Xạ Thủ Câm: Yêu Lại Từ Đầu

Chương 21: Bù đắp [h+]



Chu Hi Văn nhiều ngày không nghỉ ngơi để chăm sóc Kinh Sở Tiêu. Cho nên trải qua buổi làm t.ình ban ngày cô ngủ rất ngon cho đến nửa đêm mới tỉnh.

Mùi hương trong phòng nhàn nhạt hương bạc hà. Ánh đèn mập mờ khiến cô không biết hiện tại là mấy giờ.

Vừa mở mắt đã thấy Kinh Sở Tiêu ngồi ở rìa giường. Gương mặt có chút tái nhợt nhưng rất dịu dàng, hắn mãi ngắm cô ngủ.

Trên người để trần còn vương chút mùi thuốc sát khuẩn chắc là Kinh Tử Văn mới thay băng gạc cho hắn. Hai bàn tay vẫn còn quấn vài vòng băng gạc cực kì dày.

Bàn tay thô ráp của hắn mãi mân mê những ngón tay thon dài của cô. Nhẹ nhàng giống như trân quý thứ gì đó.

“Tỉnh?”

Kinh Sở Tiêu giọng khô ráp trầm trầm hỏi, quả thật bây giờ cổ họng hắn rất đau. Nhưng cũng không thể tệ hơn nếu hắn nói vài từ lẻ.

“Anh…anh…”

Chu Hi Văn nghe giọng hắn ồ ồ khó nghe hơn khiến tâm trạng cô phức tạp. Chỉ vừa một tuần trước còn bình thường. Bây giờ giống như ba cô lại xây thêm một bức tưởng lửa ngăn cách cô và hắn.

Cho dù hắn không để ý. Nhưng lòng cô lại thấy rất có lỗi.

Chu Hi Văn ngồi dậy ôm lấy hắn, cố gắng để không đụng vết thương. Ôm thật chặt, hít lấy mùi hương nam tính của hắn, ghi nhớ thật lâu.

Quả thật ban nãy ngủ rất sâu nhưng cô mơ thấy ác mộng. Mơ thấy người hắn chỉ toàn máu. Chu Hi Văn cố gắn hô hấp nhân tạo cho hắn nhưng tim hắn mãi không đập lại. Cô đau khổ chảy nước mắt ròng ròng.

Trở về thực tại, nước mắt của Chu Hi Văn đã rơi từ khi nào, ươn ướt tấm lưng của Kinh Sở Tiêu.

Hắn nhẹ nhàng vuốt bờ lưng đang phập phồng kia an ủi. Cho đến khi cô gần ngừng khóc. Hắn nâng mặt cô lên ân cần.

Kinh Sở Tiêu điểm nhẹ lên cánh môi mềm mại của Chu Hi Văn. Lại hôn lên mí mắt đang sưng húp kia, lại đến vầng trán rồi lại đỉnh đầu.



Chu Hi Văn vùi đầu vào hốc cổ Kinh Sở Tiêu hít hà hương thơm từ người hắn.

Kinh Sở Tiêu năm 25 hay 35 tuổi đều vẫn luôn yêu cô. Hắn sẽ không bao giờ mở miệng than với cô rằng hắn bị thế giới đối xử tệ như thế nào. Cũng chưa bao giờ mở miệng trách móc tại sao ba cô lại đối xử với hắn tệ như thế.

“Sở Tiêu à? Anh có đau không?”

“…”

“Sở Tiêu à? Anh có mệt không?”

“…”

“Nếu đau quá thì phải la lên cho em biết nhé? Nếu mệt quá thì tụi mình cùng lánh xa thế giới này anh nhé? Anh thích đi Châu Âu hay Châu Mỹ? Đợi em một chút, em sẽ bù đắp cho anh”

Chu Hi Văn nhẹ nhàng đan năm ngón tay vào bàn tay băng bó của hắn. Cô đã có dự tính của mình. Chỉ là cần chút thời gian để xin thôi phục vụ trong quân ngũ.

Chu Hi Văn vươn người hôn lấy đôi môi thô ráp của hắn. Hôn đến ngấu nghiến.

Kinh Sở Tiêu đáp trả nụ hôn của cô một cách mãnh liệt. Đầu lưỡi nóng bỏng càng quấy bên trong khoang miệng.

Ham muốn nồng đậm cả hai lần nữa trổi dậy mãnh liệt.

Chu Hi Văn vẫn luôn tr.ần tr.uồng, hạ thân bên dưới vẫn còn ẩm ướt trơn tru.

Kinh Sở Tiêu dễ dàng xâm nhập lần nữa. Hắn ngã cô lên giường đè dưới hạ thân mình.

Chu Hi Văn chủ động nhấc eo hông lên cao, hắn bắt đầu động nhanh hơn, cô bị cắm rút mạnh mẽ, ván giường rung động kịch liệt theo sự mãnh liệt của hai người.

“Ưm…”



Nụ hôn ướt át len lỏi từ miệng xuống cổ, lan dần đến hai đỉnh đầu t.i. Môi hắn ngậm lấy bầu v.ú của cô cắn m.út mạnh

Dưới sự b.ú m.út của hắn khiến hai đầu t.i của cô c.ương lên dựng đứng.

Chu Hi Văn bị kích thích trên dưới đến sung sướng chịu không nổi, cổ ngửa thật cao về sau, hai tay níu chặt ga trải giường dưới thân ngân lenw những tiếng rên rĩ.

“Ưm…a…”

D.ương vật gân guốc liên tục cắm rút trên trong hạ thân của cô như to lớn hơn căn ra những vùng da non nhạy cảm.

Bụng nhỏ Chu Hi Văn không ngừng phập phồng do thở dốc. Mỗi cú đâm rút đều khiến bụng cô run rẩy kịch liệt.

Bên dưới h.oa h.uyệt bị cắm sung sướng đến không ngừng bắn nước sau mỗi cú thúc.

Kinh Sở Tiêu đạt cao trào liền đỡ cô dậy cho uống nước. Hắn biết cô luôn rất mệt lã đến thiếu nước sau vài lần c.ao trào.

Sau đó lại tiếp tục lật người Chu Hi Văn không ngừng cắm rút.

Chu Hi Văn không biết mình bị cắm thúc bao nhiêu lần, cao trào bao nhiêu lần. Đêm nay Kinh Sở Tiêu hắn quá túng dục.

Thậm chí cô còn nhớ mình quá sung sướng đến thét lên mà bắn ra rất nhiều lần, ra giường đều bị cô làm ướt đẫm.

Sau đó liền không biết trời trăng mây đất gì. Bất tỉnh đi, lần này cô ngủ rất lâu, lâu đến độ tỉnh dậy tưởng mình bị đâm đến chết đi.

Mãi lúc sau cô mới nhận thấy được người đang ngồi đối diện giường. Nhìn bối cảnh xung quanh liền nhận ra đây là phòng ngủ nhà cô.

Người ngồi đó gương mặt trầm đoán đang lật báo xem tin tức. Tiếng lật báo xoạt xoạt nghe đến nặng nề

“Ba…”