Xăm Vào Tim, Khắc Vào Tâm

Chương 46: Bỏ lại quá khứ phía sau



Trong thời gian Giả Khinh Huân đến công ty giải quyết công việc, Hoán Hiểu Đan đưa Tâm Di đến thăm Dã Thường Nghi và Lý Lệ Mai. Sau bao nhiêu năm, Dã Thường Nghi cũng đã lên chức mẹ, Lý Lệ Mai cũng đã kết hôn cách đây không lâu.

Khi biết Hoán Hiểu Đan đã có con và tái hợp với Giả Khinh Huân, cả Dã Thường Nghi và Lý Lệ Mai còn vui mừng hơn cả người trong cuộc.

Đến hiện tại Hoán Hiểu Đan mới nhận ra, ngoại trừ gia đình Giả Khinh Huân và những người muốn có được anh ngăn cản, những người còn lại đều ủng hộ và chúc phúc cho cô.

Hoán Hiểu Đan không còn là bông hoa héo úa trong bóng tối, nhờ ánh sáng là Giả Khinh Huân chiếu rọi, nhờ giọt mật ngọt là Tâm Di anh mang đến, từng chút đã giúp cô thoát khỏi vũng bùn lầy.

Ngay khi xong công việc, Giả Khinh Huân ghé tiệm hoa đón Hoán Hiểu Đan và Tâm Di đi ăn trưa.

Trước đó chỉ vì một câu nói ngây ngô của con gái, Giả Khinh Huân vẫn luôn để tâm đến tận bây giờ. Thế nên kết thúc bữa trưa, anh đã lập tức đi nhuộm lại mái tóc sáng màu về màu đen.

Trên tầng riêng trong salon, giữa lúc Giả Khinh Huân đang nhuộm lại tóc, Hoán Hiểu Đan ngồi gần đó đợi, riêng Tâm Di vì hiếu kỳ mà đi quanh quẩn bên chỗ anh.

Sau một hồi nhìn nghiêng ngó dọc, Tâm Di dùng bàn tay bé xíu vỗ lên chân Giả Khinh Huân, tiếp đó cô bé vừa giơ tay lên đầu diễn tả, vừa mở lời xin xỏ: “Cha ơi con muốn tóc… như vậy nè.”

Nhìn qua hành động của con gái, Giả Khinh Huân không cần suy luận nhiều cũng đã hiểu ra. Anh hạ tầm mắt nhìn Tâm Di, lên tiếng xác nhận lại: “Con muốn làm tóc xoăn phải không?”

Trúng ý, Tâm Di hào hứng lập tức gật đầu mạnh.

Nhận được sự đồng ý của Giả Khinh Huân, phía bên salon sắp xếp thợ uốn tóc cho Tâm Di, vì tránh việc bị ảnh hưởng bởi hóa chất, vậy nên cô bé cũng chỉ được uốn xoăn tạm thời.

Ngồi một bên dõi theo cha con Giả Khinh Huân điệu đà, Hoán Hiểu Đan chỉ biết bất lực lắc đầu.

Nhiều tiếng chờ đợi trôi qua, mãi đến khi Hoán Hiểu Đan sắp ngủ gục đến nơi thì bỗng nhiên, những âm thanh trầm trồ ca thán bỗng vang lên giữa không gian yên tĩnh.

Tóc Tâm Di được uốn xoăn xù mì, mái tóc vốn đã dày nay còn phồng thêm. Có điều, nhờ có cặp mắt to tròn lanh lợi cùng gương mặt xinh xắn, Tâm Di chẳng mấy chốc đã trở thành búp bê barbie Nga, vừa dễ thương lại vừa ngọt ngào đến nao lòng.

Được khen quá nhiều, Tâm Di xấu hổ chạy đến chỗ Giả Khinh Huân bám lấy chân anh. Lúc này Giả Khinh Huân cũng đã gội đầu sau khi nhuộm, chỉ chờ sấy khô nữa là xong.

Mất cả buổi ở salon làm tóc, lại tốn thêm nhiều tiếng để đi mua sắm quần áo, chỉ mỗi việc cha con Giả Khinh Huân sửa soạn đã làm trễ giờ hẹn với chú Trần và các anh em trong gara vào buổi tối.

Tái ngộ sau bốn năm, thêm sự xuất hiện của Tâm Di đã khiến cho mọi người ở xưởng vô cùng trông ngóng.

Trong suốt bốn năm, không chỉ Giả Khinh Huân và Hoán Hiểu Đan thay đổi, ngay cả những người trong xưởng cũng có một cuộc sống mới.

Đô Nan và bạn gái lâu năm đã kết hôn, vào tháng tới sẽ chào đón con đầu lòng.

Từ khi Giả Khinh Huân rời khỏi, Gia Đoàn cũng chủ động nói sự thật cho chú Trần để hủy việc kết hôn với Chi Linh. Không phải anh ta thay lòng, mà vì anh ta muốn sẽ có một ngày Chi Linh cam tâm tình nguyện gả cho mình.

Chi Linh đang là sinh viên năm cuối, vừa có nhan sắc vừa có học vấn, tiền đồ tương lai vô cùng xán lạn.

Riêng Hoàng Thành sau bao nhiêu năm, gặp gỡ hẹn hò bao nhiêu người, kết cục vẫn chọn trung thành với độc thân.

Khi Giả Khinh Huân cùng Hoán Hiểu Đan và Tâm Di đến nơi, mọi người đã có mặt đông đủ trong sân trước nhà chú Trần.

Gặp lại nhau, cựu siêu sao giới F1 bỗng chốc hóa thành không khí, bởi mọi sự tập trung giờ đây đều chỉ vây quanh lấy Tâm Di và Hoán Hiểu Đan.

Tuy suốt bốn năm qua, thỉnh thoảng Giả Khinh Huân vẫn ghé thăm, nhưng đây là lần đầu tiên sau thời gian dài ấy, Chi Linh mới thấy lại nụ cười vui vẻ của anh.

Khoảnh khắc nhìn gia đình ba người của Giả Khinh Huân và Hoán Hiểu Đan xuất hiện, Chi Linh cũng hiểu được những lời cấm cản năm xưa là đúng.

Tình cảm Chi Linh dành cho Giả Khinh Huân, vốn chẳng đáng để kể khi so sánh với tình cảm của Giả Khinh Huân dành cho Hoán Hiểu Đan.

Giả Khinh Huân vì Hoán Hiểu Đan, dám bỏ cả xuất thân mà người khác mơ ước muốn có.

Giả Khinh Huân vì Hoán Hiểu Đan, không ngại cực khổ, cũng chẳng ngại nắng mưa.

Giả Khinh Huân vì Hoán Hiểu Đan, có thể dịu dàng hết mức, nhưng cũng có thể điên hết đời.

Dù số phận có nghiệt ngã, dù gia đình có cấm cản, Giả Khinh Huân vẫn chọn ở bên Hoán Hiểu Đan. Đúng như câu người ta vẫn thường nói, nếu muốn sẽ tìm cách, còn không muốn sẽ tìm lý do.

Giả Khinh Huân của năm hai mươi tuổi không bồng bột, không nông nổi, cũng không yêu đương cao hứng nhất thời. Anh xem Hoán Hiểu Đan là mạng sống, là tương lai của quãng đời còn lại.

Có lẽ, Giả Khinh Huân là món quà ông trời ban tặng để xoa dịu những tổn thương mà Hoán Hiểu Đan phải gánh chịu. Vậy nên dù là bất kỳ ai hay bất kỳ chuyện gì cản trở, đến cuối cùng anh vẫn sẽ một lòng một dạ chạy về phía cô.

Ăn uống trò chuyện một lúc lâu, Hoán Hiểu Đan một mình quay lại nhà kho, nơi cô cùng Giả Khinh Huân đã bắt đầu hạnh phúc của năm xưa.

Chú Trần vẫn giữ đúng lời hứa không tháo dỡ nơi đây, thậm chí vẫn thường xuyên dọn dẹp tránh bụi bẩn ẩm mốc.

Tuy nơi đây không còn trọn vẹn hơi ấm, nhưng căn phòng trên gác xép nhỏ vẫn khiến trái tim Hoán Hiểu Đan rung động mỗi khi nhớ về.

Giữa lúc Hoán Hiểu Đan ngồi ở cửa trên gác ngắm nhìn lại căn phòng cũ, từ phía ngoài cửa bên dưới bỗng thấp thoáng bóng người bước vào. Ngay khi vừa nhìn qua, cô đã chạm mắt với Chi Linh.

Cùng ngồi ở bàn nhỏ bên dưới, Chi Linh có chút không tự tin mà hơi cúi đầu, chần chừ mãi một hồi lâu, cô nàng mới chịu mở lời.

“Xin lỗi chị, vì những chuyện năm xưa.”

Hoán Hiểu Đan khẽ cong môi mỉm cười, từ tốn đáp: “Dù sao chuyện cũng đã qua lâu, hơn nữa những việc cô làm năm xưa, tôi hoàn toàn có thể hiểu, tôi không để bụng, cũng không trách cô đâu.”

Nghe được những lời này từ chính miệng Hoán Hiểu Đan, Chi Linh mới dần dần lấy lại được dũng khí ngẩng đầu đối mặt.

“Em đã rất hối hận về bản thân trước đây, chỉ vì thích anh Khinh Huân, em lại suy nghĩ và hành xử hệt như một kẻ xấu xa.”

Nói đến đây, Chi Linh dừng lại một chút, sau đó mới thận trọng tiếp lời: “Vào thời điểm nhìn thấy anh Khinh Huân máu me bê bết chạy từ nhà về tìm chị, em phải thừa nhận… anh ấy đã định sẵn thuộc về chị rồi.”

Nghe đến đây, Hoán Hiểu Đan bất giác cong nhẹ môi cười trong vô thức, cảm xúc từ tận đáy tim lan tỏa khiến nước mắt trong cô lập tức trào dâng