Cuối tuần, Diệp Địch Sinh bớt thời gian trở về nhà một chuyến.
“Địch Sinh, ăn canh a, mụ mụ làm riêng canh gà đất cho ngươi.” Trên bàn cơm, mẹ Diệp cười nhẹ nhìn hắn.
Diệp Địch sinh lấy tay bưng bát gốm bị chất một núi thức ăn thật đầy, miễn cưỡng cười cười “Mụ, ta biết, ngươi cũng ăn đi.”
“Mụ mụ biết, ngươi nhìn lại ngươi, ở trường học lại gầy, có phải thức ăn ở căng tin không ngon không?” Mẹ Diệp đau lòng nhìn cái cằm càng lúc càng trở nên gầy nhọn của nhi tử.
Diệp Địch Sinh lắc đầu, rất tự nhiên chuyển hướng đề tài “Ba đâu? Không phải nói là giữa trưa sẽ về ăn cơm sao?”
“Ba ngươi a……” Mẹ Diệp liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, vẻ mặt có chút buồn bã “Đơn vị của ba ngươi rất bận bịu a, cuối tuần cũng có rất nhiều cuộc xã giao, phỏng chừng sẽ không về nhà ăn.”
Diệp Địch Sinh nhìn đồ ăn tươi ngon xếp đầy trên bàn, nghĩ mẹ Diệp vì bữa cơm này phỏng chừng đã ở trong nhà bếp bận rộn cả một buổi sáng, tâm tình có chút hơi hơi chua xót, không nói gì thêm, chỉ biết vùi đầu ăn cơm.
Lúc hai giờ chiều, ba Diệp mới mang một gương mặt đỏ ửng về tới cửa nhà. Trên người ông mang theo mùi rượu nồng nặc, nhìn thấy Diệp Địch Sinh đang ngồi xem TV trên sô pha, cũng chỉ nhíu mày, nở một nụ cười không quá quen thuộc “Địch Sinh trở về a.”
“Làm sao lại uống rượu.” Mẹ Diệp cau mày, cầm một chiếc khăn ướt đi đến gần, dìu ba Diệp ngồi xuống sô pha, chà lau trán và má cho ông. Ba Diệp thực ra cũng không uống quá nhiều, chỉ là dễ dàng bị đỏ mặt, khiến người ta nghĩ rằng ông bị say quá mức lợi hại. Ông kéo tay mẹ Diệp xuống, không kiên nhẫn, nói “Không cần lau, ta không có say. Lần này gọi Địch Sinh trở về không phải bởi vì….. Ngươi đã nói với hắn chưa?”
“Ngươi nói cái chuyện kia a……” Cánh tay đang cầm khăn của mẹ Diệp bỗng chốc buông xuống, bị ba Diệp nhắc nhở một chút, bà mới nhớ tới mục đích gọi Địch Sinh trở về lần này. Bà ngồi ngay ngắn xuống sô pha, thanh niên sắc mặt nghiêm nghị, giật mình ý thức được hắn đã không phải là một thiếu niên với bộ dáng nhu thuận trong trí nhớ, nhất thời cũng không biết mở miệng như thế nào.
Siết siết khăn mặt trong tay, mẹ Diệp cố gắng nở một nụ cười, ngữ khí ôn hòa, nói “Địch Sinh a, ngươi xem ngươi cũng sắp hai bốn tuổi, ta thấy ngươi ở trường học hình như cũng chưa yêu đương gì. Vừa lúc, đồng sự của ba ngươi có một cô con gái niên kỉ cũng gần gần với ngươi, cũng đang nghiên cứu sinh ở đại học, cô nương đó bộ dạng rất xinh đẹp, lại thông minh, hiểu chuyện…… ngươi xem……”
“Ta tạm thời không muốn yêu đương.” Diệp Địch Sinh nắm điều khiển từ xa, đường cong bên mặt có chút lạnh lùng.
Mẹ Diệp xấu hổ cười cười “Cũng không phải nói ngươi lập tức phải có bạn gái, chính là chỉ đi gặp gặp cô nương một chút……”
“Hiện tại không có còn chờ lúc nào?” Âm thanh nghiêm khắc của ba Diệp bỗng nhiên vang lên “Ngươi xem xem tiểu Lâm nhà bên cạnh, vừa tốt nghiệp đại học liền kết hôn sinh con, không để người trong nhà phải dành thời gian lo lắng. Ngươi lại nhìn nhìn ngươi, đơn vị sự nghiệp tốt đẹp không chịu vào, nhất định muốn học cao học! Hiện tại công việc tranh giành ác liệt, chờ ngươi tốt nghiệp cao học xong còn có rất nhiều người vừa tốt nghiệp đại học tranh giành công tác với ngươi –”
“Buổi chiều ta còn có tiết thực nghiệm, về trường học trước.” Diệp Địch Sinh ấn tắt TV, đột nhiên đứng lên, trực tiếp đi về phòng mình.
“Ngươi có ý gì? Lão tử nói còn dám không nghe!” Ba Diệp lại không nghĩ nhi tử sẽ phản kháng một cách lạnh lùng như thế, nhớ tới ngày đó, vì cái công việc trong đơn vị, ông đã phải nhét bao nhiêu tiền, tìm bao nhiêu mối quan hệ, kết quả tiểu tử này nói không đi liền không đi. Trong lòng ông nổi giận, tay phải đấm thùm thụp lên cánh tay vịn trên sô pha “Diệp Địch Sinh, ngươi đứng lại đó cho ta!”
“Lão Diệp……” Mẹ Diệp không tán đồng nhìn ông “Ngươi cũng đừng bức đứa nhỏ……”
Cánh tay đang đẩy cửa phòng của Diệp Địch Sinh chợt dừng, hắn quay đầu, sắc mặt bình thản nhìn ba Diệp “Ngươi cứ bức ta như vậy, sẽ không sợ cuối cùng ta cũng sẽ rơi vào kết cục như Diệp Tranh sao?”
Hai chữ Diệp Tranh này phảng phất giống như một thứ cấm kị, khiến ba Diệp cùng mẹ Diệp sắc mặt đồng thời trở nên trắng bệch. Cái tên này, là một vết sẹo cũ mà nhà họ Diệp không muốn nhắc lại, trừ phi tất yếu, tuyệt sẽ không có người dễ dàng nhắc tới.
Ba Diệp hoàn toàn tỉnh rượu, ông nhìn nhi tử sắc mặt lạnh lùng, một cỗ phẫn nộ cùng với vô lực không nói nên lời tràn ngập nội tâm ông.
“Được, được, về sau ta mặc kệ đứa con bất hiếu như ngươi, ngươi thích làm gì thì làm đi!”
“Lão Diệp……”
Lúc Diệp Địch Sinh xuống khỏi xe bus công cộng, mới phát hiện bên ngoài trời đổ mưa. Hắn không mang theo dù, đành phải dùng ba lô che đỉnh đầu, miễn cưỡng che chắn nước mưa, chạy nhanh về phía trường học. Lúc hắn sắp đến ký túc xá, cước bộ đột nhiên dừng, lưng không thể tránh khỏi việc hơi chút cương ngạnh. Hắn cảm giác được, Tần Tự lại đến.
Đây đã không phải là lần đầu tiên, từ cái ngày Tần Tự đưa bức tranh xong lập tức rời đi, vài ngày tiếp theo, Diệp Địch Sinh đều có thể nhìn thấy cái thân ảnh lúc nào cũng thấp thoáng ở gần hắn trong sân trường. Ban đầu, sự tồn tại của y khiến Diệp Địch sinh vô cùng phiền chán, nhưng Tần Tự cũng không quấy rầy hắn, bao giờ y cũng ngoan ngoãn yên lặng đứng trong đám người, hoặc đứng ở một góc nào đó nhìn hắn, điều này khiến cho Diệp Địch Sinh hoàn toàn không biết phải làm sao. Buổi tối, sau khi Diệp Địch Sinh kết thúc buổi chạy đường dài, sẽ nhìn thấy trên ghế, ngoại trừ ba lô của hắn còn có một chai nước ngoài, mà hắn, lần nào cũng thế, không nhìn chai nước khoáng, trực tiếp cầm lấy ba lô rời đi.
Lồng ngực tràn ngập một loại khó chịu không thể miêu tả thành lời, Diệp Địch Sinh âm thầm nguyền rủa, móc thẻ ký túc xá ra mở cửa. Trở lại ký túc xá, chuyện đầu tiên là hắn vất cái ba lô ướt nhẹp xuống nền đất. Sau khi rửa mặt từ trong toilet đi ra, Diệp Địch Sinh thoát lực ngồi trên ghế. Tiếng mưa ào ào rơi ở bên ngoài gõ vào màng nhĩ của hắn, hắn nhìn chằm chằm cái máy tính để trên mặt bàn, gương mặt tuấn tú càng lúc càng thêm âm trầm……
Kẻ điên kia hẳn là sẽ không còn đứng ở dưới sân đi? Mưa lớn như vậy, y cũng không mang dù……
Hạt mưa to bằng hạt đậu nện trên cửa sổ, thanh âm phá lệ chói tai, Diệp Địch Sinh rốt cuộc nhịn không được, đứng lên, đi tới bên cạnh cửa sổ. Quả nhiên, ở khu vực xanh hóa bên cạnh ký túc xá, có một thân ảnh màu xám lẳng lặng đứng dưới tàng cây long não, mưa to xối ướt toàn thân của y, nhưng y vẫn như cũ, giống một con bù nhìn, đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Diệp Địch Sinh cảm giác ngực của hắn phảng phất có một cỗ lửa nóng bị đốt lên, hắn không thèm cầm dù, nắm lấy chìa khóa liền chạy nhanh ra khỏi phòng ngủ. Thang máy vừa mở ra, hắn liền nhanh chóng đẩy cửa lớn của ký túc xá ra, mím chặt môi chạy ra khu vực xanh hóa ở bên cạnh ký túc xá.
Hắn đi tới trước mặt Tần Tự đang ướt nhẹp như chuột lột, trong ánh mắt đen láy phảng phất có một mạch nước ngầm đang sôi trào.
“Đi theo ta!” Thanh âm của hắn trầm thấp mà cục cằn, ngữ khí cường ngạnh trước nay chưa từng có.
Tần Tự nhìn thấy hắn, mắt sáng lên, nhưng y đã đứng dưới tàng cây lâu lắm, hai chân sớm đã trở nên tê mỏi vô cùng, bước một bước cũng đã phi thường cố sức. Lúc này Diệp Địch Sinh đột nhiên nghiêng người, đột nhiên thò tay túm lấy cánh tay của y, mày nhíu chặt “Đi nhanh lên!”
Tần Tự đành phải bước chân nhanh hơn, đi về phía khu ký túc xá cùng với hắn. Mãi cho đến khi hai người đi vào trong thang máy, Diệp Địch Sinh vẫn còn kéo cánh tay của y. Hôm nay y mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu xám, làn da lõa lồ dưới cánh tay có thể trực tiếp cảm nhận được hơi lạnh từ ngón tay của Diệp Địch Sinh. Tần Tự nhìn ngón tay trắng nõn mà thon dài của Diệp Địch Sinh, sự ngạc nhiên trong đáy mắt vẫn còn chưa rút đi, cánh tay lại bị hung hăng kéo một chút.
Nguyên lai là đến tầng mười ba. Tần Tự nhìn Diệp Địch Sinh mang sắc mặt khó chịu móc chìa khóa ra mở cửa phòng ngủ, vừa định nói gì đó, bả vai liền bị người đẩy một cái, tiếp theo đó, liền vang lên âm thanh của cửa phòng trộm đóng lại.
“Địch Sinh…… ta…….” Trên mặt Tần Tự vẫn còn dính nước mưa, y nhìn Diệp Địch Sinh sắc mặt âm trầm vô cùng, ngực co rút đau đớn một chút, gục đầu xuống “Xin lỗi…… ta không phải cố ý……”
Y nghĩ, lần sau phải tìm một chỗ nào đó càng khó phát hiện để ẩn nấp, bằng không Diệp Địch Sinh sẽ nhanh như vậy liền phát hiện ra y. Y thậm chí còn tuyệt vọng nghĩ nhĩ, có lẽ trở lại thành phố H để tìm hắn, căn bản chính là sai lầm……”
“Cởi quần áo!”
“…….” Tần Tự trừng lớn mắt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, không thể tin được lời nói vừa nghe được.
“Quần áo của ngươi đều ướt đẫm, không thấy à?!”
Cảm xúc của Diệp Địch Sinh chưa từng thất khống như hôm nay, lúc hắn nhìn thấy Tần Tự bị nước mưa xối cho ướt nhẹp, cúi đầu đứng trước mặt hắn, nhìn cái áo T – shirt ướt đẫm dán vào thân thể y, trong giây lát, ngực hắn có một cỗ lửa giận vô danh càng lúc càng bốc lên, phảng phất giống như đem toàn bộ lý trí mà hắn có thôn phệ không còn một chút gì.
Trong mắt Tần Tự lóe ra một tia khó hiểu, nhưng rất nhanh liền dựa theo lời nói của hắn cởi áo T – shirt. Diệp Địch Sinh nhìn thân trên lõa lồ của y, ngữ khí lợi hại “Quần cũng cởi, cởi toàn bộ!”
Tần Tự trầm trầm a một tiếng, nhưng bị ánh mắt sắc bén như đao của Diệp Địch Sinh nhìn chằm chằm, trừ ngoan ngoãn làm theo, cũng không có biện pháp khác. Cởi cái quần dài bị nước mưa xối ướt, lại cởi đến quần lót ở trên người, lúc Tần Tự kéo xuống mảnh vải mỏng manh cuối cùng trên cơ thể, nhìn cơ thể trần trụi của chính mình, gương mặt anh tuấn của y không hề báo trước nhiễm lên một tầng phi sắc.
Đúng lúc này, một cái khăn mặt khô ném lên trên mặt y.