta vào danh sách đen đúng là không uổng?”

“S-Song Đào, em thấy đề nghị của anh thế nào, chuyện anh thích em đấy?”

Phùng Lập có chút ngượng, mà chắc là vì tình yêu nên mới thế.

“Giờ phút nào rồi mà còn nói chuyện đó, tôi khuyên cậu mau nghĩ cách hóa giải lời nguyền trên hình nộm của tôi đi, nếu không thì tôi mang cho người khác hóa giải, thôi tôi về đây.”

Nó nói tỉnh queo rồi đứng phắt dậy, cầm trên tay hình nộm, theo hướng ra cửa chính, thôi thì nó nhân nhượng mà bỏ qua cho tên cầm đầu này, thay vào đó nó sẽ hạ gục Liên Kỳ, dám làm những chuyện xấu sau lưng nó.

Đi được vài bước, nó liền ngất xỉu, Phùng Lập lấy cây gậy và đập mạnh vào gáy nó.

“Song Đào, ngoài tôi ra, em sẽ chẳng là của ai hết”

Phùng Lập sẵn sàng làm hại nó, để nó bên cạnh mình, cũng vì cậu có tình cảm chân thành với nó, thế nhưng tận sâu trong tim cậu, cũng chỉ vì nó xuất chúng hơn Liên Kỳ và nó cũng đẹp hơn nhiều người khác thôi.

……

Huỳnh Hải và mèo ăn bữa trưa xong, trở về dinh thự, trên đường đi anh có hỏi mèo muốn đi ăn kem hoặc đi uống gì không? Mèo mỉm cười cũng không từ chối, vì chiều và tối cũng không có tiết học nào.

“A-Anh chỉ muốn bù đắp lại chuyện lần trước thôi, em đừng giận anh đấy nhé!”

Anh Huỳnh Hải còn buồn chuyện tay của mèo, nhưng nhìn lại thì tay cũng không còn vết xước hay sẹo nào, anh cũng mừng, tiện thể chiều nay mèo không học, anh sẽ chở đi dạo chơi đâu đó.

“Vâng, em cũng không ý kiến?”

Và thế là hai anh em đi ăn, đi dạo hết nơi này tới nơi khác trong thành phố, lần đầu tiên anh thấy mèo cười, nụ cười rất sáng chói, thực sự làm anh chẳng thể nào quên được.

Mèo cũng thấy vui vẻ khi đi cùng anh, nhắc mới nhớ trong lớp mèo có ngồi gần một anh chàng ba đê, nhưng nói chuyện với cậu ta thực sự rất vui, cũng giống như nói chuyện với anh Huỳnh Hải.

Hai người đi chơi tới tầm chiều tối mới về, nhưng họ vẫn chưa thấy nó về, mà lạ là trước cổng còn có xe của hắn.