Ngồi trên xe buýt trở về, Hoán Hiểu Đan ngồi tựa đầu bên cửa sổ, nước mắt lặng lẽ chảy dài. Sau bấy nhiêu năm sống trong tăm tối, bản thân cô dường như đã tìm được tia sáng thoát khỏi bóng đen kìm hãm.
Rồi sẽ có một ngày, Hoán Hiểu Đan sẽ chạy khỏi quá khứ xấu xí kia, mang theo Giả Khinh Huân xây dựng một tương lai mới.
Còn gia đình anh, vĩnh viễn sẽ phải chịu mất đi một đứa con trai.
Khi Hoán Hiểu Đan về đến gara, vừa qua khỏi cổng đã thấy Giả Khinh Huân từ bên trong bước ra cửa lớn đón.
Thấy mặt mũi Hoán Hiểu Đan tươi tỉnh, trên tay cũng không còn cầm theo hồ sơ xin việc. Đợi cô đến gần, anh nhanh chóng mở lời hỏi: “Em xin được việc rồi sao?”
Hoán Hiểu Đan mỉm cười vui vẻ gật đầu, còn hứng khởi nói thêm: “Em xin vào làm ở một tiệm hoa tươi, chị chủ hiền lành dễ thương lắm. Mà anh biết chồng chị ấy là ai không? Là Phó Lăng Kỷ, người thừa kế công ty sản xuất ngọc trai đó, anh ta ở ngoài cao lắm, đẹp đến mức không tin được.”
Ngay khi Hoán Hiểu Đan nói đến đây, biểu cảm của Giả Khinh Huân chợt càng lúc càng cau có lại: “Em ra ngoài xin việc hay đi tia người đàn ông khác rồi về chọc ghen anh vậy?”
Tâm tình vốn đang tốt, thế nên Hoán Hiểu Đan cũng không ngại biện minh: “Ngoài anh ra, em có bao giờ thấy được ai thật sự đẹp trai ngoài đời đâu.”
“Hay quá nhỉ.” Giả Khinh Huân lườm yêu cô một cái, miệng lẩm bẩm trách mắng: “Bình thường em cứ im lặng ít nói, vừa mới gặp trai đẹp về đã nói như sáo.”
Thấy Giả Khinh Huân giận dỗi, Hoán Hiểu Đan không nhịn được phì cười. Nhưng không lâu sau, cô thu lại dáng vẻ hào hứng vừa rồi, thay vào đó là nghiêm túc ngẩng đầu nhìn anh.
“Khinh Huân, từ nay chúng ta hãy thật cố gắng. Em muốn một ngày nào đó trong tương lai, khi có người nhìn vào tình yêu của chúng ta, sẽ phải ghen tị như cách em ngưỡng mộ hôn nhân của người khác.”
Vài giây trước Hoán Hiểu Đan còn tươi cười, nhưng vài giây sau nước mắt đã tuôn rơi mất kiểm soát.
Tay Giả Khinh Huân đang bẩn bởi dầu và nhớt xe nên không thể lau nước mắt cho Hoán Hiểu Đan. Bù lại, anh giang hai tay ôm lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng đáp: “Ừm, chúng ta hãy cùng cố gắng, để sau này em không phải ghen tỵ với bất kỳ ai nữa.”
Cuộc sống mới của cả hai bắt đầu, Giả Khinh Huân vẫn miệt mài chăm chỉ kiếm tiền ở gara xe, Hoán Hiểu Đan cũng làm quen với công việc ở tiệm hoa.
Nhân viên trong tiệm vốn không nhiều, bởi công việc tưởng chừng như nhẹ nhàng thực tế rất vất vả, nên cuối cùng trụ lại chỉ có một chị U30 có kinh nghiệm.
Cửa hàng bắt đầu mở cửa từ bảy giờ ba mươi sáng, tuy khách không đông nhưng mỗi một người bước vào đều chọn hoa một cách trân trọng và có ý nghĩa.
Hoán Hiểu Đan đã từng xem cuộc sống này là địa ngục, nhưng khi nhìn thấy những điều tốt đẹp diễn ra xung quanh mình, cô mới nhận ra cuộc đời này vẫn còn rất nhiều điều đẹp đẽ.
Hoán Hiểu Đan chưa từng đáng thương, chỉ là do cô tự biến bản thân thành kẻ tệ hại khiến người khác xem thường.
Đã đến lúc, cô phải tự yêu lấy bản thân mình.
Công việc làm liền tay, bận rộn khiến đầu óc không còn rảnh rỗi để nghĩ ngợi linh tinh tiêu cực, đến lúc được nghỉ trưa, bầu trời trong xanh bên ngoài không rõ từ khi nào chuyển sang nắng gắt.
“Hiểu Đan! Có người tìm!”
Giữa lúc Hoán Hiểu Đan đang ôm bó hoa đồng tiền ngẩng người nhìn bầu trời thông qua cửa kính, tiếng gọi của Dã Thường Nghi phía ngoài cửa hàng bỗng vọng vào trong.
Nhanh chóng đặt hoa vào vị trí, Hoán Hiểu Đan vội vàng bước ra ngoài. Ngay khi ra khỏi cửa, đứng cách đó không xa là Giả Khinh Huân đang tươi cười vẫy tay.
Hoán Hiểu Đan bất giác mỉm cười đi về phía anh, khẽ lên tiếng hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
“Anh đem cơm cho em, sợ em ăn ở ngoài không quen.”
Vừa nói, Giả Khinh Huân vừa giơ túi đựng cơm hộp lên, riêng ánh mắt lại không ngừng quan sát dáng vẻ hiện tại của Hoán Hiểu Đan từ đầu đến chân.
Cô mặc một chiếc tạp dề dài màu nâu, mái tóc dài được búi ra sau đầu, phần mái phía trước hai bên mặt hơi rủ xuống, đứng cạnh hoa tươi càng làm nổi bật thêm nét dịu dàng.
Giả Khinh Huân ngắm nhìn dáng vẻ mới mẻ của Hoán Hiểu Đan một hồi lâu, sau đó hỏi lại: “Công việc của em có vất vả không?”
“Có một chút.” Hoán Hiểu Đan gật nhẹ đầu, thật lòng bộc bạch: “Nhưng em lại cảm thấy rất vui.”
Nghe Hoán Hiểu Đan nói thế kia, Giả Khinh Huân cũng chỉ gật gù. Anh đưa túi đựng cơm hộp cho cô, bên tay kia còn giơ lên ba ly trà trái cây vừa mới mua.
Lúc cầm lấy đồ từ tay Giả Khinh Huân, trong lòng Hoán Hiểu Đan thoáng hiện lên sự hoài nghi: “Sao anh biết trong tiệm có ba người?”
Con ngươi của Giả Khinh Huân vô thức chuyển động, sau cùng vẫn không giấu được mà thành thật đáp: “Anh đến cách đây nửa tiếng rồi...”
Hoán Hiểu Đan có vất vả hay vui vẻ hay không, anh cũng đã tận mắt chứng kiến. Những câu anh hỏi vừa rồi, thực chất cũng chỉ cho có lệ.
Vốn lấy lý do mang cơm đến cho Hoán Hiểu Đan, kết quả Giả Khinh Huân cứ lằng nhằng mãi không chịu về. Vì đầu giờ chiều anh còn phải làm việc, vậy nên cô không thể giữ anh lại mà liên tục xua đuổi.
Chỉ đợi đến khi Giả Khinh Huân thật sự đã lên xe buýt trở về, Hoán Hiểu Đan mới cầm đồ ăn và nước trở vào trong tiệm. Cảm giác trong lòng cô lúc này, tựa như đang bắt đầu yêu đương.