Chân tay Quân Nguyên Thần vẫn vô lực như cũ, đầu óc choáng váng, chỉ nghe thấy tiếng rì rầm bên tai.
“Sư phụ nói lượng ma phí tán này có thể hạ một con trâu, thêm xíu nữa là xảy ra án mạng. Mình chưa từng thấy bao giờ, hay là dùng hắn thử một lần xem sao nhỉ? Xem hắn rốt cuộc có chết hay không……”
“Khụ khụ!”
Quân Nguyên Thần ho khan dữ dội.
“Ngươi muốn bắt ta làm dược nhân đấy à?”
Bạch Cảnh Trần thấy hắn tỉnh, xoay người, ghi chép lại dược tính.
Quân Nguyên Thần truy hỏi: “Có điều ngươi có thể cởi trói cho ta không? Sợi dây thừng này trói ta khó chịu quá, ta không chạy trốn đâu, cam tâm tình nguyện cho ngươi thử thuốc đó, được không?”
Bạch Cảnh Trần lập tức đề phòng.
Người này lời nói khẩn thiết, mang một loại khí chất khiến người ta dễ dàng bị thuyết phục.
Cực kỳ gian xảo!
“Đừng hòng!” Y ném ra hai chữ.
“Có phải ngươi cho rằng ta là người xấu không?”
Quân Nguyên Thần lại hỏi trúng tim đen Bạch Cảnh Trần.
Y không giỏi che giấu, im lặng quay lưng, giả bộ lạnh lùng.
Sau lưng lại vang lên: “Tại hạ Quân Nguyên Thần.”
Bạch Cảnh Trần hừ khẽ nói: “Ngươi không cho là ngươi bịa ngươi họ Quân, là có thể làm thân thích với hoàng đế chứ?!”
Quân Nguyên Thần nghẹn một chút.
“Nếu ta là người xấu thì đã không bị người đuổi giết rồi, mấy kẻ chết bên ngoài kia mới phải, bọn họ là sát thủ Hắc Thủy Uyên…”
“Người bên ngoài các ngươi là một đám xảo trá âm hiểm, không lừa được ta đâu!”
Bạch Cảnh Trần nghĩ, sát thủ lợi hại như vậy đều bị ngươi xử lý, chẳng phải ngươi càng hung ác hơn sao?
Quân Nguyên Thần ngạc nhiên.
Người bên ngoài?
Quân Nguyên Thần hiểu ra, chỉ là không biết thiếu niên thôn quê này vì sao lại có ác cảm với “người bên ngoài” đến như vậy?
“Có phải ngươi ẩn cư ở nơi này, cực ít tiếp xúc với ‘người bên ngoài’ không?”
Bạch Cảnh Trần thầm nghĩ không tốt, nói nhiều tất sẽ mắc sai lầm.
Quân Nguyên Thần cạy được miệng của y, thừa thắng bắt chuyện nói.
“Ta biết ngươi không phải người xấu.”
“Ta phải!”
Tâm tư Bạch Cảnh Trần nhanh chóng chuyển động, nghĩ nhất định phải dọa hắn sợ mới được.
“Ngươi còn lắm mồm nữa, ta thả linh miêu cắn chết ngươi!”
“Ha ha!”
Quân Nguyên Thần ngược lại bật cười.
“Ngươi cười cái gì? Tưởng ta không dám sao?!” Bạch Cảnh Trần tức giận.
Quân Nguyên Thần ung dung nói: “Linh miêu dã tính khó trừ, độc lai độc vãng, không thích gần người nhất, tính tình lại mãnh liệt, sau khi bị bắt, nó thà đâm chết ở trong lồng. Nó lại thân thiết với ngươi như thế, chứng tỏ từ khi còn bú sữa đã đi theo ngươi. Hơn nữa trên mặt nó có sẹo, phần lớn là do trước đó bị thương, được ngươi cứu. Nếu ngươi có lòng thương xót một con vật, làm sao có thể là người xấu được chứ?”
Bạch Cảnh Trần càng nghe càng sợ.
Tâm tư người này thật kín đáo!
Chỉ từ đặc tính của Thái Tuế, đã đoán ra nhiều như vậy.
Mấu chốt là, nói đúng từng chữ, giống như hắn tận mắt nhìn thấy vậy!
Người bên ngoài, ai ai cũng giảo hoạt như vậy sao?
“Ngươi không những không phải người xấu, thật ra còn tốt bụng mềm lòng, cho dù thử thuốc cũng toàn là thuốc trị thương cứu người, nhắc tới, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, sau này ta nhất định sẽ hậu tạ……”
Bạch Cảnh Trần không dám nói chuyện với hắn nữa.
Người này mở miệng, sao có thể giỏi ăn nói như thế chứ?
“Ngươi miệng lưỡi trơn tru cũng vô dụng, ta sẽ không tha cho ngươi!”
Bạch Cảnh Trần bỏ lại một câu, chạy ra khỏi phòng, hổn hà hổn hển trốn qua một bên.
Thiếu chút nữa là không giả bộ nổi nữa rồi!
Y phải đi xử lý mấy xác chết trong sơn cốc kia, nếu không khả năng sẽ thu hút thêm người xấu hoặc dã thú.
Y lột khăn che mặt của một xác chết.
“Nói ta xấu, các ngươi cũng hơn nửa là dưa hỏng táo tàu xấu*…Phi, đúng là đen đủi.”
(*) Dưa hỏng táo tàu xấu: Ý chỉ người xấu xí, người đã xấu còn xấu cả nết
Bạch Cảnh Trần ném khăn che mặt, kéo chiếc xe chở dược liệu tới, dùng sức kéo thi thể lên.
Thái Tuế chạy tới góp vui, ngửi thấy mùi máu tươi, liếm cái lưỡi đỏ tươi, nóng lòng muốn thử.
Bạch Cảnh Trần đuổi nó: “Đi đi đi, tránh ra! Loại người xấu tim thối ruột đen này không thể ăn, ăn đau bụng!”
Dọc theo đường núi gập ghềnh, y đẩy xe đẩy đến khe núi, sau đó ném thi thể xuống dòng sông đục ngầu, đêm qua trời mới đổ mưa to, nước sông nâng cao, trộn lẫn bùn vàng và cành cây mục nát, nuốt chửng cái xác.
Y đi tới đi lui bốn chuyến.
May mà khe núi cách không xa lắm, bằng không y cũng không có sức lực.
Chuyện còn chưa xong, dấu vết chém giết và vết máu bên ngoài đã bị nước mưa rửa sạch, vết máu trong phòng cũng phải lau.
Bạch Cảnh Trần xách một thùng nước đến, quỳ trên mặt đất lau vết máu khắp nơi, cuối cùng không ngửi thấy mùi máu tanh nữa mới yên tâm.
Quân Nguyên Thần dựa vào đầu giường, nghiêng đầu chăm chú nhìn y, thầm ngạc nhiên.
Bận rộn cả một ngày, ngay cả Thái Tuế cũng không kiên nhẫn, chui tót vào trong rừng hoang.
Bạch Cảnh Trần đã đói đến bụng kêu ùng ục, y chạy ra ngoài, lúc trở về trên tay cầm theo một miếng thịt, vẫn còn tươi, cắt bừa thành từng miếng lớn, hầm nhừ xong thêm một nắm rau dại, ăn một cách ngon lành.
“Cái đó……” Quân Nguyên Thần yếu ớt gọi, “Ngươi có thể cho ta ăn một miếng không? Ta cũng đói.”
Bạch Cảnh Trần phớt lờ hắn.
Quân Nguyên Thần lại nói: “Nếu ta chết đói rồi, sẽ không có ai làm dược nhân cho ngươi đâu.”
Bạch Cảnh Trần ngừng nhai.
Hắn nói….cũng có lý.
Thôi vậy, Bạch Cảnh Trần đành phải xiên một miếng thịt to, nhét vào trong miệng Quân Nguyên Thần.
Một mùi thịt tanh, không gia vị xộc vào mũi, nhạt nhẽo lại béo ngậy.
Quân Nguyên Thần đã quen cẩm y ngọc thực, mới cắn miếng thịt đã nhíu mày, nhưng đang đói bụng không chú ý được nhiều như thế.
Có điều miếng thịt lớn quá.
“Ngươi…… Có thể thả tay ta ra không, ta ăn không được…” Quân Nguyên Thần ậm ờ cầu xin.
Bạch Cảnh Trần nghiêm mặt nói: “Ngươi thích ăn hay là không!”
Nói đoạn muốn cướp lại miếng thịt.
“Ô! Ta ăn, ta ăn!” Quân Nguyên Thần khóc không ra nước mắt nói, “Chỉ một tay thôi, được không? Ngươi cầm kiếm canh ta ăn, ăn xong lại trói ta lại cũng được…”
Bạch Cảnh Trần nhìn hắn ngậm miếng thịt nhưng không cách nào ăn, đành cởi trói tay phải cho hắn, sau đó cầm bảo kiếm của hắn, chĩa về phía người hắn.
Tay phải Quân Nguyên Thần được tự do, thuận tiện hơn nhiều, chịu đựng dầu mỡ, cắn vài miếng thịt nuốt xuống bụng, mới lấy lại chút sức lực.
“Ngươi……”
Hắn ngẩng đầu lên vừa định nói, đã bị Bạch Cảnh Trần cắt ngang, dí mũi kiếm vào cổ họng.
“Ngươi lại đang nghĩ âm mưu quỷ kế gì?”
“Không có không có.” Quân Nguyên Thần ôn tồn nói, “Ta chỉ là ngạc nhiên, ngươi không sợ sao?”
Bạch Cảnh Trần nhíu mày: “Sợ cái gì? Chim cá thú côn trùng trong núi sâu rừng già này đơn thuần hơn con người nhiều.”
Quân Nguyên Thần lắc đầu nói: “Máu, còn có mấy xác chết đó.”
Nói đến đây, Bạch Cảnh Trần khá tự hào.
“Người làm nghề y, gặp máu còn nhiều hơn ngươi uống nước nữa kìa.”
“Xác chết thì sao?”
“Ta năm tuổi mổ ếch chuột, sáu tuổi mổ thỏ mèo hoang, bảy tuổi sư phụ dẫn ta đi nghĩa địa…” Bạch Cảnh Trần đột nhiên ngậm miệng.
“Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?!”
Quân Nguyên Thần mỉm cười, thiếu niên ở độ tuổi này, mặc dù là ẩn sĩ, làm sao có thể không muốn bộc lộ dục vọng?