“Ta biết ngươi sẽ đến tìm ta, Chân Lôi.” Ở một nơi tràn ngập sắc xanh liền gọi Đại công chúa, thì Hỏa Hà Na liền xuất hiện.
Trên thực tế, nàng không rời khỏi khu vực của Xà Tộc, chỉ cất giấu thân ảnh ở trong bóng tối mà thôi. Bởi vì nàng cũng muốn ngăn chặn cuộc chiến, mượn cơ hội này làm cho Chân Lôi biến mất vĩnh viễn.
“Chúng ta bớt nói chuyện dư thừa, mà hãy đi thẳng vào vấn đề chính. Ta muốn hỏi ngươi, làm thế nào thì ngươi mới bằng lòng kêu ca ca ngươi không gây ra cuộc chiến này, không gây tổn hại đến Xà Quân cùng Xà Giới hay bất cứ người nào khác?”
“Ngươi cũng biết rồi à.”
“Dĩ nhiên, ta biết tất cả chuyện này, đều do ngươi nhúng tay vào.” Chân Lôi hừ lạnh.
“Không phải, đó là do ngươi ép ta.” Hỏa Hà Na cười cười, tư thế trang nhã mỹ lệ, đi thẳng tới trước mặt nàng. “Không phải ngươi muốn giúp Xà Quân hay sao?”
“Dĩ nhiên ta muốn giúp hắn, nhưng căn bản ta lại không biết làm cách nào để giúp hắn?”
“Chỉ cần ngươi muốn là được.” Ánh mắt hỏa phát ra những tia lửa đỏ nhìn thẳng về phía nàng, “Vì giúp Tái Lạc Tư, ngươi có thể nghe theo ta không?”
“Dĩ nhiên.” Từ trong vành mắt đỏ của nàng ấy, làm cho nàng có chút giật mình.
“Vậy thì đừng nói cho Tái Lạc Tư biết, hãy lẳng lặng đi theo ta.” Nàng nắm tay Chân Lôi, một hồng quang liền hạ xuống, bao chặt lấy hai người. Từ từ bay lên trên không trung, không biết bay về nơi nào. “Tên tuổi của Tinh Linh Vương chính là một loại pháp thuật, ta dùng kết giới của mình để che khí ngươi lại, chỉ cần ngươi không gọi tên của hắn, hắn sẽ không thể tìm được ngươi.”
Chân Lôi gật đầu đồng ý ngay, “Nhưng ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”
Trong lòng nàng vẫn có chút bất an.
“Hoang cảnh.” Hỏa Hà Na nói, đồng thời cắt đi hồng quang, đến tận chỗ cửa Thủy Lâm. “Đây là cửa ra vào Xà Giới, khắp chung quanh đều là núi rừng xanh biếc, còn bên kia chính là vùng đất hoang vu khô khốc, là cấm địa của lũ Tộc Yêu Ma. Trải qua một thời gian dài, đó chính là nơi xử phạt các phạm nhân bị tội lớn, một khi ngươi đã tiến vào bên trong hoang cảnh thì sẽ bị sức mạnh của hắc ám bên trong nuốt chửng, cho nên sẽ không có ai bước vào đó mà sống sót trở về.”
Nghe nàng nói xong, liền cảm thấy sợ, Chân Lôi không khỏi lui bước, cách ra xa “Hoang cảnh” một chút.
“Ngươi muốn ta đi vào trong đó sao?”
Hỏa Hà Na chê cười, liền gật đầu một cái. “Điều kiện của ta rất đơn giản, chỉ muốn ngươi vĩnh viễn rời xa Tái Lạc Tư, chỉ cần ngươi chết ở nơi này, linh hồn ngươi sẽ bị nhốt trong này vĩnh viễn, Tái Lạc Tư sẽ không thể nào chạm vào ngươi được nữa.”
Nàng muốn Chân Lôi đi vào trong hoang cảnh.
“Không, ta không đi. Ngươi điên rồi sao? Không ai sống sót trở về từ nơi đó, làm sao ngươi lại bắt ta đi vào trong chứ?” Chân Lôi kinh hoảng liền tránh cánh tay nàng ra, muốn chạy trở về. Nhưng bất luận nàng có cố gắng thế nào để thoát khỏi Hỏa Hà Na, thì nàng cũng bị một thế lực vô hình kéo thân thể nàng trở về, không thể nào bước đi về phía trước.
“Không, buông ta ra, ta muốn trở về. Tái ___” Nàng há mồm muốn kêu tên tuổi của Tái Lạc Tư ra.
Nhưng Hỏa Hà Na nhanh hơn một bước, che miệng của nàng lại. “Ngươi đừng gọi hắn, bằng không thì hắn cũng sẽ giống như ngươi, cả hai cùng chết.”
“Chết? Ngươi nói ta sẽ chết sao?” Chân Lôi kinh hãi, lông mày vén lên cao.
Cho rằng nàng ấy đã thực sự điên rồi, nên cố dùng toàn lực giãy giụa, muốn đẩy nàng ấy ra nhưng lại có một sức mạnh vô hình kéo nàng lui về phía sau.
“Không, ta không muốn…….” Nàng không hề có pháp lực, dần dần có một luồng khí kéo nàng cách ra khỏi chỗ Hỏa Hà Na, thẳng tiến vào bên hoang cảnh kia.
“Thật xin lỗi, tình yêu là sự ích kỷ, bất kể là chủng tộc nào, bọn họ cũng đều có lòng ích kỷ riêng của mình, không muốn đem người mình yêu chia sẻ cho người khác, cho nên xin đừng oán trách ta.” Hỏa Hà Na nhìn về phía nàng, sau đó giơ tay lên hóa ra một ngọn lửa đỏ, hướng thẳng về phía Chân Lôi đang trong hoang cảnh kia đốt cháy.
“Đừng, đừng mà, Tái Lạc Tư, cứu ta ___”