Điếu thuốc đã tàn một nửa chẳng biết rơi xuống đất từ khi nào, bị gió lạnh đêm đông thổi tắt, lại bị một cái giày da nghiền nát.
Chủ nhân đôi giày híp mắt nhìn hai người dây dưa bên cạnh xe, lạnh lùng nói: “Hai người quên vẫn còn một người lớn sống sờ sờ đứng ở đây sao?”
Thương Hành quay đầu lại, Lâm Dư Tình đứng một bên im lặng, nhìn chăm chăm vào hắn, ánh mắt kia đã không còn cách nào cười cợt lừa mình dối người được nữa, như một lòng sông khô cạn trơ đáy, chỉ còn lại rối rắm và hoang vu.
Lâm Dư Tình nâng đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn môi dưới, nơi đó sớm đã không còn độ ấm, vừa rồi phải trăm phương nghìn kế mới chạm được vào khóe mắt, còn bị Thương Hành không chút nghĩ ngợi mà đẩy ra.
Lấy tính cách của hắn, nếu dứt khoát từ chối, Ôn Duệ Quân làm sao có thể thực hiện được?
Nhận thức được chỗ này, tim Lâm Dư Tình như rơi xuống hố không đáy, cổ họng như nghẹn thở, ngón tay buông bên người khẽ run, vô thức miết qua lớp vải quần.
Nơi này rõ ràng không có chỗ của anh, lại còn cố chấp mà đứng ở đây, mặc cho gió đông tùy tiện thổi đến mặt mày phát lạnh.
Thương Hành có chút xấu hổ mà buông lỏng tay Ôn Duệ Quân, biểu cảm bi thương của Lâm Dư Tình khiến hắn có cảm giác mắc nợ khó hiểu.
Hắn hắng giọng một cái, tiến lên một bước: “Lâm lão sư, xin lỗi, Ôn tiên sinh uống say, tôi đưa anh ấy về trước, hôm nào chúng ta tán gẫu sau…”
Lâm Dư Tình cắm hai tay trong túi, rời tầm mắt đi nhìn phía con hẻm tối đen, khóe miệng bứt ra một nụ cười khô khốc: “Uống say thật là một lý do tốt, có thể được chăm sóc, cũng có thể tùy tiện làm bậy, có thể đạt được quyền ưu tiên, đúng không?”
Môi Thương Hành khẽ động, cổ tay đột nhiên bị cầm lấy, lòng bàn tay ấm áp dán vào làn da, mang theo hơi thở nóng rực của Ôn Duệ Quân.
“Nhanh vào xe, bên ngoài lạnh.”
Thương Hành bất đắc dĩ mà liếc nhìn y một cái, đau đầu nhéo nhéo ấn đường, lấy điện thoại, nói với Lâm Dư Tình: “Tôi giúp anh gọi trợ lý tới…”
“Không cần. Tôi không uống rượu, có thể tự mình đi về.” Lâm Dư Tình lùa năm ngón tay vén mái tóc dài, thản nhiên nói: “Cậu đưa Ôn tổng về trước đi.”
Lời tuy như thế, nhưng bước chân vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Thương Hành do dự một chút, vẫn đành gật gật đầu, một bên mở cửa xe nhét Ôn Duệ Quân vào ghế phó lái, một bên đi sang phía đối diện: “Chúng tôi đi trước, buổi tối anh lái xe cẩn thận, chú ý an toàn.”
Lâm Dư Tình đứng ở cổng chăm chú nhìn xe khởi động, dần dần biến mất trong màn đêm sâu thẳm, nhịn không được che đi nửa bên mặt, cười gượng che giấu thất vọng tột cùng.
Phàm là mỗi khi Thương Hành do dự, anh đều tiếp tục lừa gạt mình còn có hi vọng, chỉ là gió đông vẫn luôn vô tình, thời khắc này còn không quên bỏ đá xuống giếng, cứ quất vào trái tim của anh.
Lâm Dư Tình đứng ngơ ngác tại chỗ một hồi, dựng thẳng cổ áo khoác lên, xoay người biến mất tại đầu ngõ.
※※※
Bentley màu đen chạy nhanh trên con đường vắng vẻ, đèn đường và neon hai bên không ngừng bị bỏ lại, chỉ còn ánh sáng sặc sỡ chảy xuôi trên khuôn mặt hai người.
“Tài xế của anh đâu?” Thương Hành một tay nắm tay lái, lười biếng ngáp một cái.
Ôn Duệ Quân nghiêng người lười nhác nằm dựa vào trong ghế, nhìn hắn không chớp mắt, nửa bên mặt phản chiếu trên kính xe màu đen, đường cong dưới cằm tao nhã, góc cạnh rõ ràng, toàn thân vô cùng an tĩnh, không thể nhìn thấy sức lực mượn rượu làm càn vừa rồi đã ở đâu.
Thương Hành liếc mắt nhìn y một cái, không hề ngoài ý muốn: “Nếu tôi không đưa anh về thì sao? Anh định làm như thế nào? Không phải là uống rượu thật đúng không?”
Hắn luôn nghĩ, coi như toàn thế giới đều say, Ôn Duệ Quân cũng nhất định là người cuối cùng vẫn còn tỉnh táo.
Ôn Duệ Quân cười cười, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ mà chắc chắn: “Em sẽ không bỏ mặc tôi.”
Thương Hành dùng sức nắm chặt tay lái, nhíu mày: “Chính là anh ép tôi bỏ mặc Lâm Dư Tình.”
Ôn Duệ Quân nhướng mày, chậm rãi nói: “Em trách tôi? Nếu em không bỏ mặc được, có thể quay xe về đón hắn.”
Thương Hành hừ hừ cười lạnh, thật sự nhấn phanh đứng lại ở ven đường, sau đó bắt đầu quay xe.
Ôn Duệ Quân một phen đè lại mu bàn tay nắm tay phanh của hắn, thở dài, bất đắc dĩ mỉm cười: “Được, cứ trách tôi đi, coi như tôi làm tiểu nhân, tôi không muốn em đi gặp hắn, được không?”
Thương Hành cũng không thật sự định làm vậy, hù dọa đã đạt được mục đích, hắn nhìn biểu cảm nhận thua của đối phương, âm thầm cười, tiếp tục cầm vô lăng lên đường.
Ôn Duệ Quân nhìn giao lộ ngoài cửa sổ, lần thứ hai cường điệu: “Tôi muốn tới chỗ em.”
Thương Hành quay đầu sang liếc nhìn y, mím mím môi: “Mấy ngày rồi tôi không về chung cư, gần đây bận, tôi đều ở công ty. Anh nhất định muốn đến đó làm gì? Chỗ tôi lộn xộn còn chưa dọn dẹp được, tôi đưa anh về nhà lớn của anh nghỉ ngơi không tốt sao?”
“Không tốt.” Ôn Duệ Quân lộ ra sắc mặt bướng bỉnh hiếm thấy, con ngươi đen bóng nhìn hắn, lần thứ hai lặp lại: “Tôi muốn tới chỗ em.”
Đối mặt với Ôn Duệ Quân “tùy hứng làm bậy”, Thương Hành quả thực bó tay không có biện pháp: “Ôn tiên sinh, anh ba mươi tuổi hay là mười ba tuổi, được rồi, tôi tin anh uống rượu thật.”
Hắn thở dài một tiếng, quẹo vào một ngã rẽ, mở ra con đường về chung cư độc thân của mình.
Ôn Duệ Quân vừa lòng mà nhắm mắt lại, hai tay giao nhau nhẹ nhàng đặt trên bụng, thả lỏng thân thể bắt đầu tạm thời nghỉ ngơi.
※※※
Lúc hai người mang một thân sương giá gió đêm về đến chung cư, trăng đã lên giữa trời.
Đèn cảm ứng nhấp nháy trong hành lang, trong sáng tối luân phiên, hành lang rất an tĩnh, chỉ có tiếng giày da đạp trên mặt sàn.
Thương Hành dẫn Ôn Duệ Quân lên lầu, đang tìm chìa khóa mở cửa, đột nhiên một nguồn ấm dễ chịu kề sát vào sau lưng.
Ôn Duệ Quân từ phía sau dùng sức ôm lấy hắn, bàn tay tham làm chui vào áo khoác rộng mở, cách áo sơmi xoa lên lồng ngực.
Môi nóng bỏng để trên vành tai, thanh âm trầm thấp gợi cảm quá đáng: “Hình như anh thật sự có chút say…”
Thương Hành trong nháy mắt đã khống chế được cánh tay lộn xộn của y, một tay khác đặt trên cửa chống đỡ trọng lượng hai người, chìa khóa loảng xoảng rơi trên mặt đất, vang lên như tiếng sấm trong hành lang yên tĩnh.
“Ôn Duệ Quân, tôi nên để anh ở ngoài hóng gió mát cho tỉnh rượu.” Thương Hành cười lạnh.
Ôn Duệ Quân đặt cằm lên đầu vai hắn, híp mắt mỉm cười thúc giục hắn: “Mở cửa nhanh lên, anh có chút mệt.”
Giả vờ, anh cứ giả vờ đi!
Thương Hành rút tay về, cúi người nhặt chìa khóa lên mở cửa, hừ thật mạnh một tiếng: “Anh không làm ầm ĩ tôi đã sớm mở cửa …”
Hai người vất vất vả vả mãi mới bước được một bước vào trong cửa, Thương Hành đang định ném con gấu túi cỡ lớn này vào thềm cửa, Ôn Duệ Quân đã không biết lấy đâu ra khí lực, dùng sức đặt người lên cánh cửa!
Cửa chống trộm nặng nề đập lên tường, phát ra một tiếng kêu trầm đục ồn ào.
So với động tác thô lỗ, nụ hôn của y lại tới dịu dàng triền miên, giống như gió nhẹ tháng ba phất qua mặt, mang theo một chút hơi rượu say, đầu lưỡi cạy mở răng nanh, giữ chặt đôi môi mỏng của Thương Hành không chịu buông.
Thương Hành nào có chuyện một đêm bị đè hai lần? Đầu gối hắn nhấc lên đánh vào xương đùi của y, Ôn Duệ Quân cau mày kêu một tiếng đau đớn.
Thương Hành bóp chặt cổ tay đối phương, dùng sức lật một cái, vị trí của hai người nháy mắt đảo ngược.
Hắn nâng cánh tay của Ôn Duệ Quân lên, mượn ưu thế chiều cao, nhìn từ trên cao xuống, nắm lấy cằm nam nhân khiến cho y ngẩng đầu, hầu kết hoạt động để lộ ra một đường cong duyên dáng.
“Ôn Duệ Quân.” Thương Hành híp mắt, hai người đều cố gắng chịu đựng: “Chỗ này không phải nhà lớn của anh, thành thật một chút cho tôi, nếu anh vẫn mượn rượu phát điên đùa giỡn, tôi sẽ không khách khí với anh nữa!”
Tư thế hoàn toàn bị người khống chế này, Ôn Duệ Quân có chút không quen, y nặng nề cười một tiếng, dùng cánh tay không bị giữ ôm gáy Thương Hành áp về phía mình, chóp mũi gần như chạm chóp mũi.
Môi cùng môi chỉ cách nhau một cm, hơi thở dồn dập dây dưa trong một cm này: “Không khách khí như thế nào? Nói nghe một chút.”
Khuôn mặt tuấn nhã kia phóng đại trong đồng tử, đôi môi khép hờ gần trong gang tấc, tầm mắt đối diện lẫn nhau, gần đến mức có thể nhìn thấy đáy mắt mắt đỏ sậm quay cuồng của đối phương, hơi thở của Thương Hành trong nháy mắt thác loạn.
Hắn nhẹ nhàng hít một hơi, cau mày kéo tay của y ra, đứng thẳng dậy kéo giãn khoảng cách: “Ôn Duệ Quân, anh…”
Lời còn chưa dứt, khóe mắt Thương Hành bỗng nhiên chú ý tới cánh cửa rộng mở nằm chếch đối diện trên hành lang, cửa vốn đóng chặt không biết đã vô thanh vô tức mở ra từ khi nào.
Dung Trí đang đứng lặng tại cửa nhà, vẫn mặc chiếc áo sơ mi vĩnh viễn trắng noãn chỉnh tề và quần tây, kính gọng bạc càng phát ra sắc tái nhợt, một đôi con ngươi âm u hãm sâu như có như không nhìn chằm chằm bọn họ.
Anh cắn chặt môi dưới, sắc môi dưới ánh đèn hành lang nhạt tới khó thấy.
“Dung Trí?” Thương Hành ngạc nhiên.
Lại nhìn Ôn Duệ Quân, người sau thản nhiên đứng thẳng người lên, vuốt ve vạt áo và caravat bị Thương Hành vò nát, nháy mắt đã biến trở về đại tổng tài khéo léo tao nhã, thần thái tự nhiên mỉm cười với Dung Trí, đáy mắt thanh tỉnh, không thấy một chút vẻ say rượu nào.
“Luật sư Dung, nhanh như vậy đã gặp lại.” Ôn Duệ Quân nói đầy ẩn ý: “May là tôi tiếp tục chờ, đúng không, luật sư Dung.”
Con ngươi Thương Hành xoay động, nhất thời hiểu ra con chó Ôn Duệ Quân này tám phần là đã sớm nhìn thấy Dung Trí mở cửa.
Chỉ là không biết lời này có ý gì. Hai người vừa mới gặp mặt? Đây là câu đố bí hiểm gì…
Dung Trí thản nhiên nói: “Đúng vậy, không ngờ, Ôn tổng hành động thật sự là nhanh chóng.”
“Vừa rồi tại nhà ăn, anh còn tưởng em sẽ đưa Lâm lão sư về trước.” Anh ngược lại nhìn về phía Thương Hành: “Mấy ngày rồi em không trở về, anh vừa nghe thấy có tiếng động, anh nấu chút sủi cảo, muốn hỏi em muộn thế này có muốn cùng ăn hay không…”
Ánh mắt của Dung Trí chuyển một vòng qua hai người, cuối cùng dừng trên làn môi hồng nhuận của Thương Hành, cúi đầu rũ mắt cười một tiếng, đồng tử tối đen giấu dưới cái bóng của tóc mái: “Xem ra là em không cần nữa.”
“Dung Trí.” Thương Hành nhíu mày, lời giải thích đến bên miệng chung quy nuốt trở vào, nói: “Cảm ơn anh, buổi tối nay em ăn rất no, anh nghỉ ngơi sớm một chút.”
Ngón tay đỡ trên cửa nhà của Dung Trí đột nhiên nắm chặt, đầu ngón tay hơi hơi chuyển trắng, lại chậm rãi buông ra, gật gật đầu, trên mặt là nụ cười tao nhã nhất quán:
“Cũng được, nhưng căn hộ của em là căn hộ đơn, không có phòng cho khách, Ôn tổng lại đây làm khách, buổi tối nếu không có chỗ ngủ, không bằng qua phòng cho khách nhà tôi chấp nhận một đêm đi.”
Thương Hành nhướng lông mày, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua hàm dưới, cười như không cười nhìn về phía Ôn Duệ Quân: “Suýt chút nữa tôi quên mất chuyện này, đề nghị của Dung Trí không tồi, anh thấy thế nào Ôn tiên sinh? Cũng không thể để anh chịu khổ ngủ sô pha đúng không?”
Ôn Duệ Quân chậm rãi cười nói: “Không làm phiền luật sư Dung, dù sao tôi và Thương Hành ngủ chung một giường không phải là lần đầu tiên, không có phòng khách cũng không sao. Thương tổng, em nói có phải hay không?”
Dung Trí nhất thời mở to hai mắt, nhìn Thương Hành không thể tin nổi, sắc mặt thường ngày vĩnh viễn không nóng không lạnh, rốt cuộc vào thời khắc này nứt ra một vết thương.
Thương Hành: “…”
Con chó Ôn Duệ Quân này, khó trách cứ nhất định phải đến đây cùng mình, tâm nhãn nhỏ như đầu kim, bụng đầy ý xấu!
__________________
Chỗ bụng đầy ý xấu là chém, raw viết thế này: 坏出水来了, hiu hiu không hiểu là gì