Xây Dựng Vương Tọa

Chương 10



"Thành chủ của Uyên Lưu?"

Trầm Khinh Trạch cho cái kẻ cầm quyền cao nhất còn chưa từng gặp mặt qua này 1 cái gạch chéo ghét bỏ thật to, nhíu mày nói:

"Nhà ai mà không có người già, hạ cái lệnh lớn như vậy, chẳng lẽ thành chủ Uyên Lưu không sợ trong thành bạo động sao?"

Ngân Nhị lẩm bẩm:

"Mấy đại nhân vật trong thành này làm sao sẽ quan tâm đến sống chết của người dân chứ? Hơn nữa, đã có tiền lệ vào 30 năm trước rồi, mọi người đều biết rằng chỉ có hiến tế người sống mới có thể khiến mặt trời xuất hiện lần nữa. Nếu không phải là người già thì cũng sẽ là thanh niên hoặc là phụ nữ và trẻ em."

Đồng Tam trừng đôi mắt đỏ hồng:

"Nhưng mà ai sẽ nguyện ý chết chứ, mấy người già cũng muốn con cháu của mình tiếp tục sống, vì cứu vãn thành Uyên Lưu mà mọi người cũng đành cam chịu. Tuy rằng thương tâm nhưng cũng chẳng còn biện pháp nào khác."

Trầm Khinh Trạch liếc hắn, cười lạnh:

"Không còn cách nào khác? Vậy nhóm mấy người chạy đến nhà tôi trộm cái gì? Miệng thì nói là vì thành Uyên Lưu, thực tế là hy vọng những kẻ hy sinh đều là người khác, chỉ cần người nhà mình sống tiếp là được, đúng không?"

Đồng Tam đỏ mặt, không biết nên phản bác thế nào, Kim Đại trầm mặt trong chốc lát, khàn khàn nói:

"Con người vốn ích kỷ, tuyết trước cửa nhà ai người đó dọn, đến cả trưởng bối trong nhà còn không cứu được thì sao có thể quan tâm đến người khác? Cậu bây giờ nói mấy chuyện này cũng có tác dụng gì? 3 huynh đệ tụi tôi lọt vào tay cậu, cũng không đánh lại cậu, muốn giết muốn thịt tùy cậu quyết định."

Đồng hồ đếm thời gian trên hệ thống đã trôi qua được hơn 4 tiếng, trước mắt chỉ còn lại 60 tiếng, y không còn thời gian để lãng phí với mấy tên bại hoại này.

Trầm Khinh Trạch phất tay, hàn khí từ tay áo tuôn ra, lần lượt cắt đứt dây thừng đang treo 3 người, cuối cùng "độp" 1 tiếng ghim lên tường.

"Ui da!"

3 huynh đệ Kim Đại bất ngờ, không kịp phòng bị mà té xuống, xoa xoa cục u trên đầu, hổn hển ngồi bệch trên đất.

"Cút đi."

Trầm Khinh Trạch rút dao găm cắm trên tường ra, lạnh nhạt nhả ra 2 chữ.

Kim Đại kinh ngạc nhìn y:

"Cậu thả tụi tôi đi?"

Trầm Khinh Trạch híp mắt, cười mỉa:

"Nếu 3 tên thất bại mấy người có bản lãnh thì đã cứu tổ mẫu của mình ra ngoài rồi, tôi còn phải kính mấy người là hán tử nữa kìa."

Ánh mắt Kim Đại nhìn y giống hệt như đang nhìn 1 thằng khùng:

"Lẽ nào cậu định xông vào điển lễ hiến tế để cứu người? Không được đâu,  chỗ đó có rất nhiều vệ binh canh gác, cho dù cậu có 3 đầu 6 tay cũng không thể đánh lại tất cả những kẻ ở đó."

Trầm Khinh Trạch lại cầm ngọn đèn dầu lên, từ trên cao nhìn xuống hắn:

Kim Đại chẳng còn lời nào để nói lại, không biết nên cười nhạo đối phương là ngu ngốc hay là ngây thơ.

"Nếu cậu thật sự có thể làm được loại chuyện bất khả thi này, vậy 3 huynh đệ chúng tôi về sau nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu! Nhận cậu làm cha!"

Trầm Khinh Trạch: "..."

Y không muốn nhận 3 đứa con này đâu!

Trầm Khinh Trạch không quan tâm đến bọn họ nữa, đem theo a Bạch quay về phòng, đi tìm con long ngư tiến hóa kia. Nếu hệ thống đã xác định cái thứ này là 1 trong những manh mối thì nó cũng phải có tác dụng.

Tiểu tử đáng thương kia vẫn còn đang ngủ say sưa trong chậu, chẳng hề cảm thấy 1 tia nguy hiểm nào đang ập tới.

Trầm Khinh Trạch cầm đèn, vớt con ngư long ánh vàng rực rỡ ra, không chút lưu tình mà đập vào ót cho nó hôn mê. Thế nhưng nào ngờ là làm thế nào cũng không thể tìm được miếng ngọc long lân đã xúc tiến nó tiến hóa.

Y nhớ rằng lúc đầu Nhan Túy đã nói, đây là vật quý mà bà cậu tặng cho, còn muốn chuộc về, nếu không phải là do 3 tên bại hoại thấy tiền là sáng mắt kia trộm mất thì chẳng lẽ là Nhan Túy đã tự mình chạy đến để lấy lại rồi?

Tạm thời không thể giải thích được, Trầm Khinh Trạch dứt khoát không thèm nghĩ đến nó nữa, vội vàng đem theo a Bạch chạy vào thành.

3 huynh đệ Kim Đại cắn răng đuổi theo y.

※ ※ ※

Đêm tối và tĩnh lặng bao trùm, hệt như trong làng vậy, chỉ có chợ đông thành Uyên Lưu là còn sáng ánh sáng của đuốc, quảng trường nhỏ trong chợ sớm đã được dựng lên 1 đài mộc cao cao.

Đội vệ binh trùng điệp canh gác 4 phía không kẽ hở.

Mấy trăm lão nhân 60 tuổi yên lặng đứng dưới đài mộc, tựa như 1 rừng cây khô, cho dù là 1 phiến lá điêu tàn trong gió Bắc thì cuối cùng cũng quay về với bùn, làm dưỡng chất nuôi nấng cho thế hệ tân sinh tiếp theo.

Họ chưa hết hy vọng, cũng không hoảng sợ, chỉ là yên lặng bình tĩnh mà chờ đợi vận mệnh đã định...trong thời khắc màn đêm vĩnh cữu buông xuống, họ đều đã giác ngộ rồi.

Ở đầu khác của đám người là trấn dân từ khắp nơi mà tới, bọn họ bị đội vệ binh xếp thành 1 bức tường người chặn lại, chỉ có thể gọi tên người thân mình từ xa, nói lời từ biệt.

Màn đêm này cứ kéo dài như vậy, dài đến mức dường như vĩnh viễn cũng không thấy hồi kết.

Ánh sáng dịu dàng của đuốc chiếu rọi lên khuôn mặt từng người nhưng lại hiện ra từng khuôn mặt trắng bệch ảm đạm.

Ẩn ẩn có âm thanh khàn khàn khóc nức nở, hệt như dịch bệnh lây lan, lan tràn trong đám người, bầu không khí áp bức dường như khiến người ta không thở nổi, đến cả binh lính của đội vệ binh cũng bị bi thương bao trùm, liên tục quay đầu nhìn sang hướng khác, trộm gạt lệ.

※ ※ ※

Đoạn đường trung tâm phủ thành chủ thành Uyên Lưu, tường ngoài dùng đá nguyệt nham kiên cố nhất được lấy từ trên quặng trên núi mà xây thành, mỗi mảnh tường đều được đánh bóng vuông vắn, bóng loáng, chân tường mọc đầy rêu xanh, đầu tường là cây hoa tử đằng lớn lay động trong gió nhẹ, hệt như áo mũ trang điểm cho phủ.

Cả trăm năm nay, phủ đệ cũ xưa này hứng chịu không biết bao nhiêu lần không kích của tộc nhân thú, thế nhưng vẫn như cũ, sừng sững không ngã xuống, chỉ đọng lại vô số vết sẹo do đao thương chém xuống qua năm tháng.

Thành lũy cao 3 tầng lẳng lặng phủ phục trong bóng đêm, hệt như cự thú đang say ngủ.

Phòng nghị sự phủ thành chủ.

Nhiệt độ không khí bên ngoài phòng chầm chậm thay đổi, lửa đang cháy trong lò thỉnh thoảng phát ra âm thanh tí tách nho nhỏ, áp lực trầm mặc trong đại sảnh hiện rõ độ trầm trọng.

Giữa phòng nghị sự kê 1 cái bàn dài, chỗ ngồi thuộc về thành chủ để trống, phía đối diện là chủ tế Mạc Vân 1 thân áo bào trắng muốt.

Nhan Ân vương ngồi thẳng người bên vị trí đầu tiên bên trái, khuôn mặt nghiêm nghị, ngón trỏ theo tiết tấu gõ nhẹ lên tay vịn.

Cả phòng nghị sự chỉ có 1 người đang đứng, người nọ 1 tay đỡ thập tự kiếm bên hông, lưng thẳng như thương.

"Đội trưởng Tiêu Mông đến rồi, đưa thi thể thành chủ đại nhân vào đây."

Lời Nhan Ân vương vừa dứt, ánh mắt của Tiêu Mông như tên bắn tới, Nhan Ân nháy mắt có loại cảm giác như bị lưỡi dao sắc bén xuyên thủng hốc mắt.

Hắn nhíu mày, tránh đi ánh mắt của đối phương, hướng về phía người hầu ngoài cửa phất phất tay.

Lập tức có 4 hạ nhân nâng cáng đi vào phòng nghị sự. Trên cáng là 1 thi thể đã chết lâu ngày, mặc bộ quân trang màu đen mà thành chủ đã mặc để chiến đấu với đám nô thú ngày đó, cổ áo có thêu dấu hiệu của đội vệ binh.

Im lặng khác thường đọng lại trong đại sảnh 1 giây, người hầu sắc mặt trắng bệch, bị Nhan Ân vương ra lệnh mà vội vàng lui ra ngoài.

Đội trưởng đội vệ binh Tiêu Mông nửa quỳ trước cáng, tỉ mỉ kiểm tra thân thể của khuôn mặt khủng bố kia:

"Dung mạo người này đã bị hủy hoại, ngài dựa vào cái gì mà nói y chính là thành chủ đại nhân?"

"Dựa vào khối ngọc long lân này."

chủ tế Mạc Vân tay cầm pháp trượng, chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Tiêu Mông, lòng bàn tay hắn lẳng lặng nâng lên 1 mảnh ngọc trụy tinh xảo, ánh đèn chiếu rọi làm lộ ra hoa văn lân phiến màu vàng nhạt.

Nhan Ân vương mặt lộ vẻ bi thương, đau khổ nói:

"Tìm thấy được trên cổ y. Mẫu thân ta lúc đó cho 2 huynh đệ ta mỗi người 1 mảnh, cả thành Uyên Lưu chỉ có 2 mảnh."

"Đội tưởng Tiêu Mông, đứa cháu đáng thương của ta đã chết, nào ngờ, y tuổi còn trẻ, thế nhưng lại bị ác ma nguyền rủa, ta thân là thúc thúc của y, không ai có thể đau lòng hơn ta, thế nhưng lửa giận của Dạ thần đang gần trước mắt, thành Uyên Lưu lâm nguy mỗi ngày, vẫn cần có người đứng lên, dẫn dắt mọi người vượt qua hoạn nạn!"

Nói đến chỗ xúc động, hốc mắt Nhan Ân vương đỏ ửng, gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt:

ta nghĩ, cháu ta sẽ không để bụng, sau khi chết còn có thể cống hiến chút hy sinh nào đó cho thành Uyên Lưu."

Tiêu Mông lãnh đạm nhìn hắn, nhíu mi:

"Có ý gì?"

Nhan Ân vương chậm rãi giãn mặt, ngữ điệu nhẹ nhàng:

"Ý của ta là, bây giờ là khoảng thời gian đặc biệt, người trong thành cần những lời nói dối thiện ý."

Tiêu Mông không nói gì.

Nhan Ân dẫn dắt từng lời:

"Mệnh lệnh hiến tế người già trong thành đã được phủ thành chủ ban ra, dù biết rằng đây là bất đắc dĩ, trong tâm mọi người cũng có oán hận, oán hận này đã quy về cho Nhan Túy. mà bây giờ, thành Uyên Lưu cần 1 lãnh đạo có năng lực, có thể đảm đương, có uy tín, như vậy mới có thể khiến dân chúng quy phục."

Nghe được ẩn ý trong lời nói của đối phương, Tiêu Mông lạnh cười 1 tiếng:

"Ý của ngài là dù sao thì thành chủ đại nhân cũng đã chết rồi, thôi thì thay ngài cõng cái nồi đen này luôn, để ngài quang minh chính đại đảm đương cái vai anh hùng đưa mọi người ra khỏi bóng tối, đúng không Nhan Ân vương?"

Chủ tế Mạc Vân đúng lúc ngắt lời:

"Cũng không thể nói như thế được, Ân vương đại nhân luôn đối xử tử tế với mọi người, thường xuyên đi phân phát lương thực, mọi người ai cũng rõ. Mà Nhan Túy bị trúng nguyền vào thân, đây cũng là sự thực. Đến người già trong thành còn biết vì mọi người mà hy sinh thân mình, đèn cạn dầu cũng còn có chỗ để sử dụng, không tốt sao?"

Nhan Ân vương ôn hòa vỗ lên vai Tiêu Mông, bị người  nọ nhẹ nhàng gạt bỏ, ánh mắt không vui của hắn lóe lên rồi biến mất, lạnh nhạt nói:

"Đội trưởng Tiêu, cậu lắng nghe tiếng khóc bên ngoài đi, mọi người đều đang rất hoang mang sợ hãi, ta biết nhà cậu nhiều thế hệ đều là thủ vệ của thành Uyên Lưu, đối tượng mà cậu nguyện trung thành không phải là Nhan Túy, mà là bách tính thành Uyên Lưu. đối với bọn họ mà nói, chân tướng sự việc ra sao không quan trọng, quan trọng là có thể nhanh chóng thấy lại được ánh sáng mặt trời trên trời xuất hiện trở lại! Chỉ cần thuận lợi hoàn thành cúng tế cho Dạ thần, mọi thống khổ đều qua đi!"

Tiêu Mông sau khi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mở miệng:

"Ngài muốn tôi làm gì?"

Nhan Ân liếc nhìn Mạc Vân, cười nói:

"hy vọng sau tế điển, các hạ có thể chính miệng chứng thật rằng, mệnh lệnh tế sống là do Nhan Túy truyền đạt, cũng chính y là người  chịu sự nguyền rủa của ác ma."

※ ※ ※

Đồng hồ đếm giờ: 60 tiếng.

Con đường nhỏ ngoại ô thông vào thành, Trầm Khinh Trạch đang điên cuồng chạy thẳng đến.

3 huynh đệ Kim Đại chạy theo sau, thở hồng hộc.

"Tôi nói này Trầm tiểu ca, cậu cứ như vầy mà xông lên điển tế thì sẽ bị đội vệ binh bắt lại trong vòng phút mốt đấy, cậu cứ không suy nghĩ gì như vậy thì không cứu được ai đâu!"

Trầm Khinh Trạch:

"Ai nói tôi muốn cứu người?"

Kim Đại chẳng hiểu gì.

Trầm Khinh Trạch mò đến hắc vũ bên hông, thản nhiên liếc hắn 1 cái:

"Nếu đã là lệnh của thành chủ thành Uyên Lưu thì chỉ cần bắt sống hắn là xong."

"Lông vũ của Côn Bằng: vật dụng sử dụng 1 lần, quạt nó có thể khiến cho tất cả sinh vật trong chu vi 100m lâm vào trạng thái hôn mê liên tục trong 30 giây."

Tác giả có điều muốn nói:

Nhan: lúc nào cũng có điêu dân muốn hại bổn thành chủ! Mẹ nó! Ông không làm nữa!