Xây Dựng Vương Tọa

Chương 101



Khe nứt lớn tại phía bắc của thành Uyên Lưu, từ trên cao nhìn xuống, tựa như có một con dao chẻ xuống từ đông sang tây, một nhát chém xuống, biến vùng đại lục phía bắc thành hai đoạn.

Khe nứt lớn ấy quá dài, trong đó, vùng thảo nguyên rộng lớn, rừng rậm cùng với những đồng hoang nằm rải rác khắp nơi, là nơi trú ngụ của vô số yêu thú và tộc thú nhân, số lượng nhiều không đếm xuể.

Dựa trên thực lực và thế lực để phân chia phạm vi, thế giới của loài người có tam đại đế quốc và hằng hà sa số những thành trì mọc lên khắp nơi, và cũng giống như vậy, trong nội bộ tộc nhân thú cũng có những bộ lạc với mô hình lớn, trung bình và nhỏ.

Các bộ lạc lớn nghiền ép những bộ lạc tầm trung, những bộ lạc tầm trung thôn tính những bộ lạc nhỏ, trong khe nứt lớn đó, việc cá lớn nuốt cá bé còn nhiều và tàn nhẫn hơn việc thế giới con người coi trọng tiếng tăm, tự xưng mình là văn minh rất nhiều.

Bộ lạc Chim Gáy mà đã từng tấn công thành Uyên Lưu ấy, trong làn sóng nô thú bị Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy đánh giết tơi bời và còn bị mất trắng gã phù thủy duy nhất, cụp đuôi tháo chạy về khe nứt lớn, chúng sau đó rất nhanh đã bị những bộ lạc thù địch khác nuốt trọn.

Gã chủ nô khi trước, chớp mắt đã trở thành nô lệ của người khác.

Kẻ thù của bộ lạc Chim Gáy -- bộ lạc Đằng Xà (rắn có cánh), vốn là một bộ lạc tương đối nhỏ trong một quần chủng lớn, do tập tính ngủ đông của rắn nên bộ lạc Đằng Xà mới không tham gia vào cuộc nô thú đại tập kích về phía nam khi đó.

Trong làn sóng nô thú, đại đa số những tộc thú nhân đều thắng lợi trở về, duy chỉ có một nhánh công đánh thành Uyên Lưu kia là ngược lại, đầu rơi máu chảy, tổn thất mất hai gã phù thủy còn chưa nói, thi thể phải bỏ lại tại thành Uyên Lưu đếm không hết.

Tuy rằng tháo chạy được về hơn phân nửa, thế nhưng tàn binh bại tướng trong khe nứt lớn ấy chỉ có một con đường là bị thôn tính là có thể đi.

Lúc cuối đông đầu xuân, bộ lạc Đằng Xà lúc này mới thức dậy, Đằng Xà thức dậy rồi thì cần một lượng thức ăn lớn, việc lùng sục những bộ lạc đã đổ vỡ, mất đi sức mạnh, nhân lực và thức ăn đó đương nhiên là lựa chọn đầu tiên.

Thế là nhánh tàn quân thất bại trước thành Uyên Lưu mà quay về ấy đã trở thành mục tiêu của Đằng Xà. Sau khi thôn tính bộ lạc Chim Gáy và rất nhiều những bại quân khác, bộ lạc Đằng Xà một bước nhảy vọt trở thành một trong những bộ lạc hùng mạnh.

Cho dù là những kẻ đã sa cơ kết hợp lại với nhau thôi thì cũng có thể trở nên ngang ngược trong khe nứt lớn đó.

Ngày hôm đó, một gã đàn ông bí ẩn chống pháp trượng, toàn thân được bọc lại trong tấm áo choàng màu đen, dựa vào ma pháp bí hiểm, hắn thâm nhập vào vòng ngoài của bộ lạc Đằng Xà...

※ ※ ※



Thành Uyên Lưu, phủ thành chủ.

Phương Vũ chẳng ngờ rằng thành chủ đại nhân lại nhanh chóng cho gọi hắn đến diện kiến một lần nữa.

Hắn quỳ phục trên tấm thảm trải sàn màu đỏ sậm trong thư phòng, lén lút quan sát Nhan Túy phía sau chiếc bàn gỗ lim màu đỏ, hai chân đối phương bắt chéo, tựa người vào lưng ghế, nhắm mắt trầm tư, trong tay là cái tráp gỗ màu đen chứa thứ đồ cấm đã được mở ra.

Trên bàn sách là một cặp đèn dầu, chúng được bao phủ lại bởi cái chụp đèn chạm khắc rỗng bằng vàng, kỹ thuật tinh xảo, tựa như một tác phẩm nghệ thuật, là thứ mà Phương Vũ còn chưa từng thấy qua tại thành Minh Châu bao giờ.

Cho dù là cốc thủy tinh đế cao trên tủ rượu, hay là cái đồng hồ quả lắc bằng vàng được đặt tựa góc tường, chúng đều là những vật xa xỉ mà Phương Vũ không thể sỡ hữu được.

Rõ ràng trong mình đang chảy cùng một dòng máu của Phương thị, dựa vào cái gì mà đối phương có thể cao cao tại thượng như thế? Phương Vũ quan sát sườn mặt tuấn tú của Nhan Túy, có chút khát khao, cũng có chút ghen tị.

"Phương gia tặng món quà này, bổn thành chủ rất thích."

Nhan Túy bỗng mở mắt ra, vừa khéo nhìn thẳng vào ánh mắt đang dòm ngó của Phương Vũ, dí dỏm nhướng đuôi mày.



Phương Vũ vội vàng cúi đầu xuống:

"Thành chủ đại nhân thích là tốt quá rồi ạ."

Nhan Túy đổi đề tài:

"Nhưng mà, bổn thành chủ lại có một chuyện hơi khó xử."

Phương Vũ nuốt nuốt nước bọt:

"Xin ngài cứ nói."

Nhan Túy:

"Cậu nói xem, một người với sức mạnh phi thường, thì phải làm thế nào mới có thể loại bỏ đi sự cảnh giác mà cam tâm tình nguyện đeo chiếc vòng tay này đây?"

Phương Vũ chớp chớp mắt, cẩn thận dò xét:

"Không biết người mà đại nhân nói đến là...?"

"Biết rồi còn hỏi."

Nhan Túy lạnh lùng mỉm cười,

"Đương nhiên là Trầm Khinh Trạch rồi."

Quả nhiên là muốn ra tay với gã họ Trầm đó!

Phương Vũ liền phấn chấn tinh thần, sắp xếp lại kế hoạch đã chuẩn bị trong lòng từ trước, mở miệng nói:

"Chủ tế đại nhân đương nhiên là có thực lực cường đại, thế nhưng hắn có một điểm yếu."

Trong mắt Nhan Túy hiện lên sự thích thú:

"Ồ?"

"Chủ tế đại nhân có xuất thân là dân nghèo, thế nên hắn rất thường biểu hiện hiền lành trước bách tính nghèo khổ, còn đối với quý tộc thì hệt như trông thấy kẻ thù, tối mai là đêm cuối cùng của lễ vụ thu, dựa theo tập tục, dân chúng phải dâng lên cống phẩm cho chủ tế."

"Nếu là do những người người này dâng vòng tay lên trước mặt mọi người thì chủ tế đại nhân ắt hẳn sẽ không nghi ngờ, cũng sẽ không từ chối."

Đầu ngón tay Nhan Túy vô thức vuốt ve lên mép cái tráp, cười nhẹ:

"Nói tiếp đi."

Phương Vũ nhận được sự khích lệ khiến cổ họng hắn hơi khô khốc, hắn liếm liếm môi:

"Đến lúc đó, thành Minh Châu vẫn còn một số những sứ giả và các thương nhân khác trong thành, trước mắt mọi người, thành chủ đại nhân tất không thể dùng đến vệ đội."

"Về chuyện này, thành chủ đại nhân không cần lo lắng. Tôi hoàn toàn đứng về phía ngài, người của ngài không tiện ra tay, tôi có thể thay ngày động thủ."

Ý cười trên khóe môi của Nhan Túy dần rộ lên:

"Ồ? Các cậu...vẫn còn người ư?"

Phương Vũ hoàn toàn không chú ý đến ẩn ý trong lời nói của đối phương, ngược lại còn vô cùng tự tin nói:

"Lạc đà gầy dù sao vẫn lớn hơn ngựa, Trầm Khinh Trạch có thể lấy đi tài sản của quý tộc chúng tôi, thế nhưng hắn không thể lấy đi lòng người."


"Trầm Khinh Trạch giẫm lên quý tộc để trèo lên cao, kẻ thù mà hắn tạo ra nhiều đến không đếm xuể."

"Thực không giấu giếm, người đã liên hệ cho tôi lần này còn có những quý tộc của thành Nam Tế và thành Bắc Tế, dưới dự lạm quyền của Trầm Khinh Trạch, họ đã phải nhận hết những sự áp bức và sỉ nhục, sớm đã muốn diệt trừ hắn từ lâu rồi!"

"Đương lúc thành Bắc Tế đang trong tình huống rối loạn ấy, vẫn còn không ít những quý tộc lẩn trốn trong đám dân thường, họ nắm trong tay một lượng vàng và Uyên Lưu tệ lớn, bộ vòng tay có bí thuật cấm này chính là thứ được làm ra từ ý tưởng của họ."

"Ngoài ra, thành chủ của thành Nam Tế chết là vì Trầm Khinh Trạch, hắn còn có không ít những thân vệ trung thành và tận tâm đang lưu lạc bên ngoài, tìm kiếm cơ hội để báo thù."



"Một khi Trầm Khinh Trạch đeo cái vòng này lên tay, hắn, kẻ mất đi sức mạnh sẽ trở thành một người bình thường. Lúc đó, sắp xếp hai binh sĩ liều chết trốn trong đám đông, lén cho hắn một phát súng! Trầm Khinh Trạch chắc chắn chết!"

Nụ cười trên mặt của Nhan Túy dần biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng cực độ:

"Súng ư? Thứ đó rõ ràng còn chưa được phổ biến cho người dân, là người trong vệ đội đưa nó cho cậu sao?"

Phương Vũ dửng dưng đáp:

"Thành chủ đại nhân không biết đấy thôi, thật ra trên chợ đen thỉnh thoảng sẽ có một số những hàng thứ phẩm trôi dạt ra, những kẻ dưới tầng lớp hạ lưu ấy đều là những tên mù quáng, chỉ cần tìm mấy kẻ ngây thơ là đã có thể lừa gạt được rồi."

Ngón tay của Nhan Túy cắm sâu lên tay vịn, càng lúc càng chặt, móng tay hơi cào lên mép, nhắm mắt lại, không biết là đang nghĩ gì.

Phương Vũ tiếp tục dương dương tự đắc, nói về kế hoạch mà mình tự nghĩ ra:

"Chúng ta hoàn toàn có thể đẩy hết những chuyện này lên đầu thành Minh Châu. Lúc đó, vệ đội ra tay đúng lúc, bắt luôn Đế Á tại trận!"

"Mọi người trên đất bắc đều biết, rằng Lạc Đặc của thành Minh Châu dẫn đầu đại quân đánh chiếm chúng ta, kết quả là rơi vào thất bại, Lạc Đặc bặt vô âm tín, Đế Á thân là huynh trưởng, báo thù cho em trai, việc đó hoàn toàn hợp tình hợp lý."

"Như thế, vừa giải quyết được Trầm Khinh Trạch, mà cũng có thể tóm được thành chủ thành Minh Châu, thành chủ đại nhân không mang tiếng mà còn có thể có được danh tốt là báo thù cho chủ tế đại nhân, đấy chẳng phải là một mũi tên trúng ba con chim ư?"

"Haha."

Nhan Túy cười lớn thành tiếng,

"Phương Vũ à, cậu thật đúng là nhân tài! Bổn thành chủ thế nhưng lại xem thường cậu rồi!"

Được Nhan Túy khen ngợi một câu, Phương Vũ nhất thời vui đến dựng cả lông mày.

Trong mắt hắn cháy lên khát vọng khẩn thiết, Trầm Khinh Trạch có là cái thá gì chứ?

Anh hùng của mọi người, hậu duệ quốc sư bí ẩn, cũng chẳng phải chỉ là kẻ sắp bị hắn chơi đùa trong lòng bàn tay ư!

Muốn trách thì phải trách y ra tay quá nghiêm đối với quý tộc, chẳng thèm nói tình mà giữ thể diện cho nhau chút nào, nếu y chịu tiếp tục khoan nhượng cho chúng quý tộc, để họ giữ lại một ít thể diện và tài sản thì sao lại đưa nhiều kẻ thù đến cho bản thân đến thế!"

Sau khi Phương Vũ nhận lấy cái tráp chứa vòng tay, thư phòng lại trở nên yên lặng như trước.

Một người khiến hắn tuyệt đối không ngờ đến, đương chậm rãi lững thững bước đến từ cách vách -- chính là Trầm Khinh Trạch, người đang là tiêu điểm của cuộc tập kích đến từ nhiều thế lực đó.

Sắc mặt của Nhan Túy lạnh lẽo:

"Đằng Trường Thanh làm ăn như nào! Có vũ khí nóng bị trôi nổi ra chợ đen mà hắn lại chẳng hay biết gì!"

Trầm Khinh Trạch ngược lại chẳng có gì là bất ngờ:

"Quyền lợi nảy sinh hủ bại, việc sát hạch quan viên chú trọng vào văn hóa và năng lực, thế nhưng lại không kiểm tra đạo đức, có một số sâu bọ với phẩm chất lủng bại lẫn bên trong, cũng là điều khó tránh khỏi."

"Sau khi xong chuyện này, tôi nghĩ nhất định phải bắt tay vào thành lập ban giám sát, chuyên giám sát công viên chức, còn phải chỉnh sửa luật lại lần nữa."

Nhan Túy hơi nguôi giận, lấy một văn kiện dày từ trong ngăn kéo ra đưa cho y:

"Đây là kết quả điều tra mà sau khi Tiêu Mông cho người giám sát cả nhà Phương Vũ nhận được. Những kẻ đứng sau âm mưu móc nối vậy mà không ít."

"Còn về súng..."

Nhan Túy có hơi sốt ruột,

"Quá nguy hiểm, hay là cho người thế thân cho anh đi."

Trầm Khinh Trạch vỗ nhẹ lên bàn tay cậu, trấn an:

"Đừng lo nữa, súng ống trong xưởng quân bị rất ít, sau khi thay thế súng châm ngòi thành súng tự động, có thể trôi dạt trên chợ đen, chắn chắn cũng chỉ có những thanh súng châm ngòi bị hỏng, đạn cũng không thể nhiều được, nói không chừng lúc đó có khả năng bể cả nòng súng."

"Huống hồ, chỉ đột kích một mình bằng súng châm ngòi, độ chuẩn xác cứ như mèo mù va phải chuột chết, tầm bắn lại gần, chẳng làm tôi bị thương được."

"Cũng may là dẫn dụ được mấy kẻ này ra mặt, nếu không, dựa theo kế hoạch của chúng, nói không chừng là thật sự có khả năng thành công lắm."



Nhan Túy híp mắt:

"Mấy kẻ tiểu nhân ngang ngược dối trên gạt dưới, một người cũng không thể tha!"

※ ※ ※

Thời gian một tuần hội ẩm thực của lễ vụ thu sắp kết thúc, cuối cùng thì hội chợ triễn lãm sản phẩm mẫu mà những quan khách là thương nhân chờ đợi đã lâu cũng đến.

Trời về tối, trung tâm quảng trường khu giao dịch phía đông thành đã được dọn thành một khoảng đất trống, những chiếc bệ trưng hàng triễn lãm mới được dựng lên nhanh chóng, dưới khán đài là từng hàng ghế dài được xếp thành hình vòm cung, toàn bộ khách khứa đều buộc phải có giấy mời mới được vào.

Sau khi ở lại tham gia lễ hội ẩm thực của thành Uyên Lưu hết một tuần, bụng của mọi người lớn lên thấy rõ.

Phần lớn những người trong đó vốn chỉ là đến góp vui, hoặc là có ý muốn tiếp cận với các sản phẩm công nghiệp nhẹ nên mới đến, thế nhưng không ngờ, ngược lại, họ lại bị thức ăn ngon và các loại nông sản muôn hình vạn trạng vét sạch túi.

Thảm hơn nữa là lễ hội ẩm thực đã để lại cho họ một ấn tượng sâu sắc về khái niệm hương dược liệu, thế nhưng vì sản lượng không đủ để đưa lên thị trường, chỉ giới thiệu ra ngoài được một ít mà giá cả đã bị đội lên trời, đặc biệt là ớt, đương nhiên, mùi vị ấy quả thực khiến người khác không thể nào quên được.

Hội trường được thắp sáng bởi mấy chục ngọn đèn, ánh sáng sáng rực không góc chết chiếu rọi trung tâm khán đài.

Những vị quan khách thương nhân đến từ khắp nơi lần lượt vào chỗ ngồi, ghé tai trao đổi, bàn luận về thức ăn và những chuyện linh tinh khác, trong lòng đầy mong ngóng, chờ đợi buổi triễn lãm sắp diễn ra vào tối nay.

Họ đều biết, rằng những sản phẩm triển lãm này không bán, thế nhưng việc xem qua để biết được những thứ mới mẻ hơn, kỳ thực cũng chẳng quan trọng mấy. Giá trị thực sự của những hội chợ triễn lãm các loại tại thành Uyên Lưu nằm ở việc nhân cơ hội tốt này để phát triển tình hữu nghị trong buôn bán khác và cùng nhau hợp tác, trao đổi lẫn nhau.

Đế Á cùng Tuyết Lai và những người khác ngồi tại khu vực khách quý, tầm nhìn vô cùng tốt, có thể quan sát được toàn bộ buổi triển lãm.

Từ trước đến nay, Đế Á chưa bao giờ trông thấy một buổi triển lãm như thế này, tại thành Minh Châu, các thương nhân buộc phải tranh nhau giành thấy sự chống lưng của các đại quý tộc, cống nạp thuế má số lượng lớn cho chúng quý tộc thì mới có thể rao bán sản phẩm trên thị trường.

Một thương nhân không có chống lưng vốn chẳng có cách nào để đứng trong thành. Mà trong yến tiệc của các quý tộc, những thương nhân có địa vị tầng thấp thì ngay cà tư cách để tham dự cũng không có.

Sân chơi thương mại long trọng và thoải mái trao đổi như thế này, chỉ mới nghe qua chứ chưa từng được chứng kiến.

Tuyết Lai với xuất thân từ Vương thành của Thương hội Bích Không thì lại không lạ gì đối với việc này, nhưng việc khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên là cảnh tượng như vậy thế nhưng lại xuất hiện tại một thành phố nhỏ hoang vắng nơi đất bắc, sự ồn ào náo nhiệt và quy mô của nó chỉ xếp sau đại hội thương mại mỗi năm một lần tại Vương thành.

Trong lúc hai người đang trầm tư thì Trầm Khinh Trạch lâu ngày không thấy mặt và Nhan Túy, xuất hiện trong tiếng vỗ tay của mọi người và các khách quý, họ cùng nhau xuất hiện.

Trầm Khinh Trạch với một thân áo bào trắng tinh, trông vô cùng bắt mắt dưới bầu trời đêm.

Trên khán đài, người chủ chương trình ưu tiên giới thiệu một số những sản phẩm mới, rượu dâu mới ủ, các loại giấy mới, đồ gốm ẩn màu, cùng với một số loại vải được nhuộm màu thủ công của thành Uyên Lưu.

Cuối cùng, tiết mục hạ màn với sản phẩm quan trọng nhất, được che lại bởi một tấm lụa đỏ, giấu trên chiếc xe đẩy nhỏ, được người ta chầm chậm đẩy lên khán đài.

Đúng vào lúc toàn bộ ánh mắt của mọi người đều bị thu hút bởi vật phẩm dưới tấm lụa đỏ đó thì một nòng dúng đen thăm thẳm được đặt trong những chiếc rương hàng hóa chất thành đống, nhắm chuẩn vào Trầm Khinh Trạch trên sân khấu...