Xao Động

Chương 17: Tự do



Diệp Địch Sinh cơ hồ tiêu hao toàn bộ khí lực, mới không khiến cho bản thân cứ như vậy mà nhào lên không khác gì một người tinh trùng thượng não. Có lẽ do tác dụng của thuốc làm đẹp toàn bộ, thân thể thuần nam tính kia trong mắt hắn không giống như lần đầu tiên xấu xí như vậy, mà là nhiều thêm vài phần gợi cảm cùng với tình sắc. Nhất là khi ngón tay của Tần Tự rút ra khỏi phiến mông, một dòng chất lỏng chứa thuốc mỡ trong suốt chảy dài trên mặt trong của đùi y……

Hạ thân của Diệp Địch Sinh cơ hồ sưng đến phát đau, hắn dùng đôi chân cương ngạnh đi qua. Tần Tự nằm ở trên giường, không hề e dè nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt ấy mang theo một loại cảm giác thâm tình, cố chấp, cùng với một chút quẫn bách, Diệp Địch Sinh đặt tay lên bả vai của hắn, nhẹ nhàng đẩy, Tần Tự liền nằm ngửa lên giường, thân hình cao ngất kiện mũ hoàn toàn mở rộng trước mắt hắn.

“Nhấc chân……” Giọng nói của Diệp Địch Sinh nhiễm thêm tình dục trở nên khàn khàn. Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, Tần Tự do dự nâng chân trái lên, thanh niên quỳ ngồi giữa hai chân của y, dục vọng cứng rắn nóng bỏng nôn nóng cọ cọ kẽ mông của y. Loại tư thế này rất khó đi vào, Diệp Địch Sinh dứt khoát nâng cả hai đùi của y lên, khoác lên bả vai của mình. Tầm mắt nhìn xuống phía dưới, mật địa ở dưới âm nang đã hoàn toàn lộ ra, mật địa nhỏ hẹp co rúm lại.

Diệp Địch Sinh không hề do dự, nhanh chóng cắm dục vọng của hắn vào trong huyệt khẩu. Tuy rằng Tần Tự đã tự mình bôi trơn, nhưng chiều dài cùng với độ thô của ngón tay không thể nào so sánh với chiều dài của dương cụ. Quy đầu của Diệp Địch Sinh miễn cưỡng đi vào được một chút, liền cảm giác dũng đạo nóng ướt co rúm lại, trong cảm giác đau đớn còn có một loại khoái cảm không thể miêu tả bằng lời.

“……A……”

Cảm giác vật cứng lại thâm nhập vào sâu bên trong huyệt khẩu một ít, sắc mặt Tần Tự cũng theo đó mà đau đớn. Y gắt gao cau mày, mồ hôi lấm tấm trên lưng cơ hồ muốn làm ướt đẹp sàng đan. Diệp Địch Sinh cảm thấy cơ nhục toàn thân của y đều đang trong trạng thái căng thẳng, nhất là cái khu vực bí ẩn giữa hai chân khiến cho hắn đẩy vào càng thêm khó khăn, hắn nhịn không được thò tay sờ sờ bả vai của y, đỏ mặt, nói “Ngươi…… Thả lỏng một chút…… Bằng không ta vào không được……”

“Ân……” Một từ này của Tần Tự không biết là ngâm đau hay vẫn là trả lời hắn. Bất quá Diệp Địch Sinh xác thật cảm thấy quá trình tiến vào thuận lợi hơn rất nhiều, bị nội bích căng chật hút vào, tính khí vốn đã sưng đến lợi hại tựa hồ lại trướng lớn một vòng. Cái trán trơn bóng của Diệp Địch Sinh ướt nhẹp mồ hôi, hàng mi dài của hắn nhẹ nhàng mấp máy, biểu tình khắc chế mà nhẫn nại. Tuy rằng tính khí đã hoàn toàn vùi vào trong cơ thể của Tần Tự, nhưng hắn không biết xuất phát từ nguyên do gì, tình nguyện cố nén tình triều đang cuộn trào mãnh liệt trong cơ thể, cũng không chịu tận tình phóng túng dục vọng của chính mình.

Có lẽ đáy lòng hắn vẫn còn một phần kiên trì, không muốn lý trí bị dược vật khống chế…… Có lẽ, hắn sợ bản thân một khi sa vào bên trong dục vọng, liền quên bản thân của lúc ban đầu……

“Địch Sinh.”

Tần Tự nhẹ giọng kêu tên của hắn, tuy rằng một bộ phận của hắn lúc này đang ở trong thân thể của y, thế nhưng y vẫn như cũ cảm giác được ở sâu bên trong bản thân y có một cái động lớn, cái loại cảm giác trống rỗng đến vô biên cùng với cảm giác cô độc không có lúc nào là không tra tấn y. Y cố gắng ngẩng đầu lên, tưởng muốn lại gần mặt của Diệp Địch Sinh gần hơn một chút.

“Có thể…… Hôn ta một chút được hay không……”

Diệp Địch Sinh đưa mắt nhìn xuống gương mặt của Tần Tự, đôi mắt đen sẫm mang theo cảm giác yếu ớt cùng với cầu xin, giống như một người bị giam ở bên trong sa mạc, sắp chết vì khát khô cầu xin một dòng nước mát. Diệp Địch Sinh yên lặng nhìn đôi mắt kia, ngay cả hắn cũng không biết, bản thân hắn vào lúc nào cúi người xuống, hôn lên hai cánh môi mềm mại kia……

Những chuyện sau đó đều hoàn toàn thoát ly khỏi sự chưởng khống của Diệp Địch Sinh.

Tần Tự nóng bỏng hôn lại hắn, đôi chân dài càng gắt gao gác lên bờ vai của hắn, loại tư thế này khiến nơi kết hợp dưới hạ thể của hai người càng thêm chặt chẽ. Diệp Địch Sinh cuối cùng nhịn không được, cử động hạ thân, đưa đẩy vào bên trong tiểu huyệt ướt mềm căng chặt.

Lại nói tiếp, đây mới là lần đầu tiên hắn chân chính nếm được tư vị cực lạc khi làm tình, lại là cùng một nam nhân.

Diệp Địch Sinh dưới đáy lòng trào phúng chính mình, hạ thân lại không ngừng nghỉ đánh vào bên trong huyệt khẩu ẩm ướt. Tần Tự bị hắn đỉnh liên tục lui về phía sau, lồng ngực trần trụi liên tiếp phập phồng không ngừng. Miệng của Diệp Địch Sinh rời khỏi môi của y, cánh tay đi xuống vuốt ve lồng ngực co dãn, đầu ngón tay lướt qua đầu vú nho nhỏ, nhìn thấy Tần Tự không thích ứng co quắp một chút, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác kì dị.

Là bởi vì trước kia chưa từng có ai như vậy đối diện với y sao…… Lần trước y cùng với hắn lên giường, cũng là vô tâm giang chân ra liền ngồi lên trên người hắn…… Y không sợ đau, nhưng hình như lại rất sợ hắn vuốt ve……

Diệp Địch Sinh không muốn tiếp tục suy nghĩ sâu vào vấn đề, hắn cúi đầu, ra sức chạy nước rút. Tần Tự cũng rất phối hợp, không ngừng co rút hạ thân, sau khi thích ứng thước tấc của Diệp Địch Sinh, y cảm nhận được bản thân cũng không còn gian nan đau đớn, ngẫu nhiên còn có chút cảm giác tê dại không nói nên lời thổi quét toàn thân, nhất là khi Diệp Địch Sinh đỉnh tới nơi nào đó, y sẽ thoải mái đến mức cuộn tròn ngón chân.

Hai người ở trên giường làm ba lần, lúc đi vào phòng tắm lại làm một lần. Lần cuối cùng kia, tác dụng của dược vật trong cơ thể Diệp Địch Sinh đã giảm hơn phân nửa, nhưng nhìn thấy Tần Tự quỳ ở bên trong bồn tắm, ngốc ngốc, có ý đồ lấy ra thứ gì đó ở giữa hai chân, khi y thử vài lần đều thất bại, liền đem ánh mắt ướt sũng đầy chờ mong nhìn về phía hắn, hắn giống như không bình thường, nhịn không được bước vào trong bồn tắm lớn, đè nặng Tần Tự lại tới thêm một lần……

Diệp Địch Sinh không biết bản thân ngủ lúc nào, hình như hắn vừa dính lên gối đầu liền tiến vào mộng đẹp. Hắn quá mệt mỏi, cảm giác giống như thân thể bị vắt khô vậy.

Một giấc này, hắn ngủ đến tận tám giờ hơn sáng hôm sau, ánh nắng đầu hạ sáng sớm đã vô cùng chói mắt. Mi mắt của Diệp Địch Sinh giật giật, trong ánh nắng chói lọi không thoải mái mở to mắt.

Cửa sổ sao lại mở? Hắn ngồi dậy, ý thức dần dần thanh tỉnh, ký ức kiều diễm tối hôm qua tựa như thủy triều mãnh liệt cuộn trào mà đến. Diệp Địch Sinh lại cảm thấy ảo não cùng bất đắc dĩ, chỉ sợ chuyện xảy ra tối hôm qua, Tần Tự có thể làm ra lần thứ hai……

Hắn xuống giường, đi toilet rửa mặt, thay quần áo. Trở lại phòng mới phát hiện đệm trải giường ở trên giường đã bị đổi, Tần Tự thế nhưng lại dậy sớm như vậy……

Bất quá, hôm nay giống như phá lệ im lặng, ngay cả bước chân của hắn cũng không có một tiếng vang?

Diệp Địch Sinh cúi đầu, kinh ngạc phát hiện còng chân đã biến mất, chỉ có ở chỗ mắt cá chân lưu lại một vòng ứ ngân nhàn nhạt. Hắn giống như ý thức được cái gì, nhìn lại về phía tủ đầu giường, liền thấy chỗ đó có đặt một cái khay, trừ một ly nước chanh cùng với một phần sandwich, bên cạnh còn có cái di động màu đen của hắn.

Ngay lúc Diệp Địch Sinh ngẩn người, chuông cửa ở bên ngoài đột nhiên vang lên.