Xấu Hổ

Chương 40




Chuyển nhà, là suy nghĩ sau cùng trước khi đi ngủ của Tô Mạt.
 
Cô không cho Sở Hà cơ hội để nói chuyện, vì cô rất rõ, khi đối diện với anh, cô là kẻ yếu, ngay cả việc phản bác cũng cần dũng khí. Cô sẽ mềm lòng, sẽ ngập ngừng, nhưng cách nghĩ duy nhất cũng chỉ là trốn tránh. Đã như vậy, không cần thiết phải nói chuyện.
 
Sợ bản thân nghĩ nhiều lại không ngủ được, cô thậm chí trực tiếp đem điện thoại tắt đi.

 
Nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài của Sở Khê sau khi tắm rửa xong, cô nhân cơ hội đi đến nhà vệ sinh chung để tắm rửa, sau đó rất nhanh liền quay về phòng.
 
Lúc này, Sở Hà vốn đã hết đường xoay sở.
 
Thật sự ý thức được cô gái này bên trong có một mặt quật cường, anh lại sợ bản thân nếu hành động cứng rắn thì sẽ bị Sở Khê phát hiện, khiến cho cô phải khó xử. Vì vậy, đợi Sở Khê đi ngủ, anh mới gõ cửa lần nữa. Nhưng nhìn thời gian cũng đã gần 12 giờ.
 
Theo thói quen của Tô Mạt, lúc này chắc cũng đã ngủ rồi.
 
Nghĩ mãi không ra, anh ngay cả tâm trạng viết truyện cũng bị ảnh hưởng, lại không ngủ được, hiếm khi xuất hiện trong nhóm độc giả, hỏi một câu: “Mọi người nếu lúc bạn gái giận thì dỗ như thế nào?”
 
Hơn một nghìn người trong nhóm, vì câu hỏi đột ngột này của anh mà bỗng nhiên xôn xao.
 
“Công tử!”
 

“Kìa, công tử có bạn gái rồi.”
 
“Tôi! Không! Muốn! Tin! o(╥﹏╥)o”
 

Một nhóm fan nữ sau khi đau buồn qua đi, fan nam ngẩng cao đầu, nhiều lời đưa ra chủ ý.
 
“Tấn công bằng nụ hôn!”
 
“Đầu giường đánh nhau cuối giường ân ái, hiểu không?!”
 
“Ôm lên giường lăn một vòng, chuyện gì cũng không còn.”
 
“Tặng đồ trang điểm đắt tiền!”
 
“Phụ nữ giận dỗi là muốn người khác dỗ dành, đàn ông dỗ dành phụ nữ nhớ kĩ hai phương châm tấn công tuyệt đối và bất khả chiến bại! 1: Không cần thể diện! 2: Kiên trì không cần thể diện!”
 
“Ha ha ha ... ...”
 
“666, là một người phụ nữ, tôi cảm thấy những điều trên đây rất có lí!”
 
“@Sở Tam, đừng sợ, cứ làm đi!”
 
Một tác giả nào đó: “... ...”
 
Lướt một vòng trong nhóm độc giả, cơ bản không nhận được sự giúp đỡ hữu ích, Sở Hà vào lúc công chúng náo nhiệt thoát ra khỏi khung trò chuyện, định tâm, tiếp tục viết sách.
 
Lúc trước phải về quê, bản thảo anh lưu lại vừa đủ dùng, tối nay phải viết cho ngày mai, cho đến sau nửa đêm, mới hoàn thành đi ngủ. Như vậy thì hiển nhiên không thể gặp mặt Tô Mạt, loáng cái, một ngày cứ như thế trôi qua.
 
Ban ngày, Sở Hà không gửi tin nhắn wechat hay gọi điện, chỉ muốn bất luận như thế nào, đến buổi tối phải nói chuyện riêng. Trải qua một ngày một đêm, anh thậm chí còn tự mình nảy sinh một loại nghi ngờ, không xác định được Tô Mạt có đồng ý cùng anh qua lại.
 
Trước đó lúc hôn cô, anh nghĩ hôn trước, sau đó tiến tới, đều giống nhau.
 
Nhưng bây giờ đã hôn rồi, ngược lại vẫn lơ lửng.
 
Buổi trưa sau khi thức dậy liền sớm viết truyện để cập nhật, anh ra ngoài tiểu khu cắt tóc, buổi chiều lại bắt đầu suy nghĩ nên nói chuyện này với Tô Mạt như thế nào.
 
Nào ngờ, đến 10h30, Tô Mạt vẫn chưa quay về.
 
Nhấc bước đi đến phòng khách, Sở Hà lấy một cốc nước, sau đó vờ như vô tình hỏi Sở Khê đang nằm chơi game trên sô pha: “Tô Mạt vẫn chưa về?”
 
“... ... Đúng vậy.”
 
Sở Khê nghe thấy liền ngẩn ra, đúng lúc chơi xong ván, đứng dậy đi đến cửa, chau mày nói: “Muộn như vậy rồi à, em gọi điện hỏi thử.”
 
“Ừ.”
 
Sở Hà gật đầu, vẫn chưa đi vào phòng.”
 
Sở Khê đứng trước mặt anh, gọi điện thoại cho Tô Mạt, rất nhanh liền tắt máy, nói một câu: “Nói là đang trên đường về.”
 
Nói xong, Sở Khê bèn đi tắm rửa, nói là muốn đi ngủ sớm.
 
Sở Hà cũng định tâm lại, bưng cốc nước quay về phòng sách, muốn kiểm tra một ít tài liệu.
 
Thời gian vô tri vô giác cứ trôi qua như vậy, 11 giờ, cửa chống trộm truyền đến tiếng mở khóa, Tô Mạt lúc này mới quay về.

 
Cả ngày hôm nay, cô đều chạy ở bên ngoài. Ôm ý định muốn chuyển nhà, cho nên tự mình đi tìm phòng. Kết quả, vốn không tìm được phòng thích hợp. Phòng nhỏ ở trong thành phố, một căn mười mấy hai mươi mét vuông, một tháng cũng phải 700 tệ, thuê ít nhất 3 tháng. Tiền phòng có thể thanh toán cuối tháng, nhưng phải đăt cọc nửa tháng. Tính toán sơ lược, nếu sau một tháng rưỡi cô rời đi, đồng nghĩa với việc ngoài 2 tháng tiền nhà cô còn thiệt hại thêm nửa tháng tiền đặt cọc, xấp xỉ 1800 tệ.
 
Ngoài ra, tính thêm tiền điện nước, nếu thật sự muốn đi, còn phải xem xét vấn đề an toàn và chuyển nhà như thế nào.
 
Lúc tìm nhà cô còn gặp mấy thanh niên côn đồ, tóc nhuộm năm sáu màu, trên áo phông không phải in hình đầu lâu thì là bàn tay máu, thấy cô từ bên đường đi qua, còn có người huýt sáo nói những lời hạ lưu, cô không dám gây sự, trực tiếp bỏ chạy.
 
So với kiểu tiểu khu nề nếp này, những nơi tốt xấu lẫn lộn nằm gần thành phố, cô con gái một mình sống ở đó, ngủ thôi cũng rất khó.
 
Suy nghĩ rất nhiều, thời gian lại quá muộn, cô đành phải quay về.
 
Lúc cả người mệt mỏi mở cửa đi vào, đèn ở phòng khách đã được tắt đi, trong cánh cửa của phòng sách và phòng ngủ thứ có ánh đèn lọt ra ngoài, nghe thấy cô về nhà, Sở Khê trên mặt đắp một tấm mặt nạ đi ra chào.
 
Mệt mỏi không thôi, cô chỉ muốn đi ngủ sớm.
 
Đểđồ đạc ở trong phòng, Tô Mạt đi đến nhà vệ sinh tắm rửa, luôn tiện đem nội y đã giặt qua phơi trên giá phơi áo quần ở bên trong. Cô đã phát hiện, từ sau khi cô dọn vào sống, Sở Hà vốn không vào nhà vệ sinh này, để lại không gian riêng tư cho cô và Sở Khê.
 
Rõ ràng là người lịch sự như vậy, sao có thể làm ra hành động lỗ m ãng như tối qua chứ?
 
Tô Mạt nghĩ mãi không thông, đối diện với gương lau khô tóc, thở ra một hơi, tắt đèn rồi đi về phía phòng mình.
 
“Két kẹt - -“
Một tiếng động nhẹ, cánh cửa bên cạnh bỗng nhiên mở ra.
 
Ánh đèn sáng chiếu ra ngoài, cô trong chốc lát liền căng thẳng, nhấc bước muốn trốn chạy.
 
Trong căn phòng thứ hai ở phía bên kia, tiếng bước chân của Sở Khê đồng thời truyền đến, cô vừa mới sải bước ra, tay trái bị người khác nắm chặt, giây sau đó, cả người bị kéo mà phòng sách, bổ nhào vào vòm ng ực săn chắc, phía sau là tiếng khóa cửa “lộp cộp”.
 
“Buông em ra!”
 
Bình tĩnh trở lại, cô đã nổi giận, hạ thấp giọng nói.
 
“Sao lại luôn tránh anh?”
 
Sở Hà nới lỏng lực nắm tay cô, cúi người xuống hỏi, Tô Mạt vô thức lùi về phía sau một bước, sau lưng chạm vào bức tường kiên cố, không còn đường thoát. Ngẩng mặt, tâm trạng tủi thân khó mà đè nén, khóe mắt cô nhanh chóng ửng đỏ.
 
Sở Hà ngẩn ra, không ngờ đến anh có thể làm người khác khóc, thở dài một hơi, nhấc tay lên xoa má cô, dịu dàng nói, “đừng khóc.”
 
Sống lưng mỏng manh của Tô Mạt dựa sát vào tường, vì một tiếng này của anh, nước mắt từ khóe mắt chảy ra, cũng chính vào lúc này, cô mới cảm nhận được phía sau lưng ướt đẫm một mảng. Vừa tắm rửa xong, tóc cô vẫn chưa khô, ướt đẫm dính bết trên vai ... ...
 
Ý thức được điểm này, đại não của cô vù vù một tiếng, vô thức cúi đầu.
 
Đèn trong phòng khách đã được tắt đi, cửa phòng sách cũng đã đóng, thêm vào đó thời gian cũng đã muộn, sau khi cô tắm xong, căn bản không mang nội y.
 
Lúc nãy, còn nhào vào lòng Sở Hà như vậy.
 
Ý định muốn chết cũng có.
 
Nhưng, Sở Hà dường như không cảm thấy như thế có vấn đề gì, anh đứng trước cô, một tay còn chống lên tường, lúc hơi cúi người xuống dỗ cô, vẻ mặt thương tiếc và khoan dung, không hề có sự coi thương và không tôn trọng như cô nghĩ, mà là một sự ngang ngược dịu dàng.
 

Tô Mạt bị anh làm sụp đổ, cắn môi, biểu cảm xấu hổ, vừa giận vừa oán hỏi: “Anh rốt cuộc muốn như thế nào đây!”
 
Hiếm khi thấy cô nói chuyện như vậy, rõ ràng là mang theo trách cứ hờn giận, nhưng lại sinh động, âm cuối đè thấp, giống như là làm nũng.
 
“Anh?”
 
Ngoài cửa, bỗng nhiên truyền đến hỏi khó hiểu của Sở Khê.
 
Sở Hà cúi mắt xuống nhìn cô gái gần trong gang tấc, trả lời một câu: “Có việc?”
 
“Ngủ không được, em tìm cuốn tiểu thuyết đọc.”
 
Nói xong, Sở Khê bèn đưa tay mở cửa, phát hiện cửa bị khóa, lại lấy tay gõ, “khóa trái cửa làm gì vậy, em tìm tiểu thuyết.”
 
Đang không biết viết gì, đừng làm phiền anh.”
 
Câu này của Sở Hà, mang theo tâm trạng không kiên nhẫn.
 
Tô Mạt không hiểu anh giả vờ hay thật sự là tâm trạng không vui, cũng không dám nói chuyện, chỉ sợ bị Sở Khê phát hiện, cô ở trong phòng.
 
Ở ngoài cửa, Sở Khê cằn nhằn gì đó, không vào nữa.
 
Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm.
 
Có một việc xen vào giữa như vậy, bầu không khí trong phòng dịu đi rất nhiều, không có cảm giác căng thẳng nữa, lại vô cớ có thêm một phần ám muội.
 
Tô Mạt mặc một chiếc váy ngủ hoa nhí không tay, chất liệu vải cotton mỏng mà nhẹ, đầu vai và sống lưng bị tóc làm ướt một ít, ngay cả ngực, cũng vì cô đang căng thẳng mà toát mồ hôi, vải trở nên ẩm ướt. Ngượng ngập không thôi, Tô Mạt cũng không muốn tranh cãi gì, chủ động nói: “Việc tối qua em đã quên rồi, không hề giận. Rất muộn rồi, em phải đi ngủ.
 
“Tô Mạt ... ...”
 
Sở Hà bỗng nhiên mở miệng, giọng nói có chút không biết làm thế nào, “em biết việc anh muốn nói không phải là việc này. Anh rất có cảm tình với em, cùng anh qua lại đi, được không?”


 
------Ngoài lề------
 
Nào, đoán thử xem, ngày mai sẽ phát triển đến bước nào?
 
 
 
 
Chọn một trong ba nhé, bạn đáng yêu nào chọn đúng sẽ nhận được phần thưởng là 21 tệ.