Xao Động

Chương 37: Lữ đồ



Hai người ăn xong bữa trưa ở khu vực quanh quanh đại học T, sau đó lại trở về chung cư của Tần Tự, lấy một ít đồ dùng rửa mặt cất vào trong xe, mới xuất phát đi thành phố A.

Đi đến khu vực ngoài lề thành phố , xe liền đi vào cao tốc. Ban đầu đường đi còn tương đối thông thuận, đến khi ra hẳn khỏi khu vực thành phố, bời vì hai người đi vào sát giờ tan tầm, dòng xe cộ bắt đầu trở nên chen chúc. Diệp Địch Sinh dùng điện thoại, tra xét trạng huống của giao thông trong khoảng thời gian hiện tại, phát hiện đoạn đường bọn họ đang đi bị ùn tắc nghiêm trọng nhất, ngay cả làn đường dành cho xe khẩn cấp cũng chật ních.

“Sách, nửa giờ mới đi được năm km.” Tần Tự quay cửa kính xe xuống, nhìn nhìn ra bên ngoài, chau mày.

“Phía trước hình như xảy ra tai nạn xe cộ.” Diệp Địch Sinh nhìn tin tức trên màn hình di động, báo đưa tin đoạn đường phía trước vừa mới phát sinh một vụ tai nạn giao thông vài xe ô tô liên tiếp tông vào đuôi nhau, cảnh sát giao thông cùng với bác sĩ đã đi tới địa điểm phát sinh tai nạn, bởi vì để giữ an toàn, đoạn đường kia tạm thời bị phong tỏa.

“Chờ một chút đi, cũng không phong tỏa lâu lắm.” Diệp Địch Sinh kiên nhẫn an ủi Tần Tự, hắn lấy một thanh chocolate từ trong ba lo ra, bóc gói giấy, đưa tới bên miệng Tần Tự “Có đói bụng không, ăn chút gì đi.” Tần Tự hai tay còn nắm tay lái, y thoáng quay đầu sang, cắn mất hơn nửa thanh chocolate.

“Còn có bánh quy.” Diệp Địch Sinh sợ Tần Tự ăn không đủ no, lại lôi ra một gói

bánh quy.

“Ta không ăn, ngươi ăn đi.” Đường phía trước hình như bắt đầu được khai thông, Tần Tự đạp chân ga cùng với ly hợp, chăm chú nhìn chằm chằm phía trước, không có chú ý tới ánh mắt có chút lo lắng của Diệp Địch Sinh. Từ lúc hai người bắt đầu lên xe, Tần Tự liền trở nên rất ít nói, thậm chí vài lần Diệp Địch Sinh nói chuyện với y, y đều chỉ biết không yên lòng ân một tiếng. Đây là biểu hiện cực kì khác thường, Diệp Địch Sinh đem gói bánh quy đang bóc giở đóng lại, nhét trở lại ba lô, vẻ mặt như có đăm chiêu.

Tốc độ của xe dần dần nhanh hơn, Diệp Địch Sinh nhìn cảnh vật xẹt qua cửa sổ xe, đột nhiên, ánh mắt ngưng đọng. Bọn họ vừa đi qua hiện trường vụ tông xe liên hoàn, năm chiếc xe tư nhân, đầu xe vì va chạm khiến cho hiện trường trở nên vô cùng thảm thiết. Bên cạnh còn đậu xe cứu thương cùng với xe cảnh sát, mấy nhân viên y tá đang nâng cáng, vẻ mặt nghiêm túc mà vội vã. Tuy rằng chỉ thoáng nhìn qua một cái, nhưng cũng có thể nhìn thấy người nằm trên cáng bị thương không nhẹ.

Diệp Địch Sinh thu hồi tầm mắt, theo bản năng liền nhìn nhìn sắc mặt của Tần Tự. Người kia cũng chú ý tới màu máu đỏ lênh láng, y hơi mím môi, trong đầu hình như bắt đầu căng thẳng, một ít hồi ức không tốt bắt đầu hiện lên.

“Tần Tự, ngươi đã lái xe hơn ba giờ rồi, cần đổi vị trí với ta hay không?”

Diệp Địch Sinh vẫn luôn trong tư thế quan sát sắc mặt của Tần Tự, lúc sắp đến trạm xăng dầu, hắn rốt cuộc nhịn không được mở miệng.

Tần Tự quay đầu, đưa mắt nhìn Diệp Địch Sinh, sắc mặt của y có chút tái nhợt “Được, đến trạm xăng dầu ở phía trước rồi đổi.”

Mười phút sau, bọn họ chạy vào khu phục vụ. Diệp Địch Sinh đi ra ngoài đi toilet, lúc trở về liền nhìn thấy Tần Tự tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt, vẻ mặt có chút uể oải.

“Mệt?” Diệp Địch Sinh đưa tay sờ lên trán y, xoa xoa mái tóc ngắn ngủn của y.

Tần Tự mở to mắt, trong mắt chợt lóe qua một tia mờ mịt, khóe môi hơi nhếch lên, bắt lấy cánh tay của Diệp Địch Sinh, ghé sát vào má mình “Không mệt. Ở một chỗ cùng với ngươi, vĩnh viễn đều không mệt mỏi.”

Diệp Địch Sinh bỗng nhiên rất muốn cúi đầu xuống hôn y, nhưng mà bọn họ đang dừng xe ở khu phục vụ, người đến người đi, thật sự không tiện cho lắm. Hắn kìm nén phần tình cảm đang dâng trào, dùng ngón tay cái lướt qua cánh môi mềm mại của nam nhân, khẽ ừ một tiếng.

Hai người nghỉ ngơi một lúc xong tiếp tục lên đường. Lần này là Diệp Địch Sinh lái xe, Tần Tự ngồi ở ghế phó lái. Nơi này cũng cách thành phố A rất gần, tính tính đến trung tâm thành phố cũng chỉ mất chưa đến một tiếng đồng hồ.

“Phỏng chừng lúc đến nơi cũng khoảng tám giờ, chúng ta trước cứ nghỉ ngơi một đêm, ngày mai đi tìm ba ngươi, được không?”

Không nhận được câu trả lời, Diệp Địch Sinh dời tầm mắt khỏi màn hình hướng dẫn đường đi, quay đầu nhìn Tần Tự, kinh ngạc phát hiện y thế nhưng đang ngủ. Ánh mắt của Diệp Địch Sinh lóe ra một tia suy tư, hắn hơi nhíu mi, chạy xe đến một nhà nghỉ nhanh ở trong nội thành thành phố A, chờ hắn đậu xe xong xuôi ở trong bãi đỗ xe, đã gần đến tám giờ, mà người bên cạnh vẫn chưa tỉnh.

Tần Tự trước kia chưa bao giờ ham ngủ giống như hôm nay, Diệp Địch Sinh tắt xe, tháo dây an toàn, lại nghiêng người tháo dây an toàn cho Tần Tự, lấy tay nhẹ nhàng vỗ lên mặt y.

“Tần Tự, tỉnh, chúng ta đến thành phố A rồi.”

Tần Tự mí mắt giật giật, một lúc lâu mới mở mắt ra nhìn hắn. Ánh mắt lo lắng của Diệp Địch Sinh dừng ở trên mặt y, nhíu mày nói “Có phải thân thể không thoải mái hay không? Sắc mặt ngươi không tốt lắm.”

“Không có, khả năng là tối hôm qua ngủ không ngon.” Tần Tự không lưu tâm, cười cười. Hai người xuống xe, đi vào khách sạn làm thủ tục, khiêng hành lý bỏ vào trong phòng, lúc này mới đi đến tiệm cơm ở gần đó ăn cơm. Diệp Địch Sinh gọi ba món ăn, một món canh, cộng với hai chén cơm. Bát cơm của hắn đã được ăn sạch sẽ, lúc ngẩng đầu nhìn người đối diện, phát hiện trong bát cơm của Tần Tự cơ hồ còn nguyên si.

“Làm sao? Không thích ăn đồ ăn của nhà này?” Diệp Địch Sinh gắp một đũa thịt xào ớt xanh vào trong bát y.

“Không phải.” Tần Tự miễn cưỡng cười cười, không biết nên giải thích như thế nào cái loại cảm giác buồn nôn thình lình ập đến này. Y nhìn miếng thịt xào ở trong bát, ánh mắt xẹt qua một tia khó chịu, lại nhanh chóng bị y áp xuống.

“Là quá mệt mỏi sao, ngươi đi về trước nghỉ ngơi đi, ta đi xung quanh xem có nhà nào bán bánh mì, mua một ít về cho ngươi ăn khuya.”

“Được.”

Diệp Địch Sinh nhìn thân ảnh của Tần Tự biến mất khỏi tiệm cơm, lúc này mới đứng dậy tính tiền. Hắn nhanh chóng đi mua bánh mì, trở lại phòng nghỉ. Khiến hắn sửng sốt là, trong phòng không bật đèn, chỉ có đèn phòng tắm sáng, bên trong truyền đến tiếng nước ào ào.

“Tần Tự?” Diệp Địch Sinh buông cái túi to trong tay xuống, tim đập có chút nhanh, hắn đi tới trước cửa thủy tinh ngăn phòng tắm, dùng lực đẩy.

Tần Tự trần trụi, ôm đầu ngồi dưới vòi hoa sen, mặc dòng nước chảy xuôi xuống mái tóc cùng với lưng y. Sắc mặt của y mờ mịt mà thống khổ, giữa mi nhãn mơ hồ có một tia chán ghét bản thân. Diệp Địch Sinh đến gần, mới phát hiện y tắm bằng nước lạnh, sắc mặt hắn biến đổi, đi qua đóng vòi hoa sen.

“Lần trước bị cảm mạo giáo huấn còn chưa đủ sao?” Hắn vừa tức giận vừa đau lòng, kéo khăn tắm treo ở trên tường xuống, trùm lên người Tần Tự, cường ngạnh kéo y từ trên sàn đứng lên “Tần Tự, ngươi nhìn ta !”

Ánh mắt không có tiêu điểm của Tần Tự chậm rãi ngưng tụ ở trên mặt hắn, mái tóc đen của y vẫn đang chảy nước ròng ròng, vẻ mặt yếu ớt mà mờ mịt “Địch Sinh……”

Càng đến gần thành phố A, đến gần cái người thân ảnh mà y từng mong chờ vô số lần kia, y lại càng cảm thấy sợ hãi cùng khẩn trương. Mà buổi chiều khi chứng kiến trận tai nạn giao thông kia, khiến cho thần kinh vốn không chịu nổi gánh nặng bị đè thêm một tảng đá lớn. Y cảm thấy con thú dữ yên lặng đã lâu trong ngực y bắt đầu rục rịch trở lại, y không dám đối mặt với Diệp Địch Sinh, không dám đối diện với chính mình, chỉ có thể dùng đến thủ đoạn tra tấn bản thân để trốn tránh toàn bộ.

Diệp Địch Sinh ôm cả người lẫn khăn vào trong lòng, hắn vuốt ve mái tóc ngắn cũn của Tần Tự, an ủi nói “Nếu ngươi không muốn gặp ba ngươi, chúng ta có thể trở về bất cứ lúc nào.”

Tần Tự tựa đầu vào vai hắn, nhắm mắt lại, lắc lắc đầu “Không…… Ta là sợ ta không khống chế được chính mình, ta cảm giác ta rất vô dụng…… Bệnh này, mặc kệ ta có cố gắng như thế nào, chỉ cần gặp một chút kích thích, liền sẽ tái phát….”

“Đây không phải lỗi của ngươi.” Diệp Địch Sinh chỉ cảm thấy toàn bộ trái tim của hắn đều bị siết chặt, hắn hôn lên trên mi mắt của Tần Tự, đau lòng nâng mặt của y lên “Ngươi đã làm rất tốt, tin tưởng ta, ngươi sẽ không phát bệnh lại lần nữa…….”

“Địch Sinh……” Tay của Tần Tự siết chặt lấy bờ vai của hắn, ngữ điệu của y tựa

hồ mang theo tiếng khóc, ánh mắt tràn đầy u ám “Nếu ta thương tổn ngươi, ngươi nhất định phải trói ta lại…… Hoặc là báo nguy…….”

Sắc mặt của Diệp Địch Sinh thay đổi một chút, hắn thở dài, kéo Tần Tự lên trên giường, lau khô thân thể cho y, lại sấy khô tóc. Làm xong toàn bộ, hắn nằm xuống bên cạnh Tần Tự, kéo người kia vào trong lòng, ngữ điệu mang theo một chút thở dài “Không có việc gì, ngươi thương tổn ta đi. Ta nếu nhẫn không được, sẽ đáp trả lại.”