Thời gian càng trôi qua, càng làm tổn thương Giả Khinh Huân bao nhiêu, Hoán Hiểu Đan lại càng yêu anh bấy nhiêu.
Nếu như thời điểm chọn ở bên Giả Khinh Huân vì có ý muốn trả thù mẹ anh đã viết bài vu oan cho mình, thì giờ đây, Hoán Hiểu Đan thật sự sợ vụt mất anh.
Bàn cá cược này, Hoán Hiểu Đan không có gan chơi lại.
Tắm rửa xong nằm trên giường đắp chăn thư giãn, vô thức nghĩ ngợi lại chuyện cũ nhưng đồng thời cũng khiến cho Hoán Hiểu Đan có động lực buông bỏ bắt đầu lại.
Sau một lúc nói chuyện điện thoại công việc với Peter, Giả Khinh Huân cất máy lên kệ sách rồi quay lại giường. Vừa chui vào trong chăn, anh vừa tiện tay tháo luôn chiếc khăn tắm quấn hờ ngang hông ném ra một góc giường.
Ngay khi Giả Khinh Huân áp sát vòng tay ôm Hoán Hiểu Đan dưới chăn, anh không chút vòng vo nói thẳng: “Sáng ngày mốt anh phải về giải quyết giấy tờ với công ty quản lý. Chuyện nơi ở cũng phải tính toán lại, dù sao để Tâm Di học hành ở nơi có điều kiện vẫn tốt hơn.”
Nếu Giả Khinh Huân không nói, Hoán Hiểu Đan từ lúc mang thai cũng đã tính tới. Sở dĩ cô chạy đến một nơi hiu quạnh là để chữa lành bản thân, cũng là để bảo vệ Tâm Di khỏi xã hội khắc nghiệt cô từng sinh sống.
Hoán Hiểu Đan đã mặc định rất rõ, nếu cô và Giả Khinh Huân tái hợp, cô sẽ cùng anh xây dựng lại gia đình.
“Tùy anh quyết định, dù sao nhiều năm không ở đó, mọi thứ em không rành nữa.” Hoán Hiểu Đan nhẹ giọng giải thích, ánh mắt có chút e ngại nhìn qua anh: “Giấy tờ của Tâm Di có lẽ cũng phải đi làm lại, trên khai sinh của con vẫn còn thiếu tên anh.”
Khi nghe được chuyện này, Giả Khinh Huân bỗng hiểu ra những chuyện sâu xa hơn. Anh tiến mặt áp sát, bàn tay không an phận luồn qua lưng quần của Hoán Hiểu Đan sờ bụng dưới của cô, nơi những vết rạn anh đã thấy trước đó.
Đáp lại lời của Hoán Hiểu Đan, Giả Khinh Huân thẳng thừng hỏi lại: “Em đang cầu hôn anh à?”
“Cầu hôn gì chứ, em đang nói vấn đề giấy tờ cho con.” Hoán Hiểu Đan có chút thấp thỏm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn mạnh miệng phủ nhận.
“Con có cha, còn anh không có vợ. Vậy mà em còn dám nói là bù đắp cho anh?”
Tuy Giả Khinh Huân giở giọng trách móc, thế nhưng thái độ vẫn rất nhẹ nhàng, không cáu gắt cũng không lạnh lùng như trước.
Bị chất vấn, Hoán Hiểu Đan chỉ cảm thấy buồn cười, sau cùng vẫn chọn nhường anh một bước. Cô nhích người vòng tay ôm lấy Giả Khinh Huân, vùi mặt vào cổ anh thỏ thẻ.
“Khinh Huân, anh không định kết hôn với em sao?”
“Ừm… để anh suy nghĩ lại đã.” Giả Khinh Huân được nước lên mặt, vờ lưỡng lự không cho Hoán Hiểu Đan dễ dàng toại nguyện: “Ngày trước anh bị em cự tuyệt tình cảm bao nhiêu lần, bây giờ đâu thể nói kết hôn là kết hôn được.”
Vốn tưởng Hoán Hiểu Đan sẽ thuận theo lấy lòng Giả Khinh Huân, nào ngờ cô lại thản nhiên hùa theo: “Không kết hôn cũng không sao, không bị ràng buộc, sau này hết yêu cũng không cần phải ra tòa ly hôn.”
Hoán Hiểu Đan vừa dứt lời, cằm của cô bất ngờ bị bàn tay của Giả Khinh Huân bóp lấy nâng lên, chớp mắt nụ hôn đầy mạnh mẽ của anh đã ép chặt lên môi cô.
Giữa lúc khống chế Hoán Hiểu Đan bằng nụ hôn, Giả Khinh Huân chuyển người lên phía trên người cô, bàn tay anh dưới lưng quần của cô khi rút về lại thẳng thừng nắm theo quần kéo xuống qua khỏi mông.
Bất giác, từ đầu đến chân của Hoán Hiểu Đan dâng lên cảm giác lạnh toát, đầu lưỡi vừa nóng vừa rát dưới sự tấn công vồ vập của Giả Khinh Huân.
Bỗng nhiên, động tác của Giả Khinh Huân khựng lại, anh dứt khoát rời nụ hôn nhìn chằm chằm vào Hoán Hiểu Đan, lo lắng hỏi: “Em sao vậy? Sao đột nhiên da thịt lạnh ngắt vậy?”
Vừa nói, bàn tay của Giả Khinh Huân đang đặt ở xương chậu của Hoán Hiểu Đan khẽ chạm tới chạm lui cảm nhận nhiệt độ.
Hoán Hiểu Đan hít thở nặng nhọc, cô e dè nhìn thẳng vào mắt anh, nhỏ giọng đáp: “Em… sợ…”
“Sợ cái gì?” Nhận được câu trả lời, Giả Khinh Huân không nhịn được bật cười thành tiếng: “Ngay cả con cũng đã sinh cho anh rồi mà còn sợ?”
Biểu cảm của Hoán Hiểu Đan không khống chế để lộ ra sự khổ tâm, đôi môi mấp máy vài lần mới nói ra được thành tiếng: “Em không biết, nhưng tưởng tượng đến…”
Hoán Hiểu Đan nói nửa chừng đã ngậm chặt miệng, như thể không còn từ ngữ nào để miêu tả chính xác cảm giác trong cô lúc này.
Trái lại, Giả Khinh Huân vẫn kiên nhẫn dõi theo phản ứng của cô, tay anh bên dưới chăn bỗng dịch sang giữa, áp lòng bàn tay lên phần bụng dưới có vết rạn của Hoán Hiểu Đan, nghiêm túc hỏi: “Em sợ cái này sao?”
Lần này Hoán Hiểu Đan không đáp, tầm mắt cũng vô thức nhìn đi nơi khác trốn tránh, bởi một phần trong tim đen của cô đã bị Giả Khinh Huân đoán trúng.
Nhận ra suy nghĩ che giấu trong Hoán Hiểu Đan, Giả Khinh Huân chợt hạ thấp người hôn lên xương hàm của cô, tay vẫn dịu dàng xoa bụng cô, giọng nói trầm ấm khẽ vỗ về bên tai.
“Có siêu nhân nào mà lại không có đặc điểm nhận dạng riêng, đúng không, Super Mom?”