Ngay sau đó y nổi cơn thịnh nộ, bảo vệ Thái Tuế ở sau lưng.
“Quân Nguyên Thần! Ngươi dám!”
Quân Nguyên Thần quay người lại, nhìn thấy đôi mắt rực lửa của y, nhưng thờ ơ.
Hắn thiếu chút nữa đã mất đi đứa con của mình.
Nhưng Bạch Cảnh Trần lại đi bảo vệ một con dã thú.
Sao y dám coi thường mình như vậy!
“Còn đơ ra đó làm gì?” Quân Nguyên Thần ra lệnh: “Giữ y lại, để y tận mắt chứng kiến, con súc sinh kia bị đánh chết.”
Bọn gia đinh rối rít nhận lệnh, tên dẫn đầu xông tới bị Bạch Cảnh Trần đá văng ra đất, ngã thành một đống, tức giận đứng dậy.
“Ơ, tên tiểu súc sinh này…”
Hai người chia nhau ra vặn cánh tay của Bạch Cảnh Trần, Bạch Cảnh Trần liên tục đấm đá họ, mặc dù không khỏe bằng, nhưng cũng đánh bọn họ bầm tím mặt mũi.
“Hai người nữa đến giúp đi!”
Phải mất bốn người cùng nhau hợp sức mới ấn được Bạch Cảnh Trần xuống đất.
Y bị giẫm lên lưng, ngã nhào xuống, dán mặt lên phiến đá xanh.
Thái Tuế nhìn thấy y bị đánh, lập tức trở nên hung hãn, đôi mắt xanh lóe lên, bén nhạy dị thường, nó cắn lên cổ một tên gia đinh.
“Thái Tuế, đừng!”
Bạch Cảnh Trần hét lên.
Kỹ năng săn của dã thú là một đòn giết chết con mồi, một khi cắn vào cổ là tuyệt đối sẽ không nhả ra.
Nhưng Bạch Cảnh Trần vẫn còn sót lại một tia lý trí, một khi cắn chết người khác, vậy thì thật sự không còn cách nào cứu chữa nữa.
“Thái Tuế, nhả ra mau!”
Cổ họng của tên gia đinh kia đã ứa máu, Bạch Cảnh Trần không ngừng gọi nó, Thái Tuế mới bất đắc dĩ nhả cổ họng của tên gia đinh ra.
Thấy nó đã buông ra, những người khác liền nhặt gậy gộc đao kiếm đi tới.
“Thái Tuế, chạy mau đi! Chạy mau!”
Bình thường Thái Tuế không thèm để ý tới mệnh lệnh của Bạch Cảnh Trần, nhưng hôm nay nó lại nghe hiểu.
Nhưng quay được nửa vòng thì nó dừng lại, xoay đầu nhìn Bạch Cảnh Trần.
“Tao không sao! Mày đừng quan tâm đến tao! Đi đi, chạy mau, chạy đến một nơi không có ai đi!”
Thái Tuế gầm gừ một tiếng, linh hoạt nhảy lên tường.
“Súc sinh này muốn chạy!”
Một tên hộ vệ lanh tay lẹ mắt, thấy nó muốn bỏ trốn, liền túm lấy sợi dây buộc quanh cổ nó.
Chính Bạch Cảnh Trần đã trói nó lại để chứng minh nó ngoan ngoãn, nghe lời.
Tên hộ vệ kéo một cái, cổ là điểm yếu của Thái Tuế, nó ré lên một tiếng, bị kéo xuống, ngã xuống đất!
“Các ngươi dừng tay! Khốn kiếp!”
Bạch Cảnh Trần muốn đứng dậy, nhưng lại bị giữ chặt.
Thấy Thái Tuế bị đám người chen nhau lên chế ngự, nhất là tên hộ vệ kia, hắn ta kéo sợi dây ra sau, ngăn không để nó cắn người.
“Quân Nguyên Thần! Ngươi không được giết nó! Quân Nguyên Thần! Ngươi có nghe thấy không? Nếu ngươi giết nó, ta nhất định hận chết ngươi!”
Quân Nguyên Thần hoàn toàn không có ý định để bọn họ dừng tay.
Hắn cũng không sợ Bạch Cảnh Trần hận hắn.
Nhưng hắn có chính sự quan trọng, vì thế Quân Nguyên Thần ngồi xổm xuống trước mặt Bạch Cảnh Trần.
“Cảnh Trần, chúng ta vốn dĩ không cần ầm ĩ thành ra như vậy. Ta hỏi ngươi lần cuối, thần dược “bất du”, ngươi có đưa cho ta hay là không?”
Giọng điệu của Quân Nguyên Thần rất ôn hòa, nhưng vào tai Bạch Cảnh Trần lại lạnh lùng đến mức đáng sợ.
“Ta không có. . . Ta thật sự không có!”
“Được.”
Quân Nguyên Thần tra hỏi không được, hít sâu một hơi, sau đó phun ra một chữ.
“Đánh.”
Hộ vệ và bọn gia đinh nghe lệnh, Vương gia nói loạn côn đánh chết, họ liền bỏ vũ khí sắc bén, cầm gậy dài lên, cú đánh đầu tiên giáng mạnh vào lưng Thái Tuế, chỉ nghe một tiếng rắc, toàn bộ thân sau của Thái Tuế xụi lơ xuống, hai chân sau kéo lê lết.
Thái Tuế gầm lên đau đớn, há to miệng, nhưng không cách nào cắn người.
Là tên gia đinh bị cắn vào cổ họng.
“Mẹ nó, con súc sinh! Dám cắn bố mày! Đi chết đi!”
“Đừng mà!”
Bạch Cảnh Trần hét lên, nhưng đã quá muộn.
“Quân Nguyên Thần! Bảo bọn họ dừng tay! Ngươi… Ngươi sẽ không được chết tử tế! Đồ lòng dạ hiểm độc, thối nát, khốn kiếp!”
Quân Nguyên Thần đương nhiên sẽ không mắng nhau với y.
Thấy dáng vẻ chửi ầm lên của y chẳng khác gì dã phụ ở nông thôn.
“Quân Nguyên Thần! Ngươi đừng giết nó! Ngươi giết ta đi được không? Con của ngươi… Ta đền mạng cho ngươi! Ta đền mạng cho ngươi!”
Quân Nguyên Thần khẽ nhíu mày.
Con linh miêu này quan trọng với y như vậy ư?
Còn thà chết thay nó?
“Quân Nguyên Thần… Sao ngươi xuống tay được? Ngươi… Ngươi sẽ tự tay giết chiến mã của mình ư?”
Bạch Cảnh Trần khóc đến nói không rõ, ngôn ngữ lộn xộn.
Quân Nguyên Thần đương nhiên không hiểu loại tình cảm này, từ nhỏ, ngay bản thân mình hắn cũng khó bảo toàn, cũng chưa từng nuôi thú cưng, cho dã thú ăn, trong mắt hắn, đó chỉ là một con gia súc mà thôi.
“Chiến mã cùng vào sinh ra tử, con súc sinh này sao có thể so sánh được?”
Hơn nữa, lúc thiếu lương thực, hắn còn chứng kiến cảnh ngựa chiến bị ăn thịt.
Nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của Bạch Cảnh Trần, y chỉ nghe thấy tiếng gậy gộc đánh xuống, tiếng kêu thảm của Thái Tuế bên tai, dần dần tiếng kêu của nó cũng biến mất, âm thanh ngày càng yếu, cho đến khi im lặng.
“Quân Nguyên Thần, ta cầu xin ngươi, ta quỳ xuống dập đầu với ngươi được không? Chỉ cần ngươi bỏ qua cho nó, làm gì giúp ngươi ta cũng chịu!”
Lúc này, trong mắt Quân Nguyên Thần mới có chút độ ấm, hắn hỏi: “Giờ ngươi có thứ ta muốn rồi?”
Bạch Cảnh Trần bất đắc dĩ ngẩng đầu, run rẩy nói: “Thuốc….Thuốc bất du kia, ta đi tìm sư phụ, đi tìm sư phụ lấy cho ngươi!”
Quân Nguyên Thần nghe thấy bất du, mới đưa tay ra hiệu cho đám hộ vệ dừng lại.
Bạch Cảnh Trần được thả ra, y bò qua, nhào đến bên cạnh Thái Tuế.
“Thái Tuế, tao tới đây, tao tới cứu mày.”
Thái Tuế đã không còn sức lực để cử động, xương của nó không biết đã gãy bao nhiêu cái, máu thịt nhầy nhụa, bọt máu từ miệng chảy ra, nó thở hồng hộc, chỉ có đồng tử có chút thay đổi, chứng tỏ nó không cam lòng.
Một lúc sau, ngay cả tiếng thở hổn hển cũng dần dần ngừng lại.
Bạch Cảnh Trần ôm đầu nó vào lòng, ngón tay run rẩy kiểm tra hơi thở của nó.
Nó yếu đến mức gần như không nhận ra.
“Thái Tuế, trở về tao sẽ chữa trị cho mày, mày đừng chết. Chúng ta đi thôi, tao đưa mày về nhà, sẽ không bao giờ đến kinh thành nữa, chúng ta về nhà…”
Thái Tuế nằm trong lòng y, đôi mắt uy phong trước kia đã mất đi ánh sáng, chỉ nhìn thẳng vào Bạch Cảnh Trần.
Chắc nó đau lắm, nên muốn rên rỉ, nhưng khi cổ họng nó cử động, chỉ có máu chảy ra.
“Xin…Xin lỗi.” Bạch Cảnh Trần ôm lấy nó, không ngừng nói xin lỗi: “Mày vốn… vốn có thể chạy trốn, xin lỗi…”
Cuối cùng, nhịp tim cũng biến mất.
Bạch Cảnh Trần áp mặt vào nó, lặng lẽ nức nở.
Nhớ năm đó, Bạch Cảnh Trần bị mọc mụn, bị người khác ghét bỏ, nói là bệnh truyền nhiễm, liên lụy Biển Thập tứ bị đuổi khỏi thành Nhạc Châu.
Để an ủi y, Biển Thập Tứ nói đưa y đến sơn cốc ở nông thôn sẽ có lợi cho chữa bệnh.
Nhưng ở độ tuổi đó, Bạch Cảnh Trần đã hiểu chuyện, y biết, những người đó không chào đón y.
Vừa hay, y cũng không muốn gặp cả.
Ngày hôm sau, khi lên núi lấy thuốc, y nhặt được một con linh miêu bị mẹ bỏ rơi.
Nó gầy trơ cả xương, đã sắp chết đói, trên người toàn là kiến, trên cây còn có chim ăn xác thối đang chờ nó chết.
Bạch Cảnh Trần nhặt nó trở về, một con linh miêu nhỏ như vậy, Bạch Cảnh Trần bón sữa dê, ôm nó vào lòng mỗi ngày, vậy mà lại cứu sống.
Thấy nó yếu ớt cảnh đời éo le, Bạch Cảnh Trần đặt tên cho nó là Vạn Tuế, Biển Thập Tứ không đồng ý, nói là phạm vào tên húy của hoàng đế, nên y đã đổi thành Thái Tuế.
Thái Tuế cũng giống như y, đều là đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi.
Những dã thú như linh miêu vốn dĩ không gần gũi với con người, Thái Tuế cũng không ngoại lệ, nó luôn phớt lờ Bạch Cảnh Trần, nhưng cũng chưa bao giờ đi quá xa.
Nhiều năm như vậy nó là người bạn duy nhất của Bạch Cảnh Trần.
“A!! —— “
Một tiếng hét tê tâm liệt phế truyền ra từ Vương phủ, hòa lẫn với tiếng pháo hoa, tiếng pháo nổ bên ngoài.
Như thể đêm giao thừa vui vẻ náo nhiệt, trong phút chốc trở nên thê lương vô cùng.
Bạch Cảnh Trần chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt y đã chảy cạn, cũng không làm hành động kịch liệt gì, chỉ nhìn chằm chằm Quân Nguyên Thần.
Không biết vì sao, Quân Nguyên Thần cảm thấy rất khó chịu.
Hắn bước qua.
“Giờ ngươi chịu thừa nhận, chỗ sư phụ ngươi có thứ ta muốn rồi?”
“Quân Nguyên Thần.”
Giọng điệu Bạch Cảnh Trần rất bình tĩnh.
“Ngươi sẽ hối hận.”
Quân Nguyên Thần bị xúc phạm, giọng bình tĩnh nói: “Chuyện ta nên hối hận có rất nhiều, nhưng cho đến bây giờ ta chưa từng hối hận.”
“Quân Nguyên Thần, người ta nói động vật máu lạnh, nhưng ngươi…” Bạch Cảnh Trần ngước mắt lên nói: “Ngươi còn máu lạnh hơn động vật ba phần.”
Máu lạnh thì làm sao?
Chuyện mà Quân Nguyên Thần hắn đã quyết định, hắn không quan tâm người khác nghĩ thế nào.
“Nếu ngươi muốn giữ con súc sinh này toàn thây, tốt nhất nên làm theo lời ta nói, mang ‘bất du’ về đây cho ta.”
Bạch Cảnh Trần nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.
“Nó cũng đã chết rồi, ngươi còn không buông tha cho nó?”
“Đương nhiên, nếu xác có hữu dụng, ta cũng sẽ không bỏ qua.” Quân Nguyên Thần đá vào xác con linh miêu nói: “Ta còn có thể cho người lột da rút gân, uống máu ăn thịt.”
Quân Nguyên Thần ra lệnh, bọn hạ nhân nhận thấy tâm tình Vương gia hình như không tốt, nơm nớp lo sợ dọn dẹp sân, đem xác Thái Tuế đi.
Quân Nguyên Thần không ngừng nhìn Bạch Cảnh Trần.
Không biết tại sao, lòng hắn càng ngày càng xao động.
Giống như thứ hắn đang nắm giữ, đột nhiên mất kiểm soát, trở nên trống trải.
Hắn nên…
Không mất đi cái gì mới đúng.
Việc hắn làm là đúng, người không vì mình trời tru đất diệt.
Tại sao biết vậy, nhưng vẫn bất an chứ?
Quân Nguyên Thần thậm chí có chút không muốn đối mắt với Bạch Cảnh Trần, hắn xoay người muốn đi.
“Quân Nguyên Thần.”
Bạch Cảnh Trần bỗng nhiên gọi hắn lại.
“Không phải ngươi luôn muốn có thuốc ‘bất du’ sao?”
Quân Nguyên Thần dừng bước, quay đầu hỏi: “Ngươi nhớ ra rồi?”
“Đúng vậy, sư phụ từng nhắc tới, thiếu chút nữa thì ta quên mất.”
“Rốt cuộc là cái gì? Có thể lấy nó ở đâu?” Quân Nguyên Thần hỏi y.
“Không có.” Bạch Cảnh Trần nở một nụ cười thần bí: “Trên đời này đã không có.”
“Vậy ngươi nói những lời này thì có ích gì?”
Lần đầu tiên Quân Nguyên Thần cảm thấy mình không có quyền chủ động.
“Vốn dĩ có thể có.” Bạch Cảnh Trần chậm rãi đi tới: “Ta có cách điều chế, nhưng trước tiên cần hai vị thuốc dẫn, ngươi lại không có.”
“Rốt cuộc cần có cái gì?!” Quân Nguyên Thần vừa lo lắng vừa tức giận hỏi.
“Máu của người ngươi yêu và nước mắt của người yêu ngươi. Người như ngươi, trái tim cũng không có, lấy đâu ra người yêu chứ? Về phần người yêu ngươi…Mới vừa rồi cũng không có nữa rồi.”