- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Lâm Uyển không biết mình đã rơi bao lâu, cảm giác mất trọng lực rất dữ dội.
Nhớ lại lời dặn của lính gác, cô dùng hai bàn tay và đế giày cạ vào thành ống, cố hết sức tăng tối đa sức ma sát để kiểm soát tốc độ rơi của mình.
Sau đó, đế giày bắt đầu nóng lên, thậm chí Lâm Uyển còn nghi ngờ chúng sẽ bốc cháy. May mà đôi găng tay có chất lượng rất tốt, dù lòng bàn tay cô đau đớn vì ma sát nhưng đến tận lúc ra ngoài, đôi găng tay vẫn không hề bị rách, nhờ đó mà tay cô cũng được bảo vệ.
Lâm Uyển lăn ra từ một bụi cỏ khiến vô số côn trùng đêm giật mình.
Xa xa vang tiếng ếch kêu từng hồi một, đám côn trùng đêm gần đó bay lên, quanh cô chất vài cái túi rác lớn nhỏ đủ cỡ.
Lâm Uyển sờ bãi cỏ dưới mông, thấy đó là những phiến lá mềm mại và tươi mới thay vì thủy tinh trong suốt màu ngọc lục bảo.
Cô đã ra ngoài thành công, đã trốn thoát khỏi cung điện ma quái lạnh lẽo kia.
Sau một thoáng ngây người, cô bò tới chỗ miệng ống nghe ngóng nhưng trong đó chỉ có vài tiếng nổ vô nghĩa, cô không thể nghe thấy bất cứ âm thanh cụ thể nào. Trong miệng ống tối đen như mực, không thể thấy được chuyện gì đang xảy ra bên trên.
Lâm Uyển biết mình đã lực bất tòng tâm vì không thể nào leo ngược lên trên qua đường ống dốc đứng này.
Cô biết quyết định của Nghê Tễ là lý trí, chính xác và hợp logic.
So với hai người cùng chết trong đường ống, chắc chắn sẽ hợp lý hơn nếu một trong hai trốn thoát trước.
Lâm Uyển luôn biết mình là một người bị thiếu hụt cảm xúc, mọi hành động của cô đều được thúc đẩy bởi suy nghĩ logic.
Nếu đã không làm được gì thì tất nhiên không nên nghĩ ngợi thêm nữa.
“Bé Cá vẫn còn ở trên đó.”
“Bộ tụi mình mặc kệ nó thiệt hả?”
“Bé Cá sẽ bị ăn hiếp cho coi.”
“Chắc chắn nó sẽ bị ăn hiếp thậm tệ.”
“Nó mềm vậy nên dễ bị ăn hiếp lắm.”
Lâm Uyển phớt lờ mấy câu lảm nhảm của bọn xúc tu. Cô đứng dậy, nhìn lên trời, bắt đầu đi về phương xa.
Bầu trời vẫn là rực rỡ đầy sao, dường như nơi này vĩnh viễn sẽ không bao giờ tối.
Dù là “Ban ngày” hay “Ban đêm”, thời gian ở đây như bị đóng băng, mãi mãi không trôi đi.
“Có lẽ lính gác kia không thoát được.” Cô suy đoán khi lội qua một con suối nhỏ. “Anh sẽ kẹt lại đây mãi mãi.”
Một ít nước thấm vào trong giày, vừa lạnh vừa dính khiến cô thấy khó chịu.
Lâm Uyển lục ba lô, sờ trúng mảnh giấy đỏ lúc trước cô nhét vào.
Cô mở mảnh giấy đã gấp gọn ra, bên trong không còn kẹo nữa, chỉ dính chút bột vị đậu phộng.
Lâm Uyển liếm sạch chút bột cuối cùng.
Ngon thật, chẳng biết lính gác kia kiếm đâu ra, sau này chắc sẽ không còn ai đi tìm thứ này cho mình nữa.
Lâm Uyển nhớ tới Reichert, và cả cảnh tượng cô từng chứng kiến trong thế giới tinh thần rách nát của anh ta.
Cô đoán hẳn là lính gác kia cũng gặp phải điều tương tự, sẽ bị bọn tay đen trói trên đài cao, chịu đựng sự tra tấn tàn khốc và lâu dài.
Cuối cùng anh sẽ không thể chịu đựng nỗi thống khổ đó, thế giới bí ẩn dưới đáy biển sẽ đục ngầu, và có nhiều khả năng là con cá xinh đẹp kia sẽ chết...
Cô không biết tại sao mình cứ canh cánh mãi chuyện này.
Trước đây, hễ nghĩ đến những điều vô ích, cô hầu như sẽ ngừng nghĩ về chúng ngay.
Cô băng qua những con phố đầy rẫy quái vật, tự thấy bản thân giờ cũng chẳng khác gì những con quái vật này.
- Chị tìm thấy con mèo của em chưa ạ?
Thằng bé cao bằng tòa nhà ba tầng vẫn đứng ở chỗ cũ hỏi cô.
Lâm Uyển ngẩng lên, cô phải ngửa cổ hết cỡ mới có thể nhìn rõ mặt thằng bé kia.
Cô hỏi nó:
- Mèo của em trông thế nào?
- Một con mèo đen có bụng trắng.
Thằng bé huơ tay trên trời cao để miêu tả.
- Người nó mềm mại lắm.
Lâm Uyển chỉ về hướng cung điện, bảo thằng bé:
- Chị từng trông thấy một con mèo giống vậy ở trong đó.
Dưới bầu trời sao, tòa cung điện trắng toát tỏa ánh sáng nhạt, dù đứng đây vẫn thấy rõ mồn một.
Thằng bé kia bèn cất bước đi về hướng ấy.
- Này.
Lâm Uyển gọi giật.
Khuôn mặt khổng lồ ngoái lại, hiện vẻ hoang mang.
- Em có biết nơi ấy rất nguy hiểm, đã vào là sẽ không ra được không?
- Em biết nơi đó ăn thịt người.
Thằng bé chậm rãi trả lời:
- Nhưng em muốn đi tìm mèo của em.
Và rồi nó vẫn cứ đi.
Dấu chân to đùng của thằng bé nghiền nát đám cỏ và vài bông hoa dại màu tím trên mặt đất.
Đối mặt với một đứa trẻ khổng lồ, bông hoa mong manh đành phải chấp nhận số phận mà chết đi.
Lâm Uyển nhìn chằm chằm những cánh hoa rách bươm đến xuất thần.
Cô thấy một cành hoa dập nát còn đứng thẳng và khẽ rung rinh trong gió đêm.
- Sau khi cửa khu ô nhiễm mở, nó sẽ nằm đó 24 tiếng đồng hồ.
Lâm Uyển vừa chạy vừa vẫy tay hứa hẹn:
- Trước khi cửa đóng, chị sẽ tìm cách chạy ra ngoài.
Nói xong, cô sực nhận ra mấy câu này giống hệt những gì Nghê Tễ từng nói với cô.
Ngay cả giọng điệu cũng tương tự, như thể họ đang nói về điều gì đó có thể hoàn thành một cách dễ dàng.
Bọn xúc tu mừng như điên, hăm hở theo Lâm Uyển quay lại.
Lâm Uyển không hiểu chúng nó cho lắm, lúc chạy thoát khỏi nơi chết chóc thì thất vọng ủ ê, mà khi đâm đầu vào chỗ chết lại vui tới mức đó.
Tuy người ta thường nói thể tinh thần đại diện cho suy nghĩ chân thật nhất trong lòng chủ nhân nhưng Lâm Uyển tự thấy mình không đời nào điên cỡ đó.
Chạy được nửa đường, cô nghe một tiếng ầm vang trên bầu trời, những ngôi sao khẽ rung chuyển.
Lâm Uyển ngoái đầu nhìn, thấy trên bầu trời cao cao nơi đám Chim Nhỏ ẩn náu có một cánh cửa từ từ mở ra.
Đó chính là lối ra, là cửa thoát hiểm, vậy là con đường sống rời khỏi khu ô nhiễm này đã mở ra.
Tốt rồi, giờ cô không còn chuyện nào khác phải lo nữa.
Chỉ cần lo cho người cuối cùng kia thôi.
Lo lắng.
Lâm Uyển thầm nhấn nhá từ này một lần nữa.
Dù hao phí rất nhiều thời gian, nhưng cuối cùng cô đã quay lại cổng cung điện kia.
Lâm Uyển ngồi xuống bậc thang cô từng ngồi nghỉ lần trước, bắt đầu gặm mớ lương thực vơ vét được trong túi bé Mục.
Tính từ lần trước ngồi đây đến giờ vẫn còn chưa tới một ngày, nhưng chẳng hiểu sao Lâm Uyển lại thấy mình đã mạnh mẽ hơn.
Trong lồng ngực cô có một trái tim khăng khăng đòi xông vào trong.
Không phải để chết ở đây hay biến thành một con quái vật nào đó, mà vì cô có một chuyện phải làm, và có một người phải cứu.
Ngay cả bọn xúc tu cũng chuẩn bị sẵn sàng. Chúng làm sạch giác hút, vặn vẹo khởi động cơ bắp. Đứa nào đứa nấy đều phấn chấn tinh thần, không hề kêu than mệt đói hay kiếm cớ làm biếng nữa.
Lúc này, cổng cung điện cách đó không xa đang loạn như mớ bòng bong.
Một thằng bé cao hơn cánh cổng đang bất chấp lao vào trong.
Trên những cây cột lớn sơn đỏ chạm trổ họa tiết rồng phượng, từng hàng vũ khí laser lóe sáng trông như những con mắt đỏ màu máu.
Những luồng sáng đỏ đan xen trong không khí, cắt người khổng lồ thành nhiều mảnh.
Máu thịt và nội tạng văng đầy bức tường trắng như tuyết và những bậc thang bằng ngọc đẹp đẽ.
Chẳng bao lâu sau, những miếng thịt đang nằm yên bắt đầu động đậy, rồi biến thành những thằng bé tuy có kích cỡ khác nhau nhưng ngoại hình lại giống hệt.
Những thằng bé đủ mọi kích cỡ đứng dậy khỏi mặt đất bê bết máu thịt, hét to và tiếp tục lao vào.
Cứ lặp đi lặp lại mấy lần như thế.
Máu bám trên bức tường trắng đã chảy thành sông, những núi thịt nát bấy chất cao thành núi.
Vô số thằng bé đứng dậy từ biển máu với vẻ mặt phẫn nộ. Chúng phá cửa, gặm cắn cây cột và vũ khí laser trên đó.
Kẽo kẹt.
Cánh cổng hầu như chưa từng mở rốt cuộc cũng mở ra.
Đám vệ binh đầu kim loại xuất hiện sau cánh cửa.
Bọn chúng giương vũ khí, bắt đầu tàn sát hoặc bắt giữ những thằng bé đang cố chạy vào trong.
Đội vệ binh kim loại rất mạnh, chúng nhanh chóng khống chế lũ trẻ đang chạy tán loạn khắp nơi, nhưng luôn có những đứa bé lọt lưới.
Những thằng bé to bằng ngón chân cái, hay côn trùng, thậm chí nhỏ đến độ mắt thường không thấy rõ đồng loạt hô to tên con mèo và lao qua cánh cổng đang rộng mở.
Lợi dụng lúc hỗn loạn, Lâm Uyển đứng dậy, phủi vụn đồ ăn dính trên tay đi, giẫm lên mặt đất nhớp nháp máu thịt, bước qua cánh cổng kia.
Không một kẻ nào trong đám vệ binh đông nghịt đi đang tới đi lui trông thấy cô.
Cô như giẫm trúng điểm mù của chúng, ngang nhiên đi vào trong.
Thật ra chuyện này rất khó khăn vì cô phải thao túng rất nhiều suy nghĩ cùng một lúc, chỉ cần mắc một sai lầm để một đứa trong số chúng bừng tỉnh và nhận ra cô thì xem như thất bại.
Nhưng không có thất bại nào, vì Lâm Uyển đang tập trung hơn bao giờ hết, và bọn xúc tu cũng hợp tác hơn bao giờ hết.
Cung điện có diện tích vô cùng rộng lớn nên chút ồn ào phía ngoài cổng không hề ảnh hưởng tới vườn hoa yên tĩnh bên trong.
Trong vườn, cây cối xanh biếc bằng ngọc và con chim máy phủ sapphire vẫn xinh đẹp như xưa.
Lâm Uyển tìm thấy phân thân chỉ nhỏ bằng nắm tay của thằng bé kia trong một bụi cỏ.
Một cục máu thịt lẫn lộn đang vặn vẹo giữa những đám cỏ trong suốt như pha lê, vẫn chưa hoàn toàn quay lại hình dạng con người.
Lâm Uyển tiện tay nhặt nó lên, đặt nó ngồi trên vai mình.
Bọn họ đi tới cung điện nuôi con mèo đen lần trước, nghe thấy một tiếng meo khẽ.
Một con mèo lưng đen bụng trắng lách ra khỏi khe cửa.
- Đi đi.
Lâm Uyển nói với thằng bé trên vai.
Cục máu thịt lẫn lộn nhảy khỏi vai Lâm Uyển, cực nhọc leo lên cầu thang, nhào vào chiếc cổ rậm lông của con mèo đen.
Con mèo con giờ đã to hơn thằng bé nhiều lè lưỡi liếm láp cái đầu nhỏ đang dần thành hình của chủ.
Cửa phòng mở ra, ngài Kim Tự Tháp mặc âu phục mang giày da vắt chiếc khăn trắng trên tay đi ra.
“Thấy” Lâm Uyển, gã thẫn thờ như đang lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Sau đó, gã đằng hắng rồi đưa tay chỉnh lại cà vạt, trùm chiếc khăn lên mắt, đi lướt qua Lâm Uyển.
Gã như hoàn toàn không nhìn thấy Lâm Uyển, cư xử giống hệt những đầu kim loại bị cô khống chế.
Tất nhiên Lâm Uyển biết gã trông thấy mình.
- Này.
Lâm Uyển gọi giật gã lại.
- Ông nhìn thấy tôi.
Kim Tự Tháp đằng trước đứng lại, nhưng không quay đầu, chỉ căng thẳng chớp chớp con mắt.
- Lính gác của tôi đâu?
Lâm Uyển hỏi:
- Bọn ông đã mang anh ấy đi đâu?
Kim Tự Tháp không quay lại. Gã đưa lưng về phía Lâm Uyển, lặng lẽ tháo một chiếc găng tay ra, vứt vào bụi cỏ ven đường.
- Ôi trời, một chiếc găng tay của tôi đâu rồi? Chẳng biết đánh rơi ở đâu nữa?
Ngài Kim Tự Tháp cao gầy đứng đó suy nghĩ một lúc rồi tự hỏi:
- Có khi nào đánh rơi trên đường tới đây không? Tôi phải quay lại tìm mới được.
Thế là Kim Tự Tháp vừa mất một chiếc găng tay duyên dáng nện bước đi về phía trước.
Lâm Uyển cách gã một khoảng xa, bắt đầu bám theo.
Rồi cô tìm thấy lính gác kia.
Anh bị xích cổ ngay giữa vườn, trên một đống đá quý lạnh băng.
Lâm Uyển không biết anh đã phải chịu đựng những gì suốt thời gian qua.
Để ngăn anh chạy trốn, lũ quái vật kia đã bẻ gãy hai chân anh. Chiếc quần tác chiến màu đen bị xé rách, đôi chân dài thõng xuống tảng đá lưu ly lớn.
Người anh chảy rất nhiều máu.
Con cá voi sát thủ xinh đẹp đã không thể quay về thế giới tinh thần nữa. Nó bị một sợi chỉ trắng kỳ quái làm bằng thể tinh thần xỏ xuyên khắp đuôi, và bị ghim chặt bằng chiếc gai đá mặt trăng sắc nhọn.
Có lẽ cảm nhận được lũ xúc tu tới gần, con cá voi sát thủ mở miệng kêu những tiếng đau đớn.
Đám xúc tu đồng loạt im lặng ngay lập tức.
Lâm Uyển thấy đầu đau như búa bổ, tựa như có thứ gì đó toác ra, khe hở bình thường đám thể tinh thần hay ra vào đang rạn nứt và mở rộng.
Chúng rên lên những tiếng trầm thấp.
Con thủy quái khổng lồ dưới lòng biển sâu ở không gian khác - thể tinh thần chưa từng xuất hiện trọn vẹn trước mặt Lâm Uyển - cựa quậy cơ thể to lớn, cất tiếng kêu trầm thấp.
Nó không kìm được đòi chui ra ngoài từ cái khe nhỏ hẹp kia, muốn xuất hiện ở thế giới này với diện mạo hoàn chỉnh.
Lâm Uyển ngẩng đầu, trong mắt sáng lên vầng trăng lạnh lẽo.
Thoáng chốc, những vì sao lấp lánh trên đầu đều bị lu mờ trước ánh trăng lạnh lẽo này.
***
Trên núi đá quý lạnh băng, một con méo quái dị trông như con đỉa đang bò cạnh Nghê Tễ.
Con méo non mới chào đời không lâu nhúc nhích cơ thể bán trong suốt của mình và cái đầu đàn ông trẻ của mình, bò tới gần bàn tay đã xụi lơ của Nghê Tễ với vẻ mặt phấn khích và méo mó.
Lâm Uyển từng trông thấy khuôn mặt đó cách đây không lâu. Đó là gã đàn ông từng đắc ý vì cướp được số đá năng lượng của cô trên bãi cát vàng ươm, tên là Đàm Thụ.
Không ngờ chẳng bao lâu sau, gã đàn ông luôn huênh hoang cho rằng mình có thể thống trị kẻ khác đã biến thành một con quái vật thảm thương và xấu xí như vậy.
Nghê Tễ nằm bất động trên mặt viên đá quý. Bị cơ thể nhớp nháp của con đỉa kia chạm vào, bàn tay thuôn dài không còn lớp găng tay bảo vệ thoáng run lên một cách bất lực.
- Tao từng nói gì ấy nhỉ? Sớm muộn gì mày cũng sẽ giống như tao thôi.
Đàm Thụ dán người lên cánh tay Nghê Tễ, bò lên phần vai đẫm máu của anh.
- Vô dụng thôi. Mày hãy bỏ cuộc đi, không có ai chịu đựng nổi đâu.
- Ha ha, mày lẹ lên coi, tao rất nóng lòng muốn thấy mày bỏ cuộc.
Hắn nuốt nước miếng, thở hổn hển, nói như sắp phát điên:
- Mau cho tao thấy đàn anh vinh quang của chúng ta rốt cuộc khóc lóc và biến chất ra sao đi.
Nghê Tễ khẽ mở mắt ra, khuôn mặt anh tái nhợt cắt không ra máu, ngay cả muốn mở to mắt cũng rất khó khăn.
Nhưng khi nhìn khuôn mặt đang kề sát mình của con quái vật méo mó kia, anh vẫn đủ sức nhếch môi cười.
- Mày thật thảm hại.
Anh nằm đó, yếu ớt cười giễu.
Khuôn mặt Đàm Thụ - nơi duy nhất còn giữ hình dáng con người lập tức trở nên méo mó.
Méo mó tới độ gớm ghiếc hơn cả quái vật.
- Mày cũng sẽ giống tao thôi!
Hắn gần như hét lên:
- Mày nghĩ mày còn cơ hội trốn thoát à?
- Không có ai tới cứu mày đâu, ở đây dù mày có kiên trì ra sao thì cũng vĩnh viễn không được cứu rỗi. Mày sẽ nhanh chóng giống như tao, xấu xí, thảm hại, phó mặc kẻ khác định đoạt số phận, ngay cả tư cách cầu xin cũng không có.
Cơ thể ghê tởm đang bám lấy Nghê Tễ của hắn đột nhiên bị đá văng.
Sau khi lăn mấy vòng trên phiến đá quý nhẵn mịn, Đàm Thụ rướn cái cổ mềm mại lên nhìn.
Hắn không thể tin rằng mình lại trông thấy một cô gái - một hướng đạo - xuất hiện ở cái nơi con người không thể nào xuất hiện này.
- Ai giống mày hả?
Cô gái kia leo lên đỉnh núi đá quý, cúi xuống cố cởi bỏ sợi xích trên cổ Nghê Tễ.