Trong phòng khách nhà chú Trần, tiếng khổ sở phủ nhận mối quan hệ của Chi Linh không ngừng vang lên. Thế nhưng qua sự việc vừa rồi, chú Trần không cách nào tin tưởng chính đứa con gái do mình tạo ra.
Từ đầu đến cuối, Gia Đoàn vẫn luôn nói đỡ cho Chi Linh, gánh mọi trách nhiệm về mình. Thấy anh ta nghiêm túc và còn tuyên bố chịu mọi trách nhiệm, chú Trần nhất thời rơi vào trầm ngâm.
Sau khi có quãng thời gian bình tĩnh lại, chú Trần cũng đã dần thông suốt. Ông biết Chi Linh vốn có tình cảm với Giả Khinh Huân, khả năng cao là cô ta mua thứ nhạy cảm kia để phá mối quan hệ giữa anh và Hoán Hiểu Đan.
Còn về lý do Gia Đoàn chịu thay tội cho Chi Linh, có thể là vì anh ta có tình cảm với con gái ông.
Nhưng dù thực hư ra sao, chú Trần biết rõ Giả Khinh Huân chỉ yêu Hoán Hiểu Đan, ông không thể nhắm mắt làm ngơ để con gái mình làm người thứ ba phá hoại hạnh phúc người khác.
Riêng về Gia Đoàn tuy không phải là số một trong lòng ông, nhưng anh ta chỉ xếp ngay sau Giả Khinh Huân về tài sửa chữa và nâng cấp xe ô tô.
Nếu có thể chuyển tình cảm của Chi Linh hướng sang Gia Đoàn, con gái ông sẽ không phải trở thành người thứ ba, mà sau này nếu cả hai có tiến đến với nhau, ông cũng có người nối tiếp nghề nghiệp.
Gia Đoàn là người nghiêm túc trong cả công việc và cuộc sống, tuy tính tình có hơi cứng nhắc nhưng là người tốt, nếu giao Chi Linh cho anh ta, chú Trần cũng sẽ đỡ lo hơn.
Suy tính một hồi, chú Trần điềm tĩnh hướng mắt về phía Gia Đoàn đang ngồi phía bên tay phải gần đó, ông từ tốn đưa ra lời đề nghị: “Được rồi, nếu con dám làm dám chịu thì chú sẽ cho con một cơ hội chứng minh. Đợi khi Chi Linh đủ mười tám tuổi, chú sẽ cho hai đứa kết hôn.”
Lời chú Trần vừa dứt, Chi Linh ngồi phía bên tay trái lập tức nhào đến ôm lấy cánh tay ông, khẩn khoản lắc đầu: “Không được đâu cha, con với anh ấy không có liên quan gì với nhau hết, cha biết rõ người con có tình cảm là ai mà…”
“Con im lặng đi.” Chú Trần hạ giọng cảnh cáo: “Nếu con tiếp tục ngoan cố, cha thà tự tay bóp chết con, còn hơn để con ra ngoài làm chuyện mất đạo đức!”
“Cha!”
Chi Linh vừa mới thốt lên một tiếng, chú Trần đã kiên quyết quay mặt đi. Ông nhìn lại phía Gia Đoàn, chắc nịch tuyên bố: “Con nhắn với cha mẹ, ngày mười lăm tháng sau đến gặp chú bàn tính chuyện hôn sự.”
Gia Đoàn phớt lờ thái độ phản đối của Chi Linh đang dành cho mình, anh ta kiên định gật đầu: “Dạ, con cảm ơn chú.”
Buổi tối tan làm, Hoán Hiểu Đan vẫn được Giả Khinh Huân chờ đón như mọi khi. Có điều, riêng hôm nay ngay khi gặp lại, anh đã hỏi về tình trạng của mẹ cô đầu tiên.
Vốn nói dối đưa mẹ đi bệnh viện kiểm tra, thế nên Hoán Hiểu Đan vẫn tiếp tục nói dối rằng bà chỉ bị cảm mạo thông thường.
Giả Khinh Huân tuy gật đầu nhưng nét mặt khó giấu được sự lo âu. Hoán Hiểu Đan vừa nhìn sơ cũng biết anh đang có chuyện muốn nói, vậy nên cô cũng không ngần ngại giúp anh khơi gợi.
“Anh sao vậy?”
Đứng cùng nhau ở trạm chờ xe buýt, Giả Khinh Huân một bên vai đeo túi cho Hoán Hiểu Đan, một tay nắm lấy tay cô.
Nhận được câu hỏi, Giả Khinh Huân nghiêng đầu nhìn Hoán Hiểu Đan, chậm rãi giãi bày: “Hiểu Đan, trước đây anh thật sự đã suy nghĩ nông nổi.”
Vừa mới nghe đến đây, sắc mặt Hoán Hiểu Đan lập tức trầm xuống, cảm giác vừa khó chịu vừa lo lắng thoáng đã bao trùm cả lồng ngực, khiến cho hô hấp của cô cũng nặng nề theo.
Giả Khinh Huân thì khác, anh trước sau vẫn như một, trầm tĩnh tiếp lời: “Ngày trước anh chỉ nghĩ đến mỗi việc cùng em xây dựng gia đình, anh đã quên rằng em còn mẹ phải chăm sóc…”
Lời Giả Khinh Huân còn chưa nói hết, Hoán Hiểu Đan đã mất kiên nhẫn cắt ngang: “Nên anh muốn em về sống với bà ấy, trả cho anh tự do, giúp anh trút bỏ gánh nặng phải không?”
“Em nói linh tinh gì vậy?” Giả Khinh Huân ngạc nhiên nhìn cô, bàn tay đang nắm cũng bất giác siết chặt: “Ai cho em rời xa anh mà trút bỏ gánh nặng?”
Câu trước vừa dứt, câu sau Giả Khinh Huân đã nhanh chóng giải thích: “Ý của anh là muốn chúng ta ra ngoài thuê nhà, anh sẵn sàng ở rể.”
Chỉ đến khi nghe được những lời này, trái tim đang căng thẳng của Hoán Hiểu Đan mới dần được thả lỏng. Đúng lúc xe buýt đến trạm, cô cùng Giả Khinh Huân lên xe ngồi trước.
Đến khi an vị, xe buýt cũng tiếp tục di chuyển, lúc này Hoán Hiểu Đan ngồi cạnh cửa sổ mới giả vờ vu vơ nói: “Vậy mà em cứ tưởng… anh suy nghĩ nông nổi vì ngày trước đã chọn em.”
“Nếu như anh hối hận, anh đã không chờ em suốt hai năm.” Giả Khinh Huân gác hai tay lên lưng ghế thấp không có người ngồi phía trước, anh nghiêm túc tiếp lời: “Anh biết chúng ta còn trẻ, thời gian này cũng có hơi vội vàng, nhưng anh không thích cảm giác tạm bợ, nó cũng chẳng thể cho em cảm giác an toàn.”
Hoán Hiểu Đan im lặng lắng nghe Giả Khinh Huân, thì ra đây là tâm linh tương thông, tâm đầu ý hợp mà người ta hay nói. Cùng chung chí hướng, cùng chung suy nghĩ, thật khó để xảy ra cãi vã vì bất đồng quan điểm.
Nhưng sự thật, Giả Khinh Huân vẫn luôn là người hy sinh nhiều nhất trong mối quan hệ này.
Không nhận được phản hồi từ Hoán Hiểu Đan, Giả Khinh Huân khẽ xoay đầu nhìn cô.
Hoán Hiểu Đan ngồi tựa lưng ra sau ghế, khi ánh mắt cả hai chạm nhau, cô bỗng nhỏ giọng đáp: “Chồng tương lai của em đã nói, em đương nhiên sẽ tình nguyện nghe theo.”