Lucien không muốn thoả thuận khi trở về vào chiều thứ hai, nhưng ba ngày thật tuyệt vời. Việc phân tích sự tuyên truyền dành cho quá khứ không tiến triển, nhưng sự khách quan thì có. Họ ăn tối trong sự bình lặng và không ai cất cao giọng, ngay cả anh ta. Mathias có thời gian để nói chuyện và Marc đặt vài câu thật dài về vấn đề những điều vụn vặt.
Chiều nào cũng vậy, Marc đưa túi rác ra trước hàng rào song sắt. Anh luôn nắm chặt túi rác bằng tay trái, bàn tay đeo nhẫn, để chống lại được bã thải. Anh trở vào không còn túi xách, vẻ bận tâm. Anh lại đi ra nhiều lần trong hai giờ tiếp theo, đi đi lại lại từ nhà ra hàng song sắt.
- Cậu có chuyện gì thế? – Cuối cùng Lucien hỏi – Cậu thăm sở hữu tài sản của cậu đấy à?
- Có một cô gái ngồi trên bức tường nhỏ, trước mặt ngôi nhà của Sophia. Cô ta bế một đứa bé trong vòng tay mình. Cô ta ở đấy đã hơn hai giờ rồi.
- Bỏ qua đi – Lucien nói – Chắc chắn cô ta đợi một ai đó. Đừng làm như ông bố đỡ đầu của cậu, đừng nhúng vào mọi thứ. Đối với mình, mình say rồi.
- Đó là đứa bé – Marc nói – Mình thấy trời bắt đầu mát.
- Hãy bình tĩnh – Lucien nói.
- Sẽ mưa suốt đêm mất – Malhias nói – Thật buồn đối với ngày ba mươi mốt tháng năm.
Marc cắn môi. Anh lại đi ra, rồi trở vào nói:
- Cô ta vẫn ở đấy. Cô ta quấn đứa bé trong chiếc áo blu-dông.
- Loại nào? – Mathias hỏi.
- Mình không nhìn kỹ – Marc nói – Mình không muốn làm cô ta sợ. Không phải loại rách rưới, phải chăng đó là điều cậu hỏi. Nhưng rách rưới hay không, ta cũng không để một cô gái và một đứa trẻ chờ đợi điều gì mình không biết suốt cả đêm dưới trời mưa, phải không? Có chứ? Vậy Lucien, tháo ca-vát của cậu ra. Nhanh lên.
- Ca-vát của mình ư? Để làm gì? Cậu định tóm cô ta bằng dây thòng lọng hả?
- Đồ ngốc – Marc nói – Đó là để không làm sợ hãi, thế thôi. Chiếc ca-vát có lúc làm yên lòng một chút. Nào nhanh lên – Marc huơ tay nói – Trời đang mưa.
- Tại sao không phải là đích thân mình đi? Hơn nữa hoa văn chiếc cavát không phù hợp với chiếc sơmi đen của cậu.
- Cậu không đi vì cậu không phải là kẻ làm yên lòng người – Marc nói trong lúc thắt vội chiếc cavát. Nếu mình đưa cô ta vào đây, đừng hau háu nhìn cô ta như miếng mồi đấy. Các người hãy giữ vẻ tự nhiên.
Marc đi ra và Lucien hỏi Mathias phải làm thế nào để có vẻ tự nhiên.
- Cậu ăn – Mathias nói – Không ai sợ kẻ đang ăn.
Mathias chộp lấy tảng bánh và cắt làm hai lát to bánh mì phết bơ. Anh đưa cho Lucien một lát bánh.
- Nhưng mình không đói – Lucien càu nhàu nói.
- Hãy ăn miếng bánh này đi.
Mathias và Lucien bắt đầu nhai lát bánh to thì Marc bước vào, khẽ đẩy trước mặt mình một phụ nữ trẻ lặng lẽ, mệt mỏi, ôm chặt vào người một đứa trẻ khá lớn, Marc thoáng tự hỏi vì sao Mathias và Lucien lại ăn bánh.
- Xin mời cô ngồi – Anh nói với vẻ trịnh trọng để làm cô ta yên lòng.
Anh cầm lấy quần áo ướt đẫm của cô.
Marc ra khỏi phòng không nói một lời rồi trở lại với chiếc chăn bông tơ và một cái gói bọc áo gối sạch sẽ. Anh ra hiệu mời người phụ nữ trẻ đặt đứa bé nằm vào chiếc giường nhỏ ở góc, cạnh lò sưởi. Anh đắp chiếc chăn bông tơ lên người nó với cử chỉ nhẹ nhàng rồi chuẩn bị đốt lửa. Lucien nhăn mặt nghĩ kẻ rất có vẻ săn-hái có tấm lòng rộng mở. Nhưng những cử chỉ lặng lẽ của Mathias làm anh xúc động. Anh ta không nghĩ tới bản thân mình. Lucien dễ dàng nghẹn họng.
Người phụ nữ trẻ hầu như không sợ và rất ít càm thấy lạnh. Hẳn do lửa trong lò sưởi. Việc đó luôn tạo hiệu quả tốt đối với nỗi sợ hãi, đối với cái rét và Mathias đốt to lửa. Nhưng sau đó thì anh không biết phải làm gì nữa. Anh chà xát mạnh hai bàn tay vào nhau như để nghiền nát sự yên lặng.
- Cháu là gì? – Marc hỏi để tỏ vẻ nhã nhặn – Tôi muốn nói tới đứa bé?
- Đó là con trai – Người phụ nữ trẻ nói – Cháu năm tuổi.
Marc và Lucien gật đầu, vẻ trịnh trọng.
Người phụ nữ trẻ cởi chiếc chăn quàng quấn quanh đầu, giũ mái tóc, đặt chiếc khăn quàng lên lưng ghế tựa và ngước mắt xem mình đã rơi vào nơi nào. Thực tế, mọi người tìm hiểu lẫn nhau. Phải mất một lúc để ba nhà truyền giáo hiểu rằng bộ mặt người lánh nạn của họ khá tinh tế nên không thể đày doạ một vị thánh như thế được. Đây không phải là vẻ đẹp tự biểu lộ ngay. Cô hầu như trong độ tuổi ba mươi. Bộ mặt sáng sủa, đôi môi trẻ thơ, đường nét ở hàm rất thanh thoát, mái tóc dày đen cắt ngắn trên gáy, tất cả những nét đó làm Marc muốn chiếm được bộ mặt ấy. Marc thích những thân hình thon thả và hầu như quá mảnh dẻ ấy. Anh không thể hiểu có phải cái nhìn thách thức, liều lĩnh, nhanh không hoặc cái nhìn ấy ẩn giấu, run rẩy, che bóng, nhút nhát.
Cô gái vẻ căng thẳng, luôn đưa mắt nhìn đứa con trai của mình đã ngủ. Cô khẽ mỉm cười. Cô không biết phải bắt đầu từ đâu và có cần bắt đầu nói không. Những cái tên chăng? Nếu ta bắt đầu bằng những cái tên? Marc giới thiệu mọi người. Anh nói thêm rằng ông bác anh, cựu cảnh sát, ngủ ở gác tư. Đó là một chi tiết hơi nặng nề nhưng có ích. Người phụ nữ trẻ tỏ vẻ yên tâm hơn. Vì vậy, cô đứng lên và đến sưởi ấm. Cô mặc một chiếc quần vải khá bó chặt dọc bộ đùi và hông hẹp và một chiếc sơ-mi quá rộng. Không một chút nào nữ tính theo cách của Juliette trong bộ váy áo hở vai. Nhưng có bộ mặt nhỏ xinh dẹp sáng sủa ở trên chiếc sơ-mi.
- Cô đừng nghĩ buộc phải nói tên cô – Marc nói – Đúng là vì trời mưa. Lúc ấy... với đứa bé, chúng tôi đã nghĩ... Cuối cùng, chúng tôi đã nghĩ...
- Cảm ơn – Người phụ nữ trẻ nói – Thật tử tế đã nghĩ, tôi không biết quyết định ra sao nữa. Nhưng tôi có thể nói tên tôi là Alexandra Haufman.
- Người Đức hả? – Lucien đột ngột hỏi.
- Một nửa thôi – Cô nói, vẻ hơi ngạc nhiên – Bố tôi là người Đức nhưng mẹ tôi là người Hy Lạp. Mọi người thường gọi tôi là Lex.
Lucien thốt lên tiếng kêu nhỏ vẻ hài lòng.
- Hy Lạp ư? – Marc nói tiếp – Mẹ cô là người Hy Lạp ư?
- Vâng – Alexandra nói – Nhưng liệu cái đó có thể làm gì? Việc đó thật kỳ lạ sao? Trong gia đình, chúng tôi xuất ngoại nhiều. Tôi sinh ra ở Pháp. Chúng tôi sống ở Lyon.
Trong căn nhà tồi tàn này, không có căn gác dự kiến cho người Cổ Đại, dù cô là người Hy Lạp hay La Mã. Nhưng tất nhiên mọi người lại nghĩ tới Sophia Siméonidis. Một phụ nữ trẻ nửa Hy Lạp ngồi nhiều giờ trong ngôi nhà của Sophia. Với mái tóc rất đen và đôi mắt rất sẫm màu, như bà ta. Với giọng nói êm tai và nghiêm trang, như bà ta. Với cổ tay mảnh mai, hai bàn tay dài và nhẹ, như bà ta. Về điều này thì Alexandra có những móng ngắn, hầu như bị ăn mòn.
- Cô đợi Sophia Siméonidis phải không? – Marc hỏi.
- Thế nào mà ông biết chuyện này? – Alexanclra hỏi – Ông quen biết dì ấy à?
- Chúng tôi là láng giềng mà – Mathias cho biết.
- Đúng thế, tôi ngốc thật – Cô nói – Nhưng dì Sophia chưa bao giờ nói về các ông trong những lá thư của dì ấy viết cho mẹ tôi. Cần nói rằng dì rất ít khi viết thư.
- Chúng tôi là những người mới – Marc nói.
Người phụ nữ trẻ tỏ vẻ hiểu. Cô nhìn quanh mình.
- Vậy là thực tế, chính các ông đã ở căn nhà bỏ hoang ư? Căn nhà tồi tàn mục nát ư?
- Đúng thế. – Marc nói.
- Ở đây không phải rất mục nát. Có lẽ hơi trống trải... hầu như đời sống tu sĩ.
- Chúng tôi làm việc nhiều ở đây – Marc nói – Không thú vị gì. Cô đúng là cháu gái của Sophia à?
- Đúng thế - Alexandra nói – Đó là em gái mẹ tôi. Việc đó có vẻ không làm các ông vui. Các ông không thích dì Sophia phải không?
- Có chứ, nhiều là đằng khác – Marc nói.
- Càng hay. Tôi gọi điện cho dì ấy khi tôi quyết định đến Paris và dì ấy đề nghị đón tôi và cháu bé về nhà dì ấy cho tới khi tôi tìm được việc làm mới.
- Cô không còn việc làm nữa ở Lyon à?
- Có chứ, nhưng tôi đã bỏ việc.
- Việc ấy không làm cô hài lòng à?
- Có chứ, đó là việc làm tốt.
- Cô không thích Lyon ư?
- Có chứ.
- Vậy thì – Lucien nói xen vào – vì sao cô đến ở đây?
Người phụ nữ trẻ im lặng một lúc, mím chặt môi, cố nén điều gì đó. Cô khoanh tay, còn chặt nữa là đằng khác.
- Tôi nghĩ rằng chuyện hơi buồn ở đằng ấy – Cô nói.
Mathias liền cắt ngay những lát bánh mới. Cuối cùng là để ăn. Anh mời Alexandra một lát bánh kèm mứt. Cô mỉm cười, giơ tay đón lấy. Cô lại ngẩng mặt lên. Có những giọt nước mắt rõ ràng ở trong đôi mắt. Cô nhăn mặt, giữ được những giọt nước mắt không để lăn xuống má. Nhưng đột nhiên đôi môi cô run rẩy, môi này hoặc môi kia.
- Tôi không thể – Alexandra nói tiếp trong lúc ăn bánh – Dì Sophia đã sắp xếp hết cả từ hai tháng nay. Dì ấy đã đăng ký cho đứa bé vào trường ở phường. Mọi thứ đã sẵn sàng. Hôm nay dì ấy đợi tôi và phải đến đón tôi ở ga để giúp tôi và cháu bé cùng hành lý. Tôi đã đợi dì ấy khá lâu và tôi nghĩ, sau mười năm có thể dì ấy không còn nhận ra tôi nên chúng tôi lỡ nhau trên sân ke. Tôi không hiểu. Tôi lại đợi. Có lẽ chú dì ấy đi xem chiếu bóng. Nhưng tôi thấy việc đó là kỳ cục. Sophia không thể quên tôi.
Alexandra lau mắt nhanh và nhìn Mathias. Mathias chuẩn bị lát bánh kẹp mứt thứ hai. Cô chưa ăn tối.
- Hành lý của cô để ở đâu? – Marc hỏi.
- Tôi để ở gần bức tường con. Nhưng các ông đừng đi lấy! Tôi sẽ đi tắc-xi, kiếm một khách sạn và ngày mai tôi sẽ gọi điện cho dì Sophia. Hẳn đã xảy ra một sự hiểu lầm.
- Tôi không nghĩ rằng đó là cách giải quyết tốt nhất – Marc nói.
Anh nhìn hai người kia. Mathias cúi đầu và nhìn lát bánh. Lucien lánh mặt bằng cách đi quanh phòng.
- Xin cô hãy nghe – Marc nói – Sophia đã mất tích từ hai mươi ngày nay. Chúng tôi đã không trông thấy bà ấy từ thứ năm hai mươi tháng năm.
Người phụ nữ trẻ đờ người trên chiếc ghế tựa và đăm đăm nhìn ba người đàn ông.
- Mất tích ư? – Cô lẩm bẩm – Chuyện này là thế nào?
Những giọt nước mắt lại trở lại trong đôi mắt hơi khép lại, yếu ớt và sóng sánh. Cô đã nói rằng cô hơi buồn. Có thể, nhưng Marc đoán chắc còn hơn thế nhiều. Hẳn cô thích dựa vào bà dì mình để trốn khỏi Lyon, trốn cái nơi có một thảm hoạ. Anh biết sự phản xạ này. Thế là vào cuối chuyến đi, Sophia lại không ở đây.
Marc ngồi cạnh cô. Anh tìm lời để kể về sự mất tích của Sophia, cuộc hẹn với ngôi sao ở Lyon, chuyến đi được coi như với Stelyos. Lucien qua đằng sau Marc, nhẹ nhàng lấy lại chiếc cavát của mình mà Marc có vẻ không nhận thấy.
Alexandra câm lặng nghe Marc nói. Lucien thắt lại chiếc cavát và thử làm giảm nhẹ mọi chuyện bàng cách nói ràng Relivaux không phải là con người ghê gớm. Mathias cựa quậy thân hình to lớn của mình, cho thêm củi vào lửa, qua phòng, kéo cao chiếc chăn lông tơ trên người đứa bé. Đó là một đứa bé xinh đẹp, mái tóc rất đen như mẹ nó, ngoại trừ rất xoăn. Lông mi cũng đen như thế. Tất cả những đứa trẻ khi ngủ đều xinh đẹp cả. Cần đợi sáng để biết chuyện. Tất nhiên, nếu người mẹ ở lại.
Alexandra mím chặt môi vẻ thù nghịch, lắc đầu.
- Không – Cô nói – Không. Dì Sophia không làm thế. Nếu có dì ấy sẽ báo trước cho tôi.
Lucien nghĩ: thế đó, đúng như Julietle. Tại sao những người lại tin chắc mình không thể bị bỏ quên được?
- Hẳn có chuyện gì khác kia. Hẳn đã có chuyện gl xảy ra với dì ấy – Alexandra khẽ nói.
- Không – Lucien nói trong lúc phân phối những cốc rượu – Chúng tôi đã hết lòng nghĩ tới điều xấu. Chúng tôi cũng đã tìm dưới cái cây.
- Đồ ngu – Marc rít răng nói.
- Dưới cái cây ư? – Alexandra nói – Tìm dưới cái cây ư?
- Không có gì – Marc nói – Cậu ấy sai lầm.
- Tôi không tin rằng ông ấy lầm – Alexandra nói – Đó là gì? Đó là dì tôi, tôi cần biết.
Với giọng nhát gừng, nén sự phẫn nộ chống Lucien, Marc kể những giai đoạn của cái cây.
- Và tất cả các ông quả quyết rằng dì Sophia vui chơi ở nơi nào đó với Stelyos phải không? – Alexandra nói.
- Vssng. Cuối cùng hầu như thế – Marc nói – Tôi tin rằng người đỡ đầu tức ông bác tôi, hoàn toàn không đồng ý như vậy. Còn tôi, cái cây luôn làm tôi bối rối. Nhưng Sophia hẳn ở nơi nào đó. Đó là chắc chắn.
- Còn tôi – Alexandra nói trong lúc đập tay lên bàn – tôi nói với các ông rằng không thể thế được. Dù từ Delos, dì Sophia cũng điện báo trước cho tôi. Ta có thể tin tưởng ở bà. Hơn nữa, dì ấy yêu Pierre. Hẳn đã có chuyện gì xảy ra với dì ấy. Đó là chắc chắn! Các ông không tin tôi hử? Những Cảnh sát, họ sẽ tin tôi! Tôi phải đi gặp cảnh sát!
- Để ngày mai – Marc nói vẻ dao động – Vandoosler sẽ cho mời thanh tra Leguennec tới và cô sẽ chứng minh nếu cô muốn. Ông ấy sẽ lại tiến hành cuộc điều tra nếu người đỡ đầu yêu cầu ông ấy. Tôi tin rằng người đỡ đầu dàn xếp một chút theo ý ông với Leguennec ấy. Đó là hai người bạn cũ chơi bài kiểu thuyền đánh cá voi ở biển Ai-len. Nhưng cô cần hiểu rằng Relivaux không thật kỳ cục như thế với Sophia. Ông ta đã không khai báo việc vợ mình mất tích và ông ta không muốn làm việc đó. Đó là quyền của ông ta để vợ mình tự do hành động. Cảnh sát không thể hành động.
- Ta không thể gọi họ bây giờ sao? Còn tôi, tôi sẽ khai báo với họ là mất tích.
- Cô không phải chồng bà ấy. Lúc này hầu như đã hai giờ – Marc nói – Phải chờ thôi.
Họ nghe thấy tiếng bước chân lại chậm rãi bước xuống cầu thang sau khi đã đi khỏi phòng.
- Thứ lỗi cho mình, Lucien – Anh nói trong lúc mở cửa phòng – Mình mượn cửa sổ ở căn gác của cậu. Cửa sổ của mình không khá cao.
- Khi người ta chọn những độ thấp – Lucien nói – Không nên than phiền sau khi không trông thấy gì.
- Relivaux đã về – Mathias nói tiếp, không để ý tới Lucien – Ông ta đã thắp đèn sáng, đi lại trong bếp và vừa đi ngủ.
- Tôi sẽ đến đấy – Alexandra đứng bật dậy, nói.
Cô thận trọng nâng đứa bé lên, ép sát đầu nó vào vai cô, hai mái tóc đen áp vào nhau, một tay cô với lấy chiếc khăn quàng và chiếc blu-dông.
Mathias chặn cửa ngăn cô lại.
- Không – Anh nói.
Alexandra thực sự không sợ. Nhưng giống như sợ qua việc đó. Và cô không hiểu.
- Tôi cảm ơn cả ba ông – Cô nói với vẻ kiên quyết – Các ông đã giúp tôi nhiều nhưng vì ông ấy đã về, bây giờ tôi sẽ đến nhà dượng tôi.
- Không – Mathias nhắc lại – Tôi không cố giữ cô ở lại đây. Nếu cô muốn ngủ ở chỗ khác, tôi đưa cô tới một khách sạn. Nhưng cô sẽ không đến nhà dượng cô.
Mathias chặn hết cửa, dáng nặng nề. Anh đưa mắt nhìn Marc và Lucien qua vai Alexandra, muốn áp đặt ý chí của anh hơn là cầu xin sự tán thành của họ.
Bướng bỉnh, Alexandra đối mặt với Mathias.
- Tôi rất tiếc – Mathias nói – Nhưng Sophia đã mất tích. Tôi sẽ không để cô đi đến đấy.
- Vì sao? – Alexandra nói – Các ông giấu tôi điều gì? Dì Sophia ở đó phải không? Các ông không muốn tôi gặp dì ấy phải không? Các ông đã nói dối tôi phải không?
Mathias lắc đầu.
- Không. Đó là sự thật – Anh nói chậm rãi – Bà ấy đã mất tích, ta có thể nghĩ rằng bà ấy đang ở với Stelyos ấy. Chúng tôi có thể nghĩ như cô rằng đã có chuyện gì đó xảy đến với bà ấy. Còn tôi, tôi nghĩ rằng người ta đã giết hại Sophia. Cho tới những gì mà chúng tôi biết, tôi sẽ không để cô đến nhà ông ta. Cả cô và không cả với cháu bé.
Mathias vẫn đứng trước cửa. Mắt anh nhìn không rời người phụ nữ trẻ.
- Tôi tin rằng ở đây tốt hơn ở khách sạn – Mathias nói – Đưa cháu đây cho tôi.
Mathias giơ đôi cánh tay vạm vỡ của mình và không nói một lời, Alexandra đặt đứa bé trên vai lên đôi cánh tay anh. Marc và Lucien ngồi im lặng, chịu đựng cuộc đảo chính lặng lẽ của Mathias. Mathias giải phóng cái cửa, đặt lại đứa bé vào giường và lại đắp chiếc chăn lông tơ cho nó.
- Nó ngủ say – Mathias mỉm cười, nói – Cháu tên là gì?
- Cyrille – Alexandra nói.
Giọng nói của cô mệt mỏi. Sophia bị giết hại. Nhưng con người cao lớn này biết gì về việc này? Và vì sao cô để anh ta làm thế?
- Ông tin chắc về những điều ông nói chứ? Đối với dì Sophia?
- Không – Mathias nói – Nhưng tôi muốn thận trọng.
Lucien đột nhiên thở ra một hơi thật dài.
- Tói nghĩ rằng tốt hơn cả là phó thác vào sự khôn ngoan bằng nghìn năm của Mathias – Anh nói – Sự sắc sảo bản năng của anh ấy bắt nguồn từ những sự đóng băng cuối cùng. Anh ấy biết những mối nguy hiểm của thảo nguyên và thú dữ đủ loại. Vâng, tôi nghĩ rằng tốt hơn cả là giao phó cô dưới sự bảo vệ của gã tóc hoe vàng thô lỗ với bản năng đơn sơ nhưng tóm lại có ích. – Đúng thế. – Marc nói vẫn bị choáng bởi những sự nghi ngờ của Mathias đưa đến cho anh – Cô có muốn ở đây cho tới khi mọi chuyện sáng tỏ không? Ở tầng trệt có một phòng kề bên mà chúng tôi có thể để cô ở. Nó sẽ không rất nóng; một chút... đời sống tu sĩ như cô nói. Thật kỳ cục, dì Sophia của cô gọi cái gian phòng rộng lớn này là “nhà ăn tập thể của những tu sĩ”, chúng tôi sẽ không làm phiền cô vì mỗi người chúng tôi có một căn gác riêng. Chúng tôi sẽ chỉ gặp lại nhau ở dưới để nói chuyện, kêu gào, ăn và đốt lửa để xua đuổi thú dữ. Cô có thể nói với dượng cô rằng, xét hoàn cảnh, cô không muốn làm phiền ông ta. Ở đây, dẫu có chuyện gì xảy ra, vẫn luôn có một người nào đó. Cô quyết định thế nào?
Alexandra đã hiểu khá rõ trong một buổi tối nên cảm thấy kiệt sức. Một lần nữa, cô nhìn kỹ bộ mặt ba người đàn ông này, suy nghĩ một lúc, nhìn Cyrille đang ngủ say và rùng mình.
- Đồng ý – Cô nói – Tôi xin cảm ơn các ông.
- Lucien, hãy đi lấy hành lý còn ở bên ngoài – Marc nói – Còn cậu, Mathias, hãy giúp mình chuyển chiếc giường của cháu bé sang gian phòng khác.
Họ chuyển chiếc tràng kỷ và trèo lên gác hai lấy chiếc giường phụ mà Marc giữ lại từ trước tốt hơn, một ngọn đèn và một tấm thảm mà Lucien bằng lòng cho mượn.
- Thật tốt vì cô ấy buồn – Lucien nói trong lúc cuộn tấm thảm lại.
Khi căn phòng đã gần như sắp đặt xong, Marc đổi chìa khoá vào bên trong cửa để Alexandra Haufman có thể khoá cửa nếu cô muốn. Anh làm việc này một cách khéo léo, không bình luận gì. Luôn với vẻ lịch sự kín đáo của một ông không một xu dính túi – Lucien nghĩ. Cần phải nghĩ tới mua cho hắn một cái vòng và một con dấu để hắn có thể niêm phong những thư tín của hắn bằng xi đỏ. Cái đó chắc chắn làm hắn rất hài lòng. Còn tôi, tôi đã biết ngay chuyện ấy. Leguennec đã kiểm tra và mẹ cô đã khẳng định chuyện ấy. Chỉ có một mình với Cyrille từ gần một năm nay, cô muốn trở về Paris. Nhưng điều mà mẹ cô không biết, đó là Sophia phải đón cô đến đây. Cô chỉ nói với bà về những bạn trai.
- Mẹ cháu luôn có chút đố kỵ với em gái bà – Alexandra nói – Cháu không muốn mẹ cháu nghĩ rằng cháu rời bỏ bà vì Sophia, cháu không muốn liều làm bà tự ái. Chúng cháu, những người Hy Lạp, chúng cháu sẵn sàng nghĩ tới nhiều chuyện và chúng cháu thích thế. Cuối cùng, theo như bà ngoại cháu nói.
- Lý do cao thượng – Vandoosler nói – Chúng ta hãy chuyển qua những gì Leguennec nghĩ... Alexandra Haufman, biến đổi bởi nỗi cô đơn tuyệt vọng, khao khát trả thù...
- Trả thù ư? – Alexandra lẩm bẩm – Trả thù gì?
- Cô vui lòng đừng ngắt lời tôi. Sức mạnh của một Cảnh sát là ở trong cuộc độc thoại dài đập bẹt như một búa tạ hoặc trong một cuộc đối đáp rất nhanh giết người như một cái chùy. Không nên tước đi những niềm vui được làm việc ấy của Cảnh sát, nếu không họ sẽ nổi giận. Ngày kia đừng ngắt lời Leguennec. Vậy, khao khát trả thù, thất vọng, bực tức, quyết định tìm kiếm những khả năng mới, đúng là không một xu dính túi, ghen tị cuộc sống dễ chịu của dì cô, thấy ở đây cái cách trả thù mẹ cô là người về phía mình chưa bao giờ thành đạt dẫu có vài toan tính hạn hẹp đã quên, cô định loại bỏ dì cô và có được một phần lớn tài sản của dì cô, qua mẹ cô.
- Kinh khủng – Alexandra rít răng nói – Phải chăng cháu đã không nói cháu yêu mến dì Sophia?
- Phòng thủ kiểu trẻ con, cô gái ạ, và khờ khạo. Một viên thanh tra không lằng nhằng với những lời vô vị ấy nếu y nắm được động cơ và biện pháp. Vì lẽ cô đã không gặp dì cô từ mười năm nay. Không đủ đối với đứa cháu gái yêu quý. Chúng ta nói tiếp nhé. Cô có một chiếc xe hơi ở Lyon. Tại sao cô lại đi tàu hoả?