Trời tờ mờ tối, Phạm Tích Nhân vì nằm ở ghế sô pha tương đối chật chội mà đau nhức tỉnh dậy. Nhưng cũng nhờ tác dụng của thuốc, anh cảm thấy đã đỡ hơn nhiều.
Trong nhà tối thui, anh động đậy người, giơ tay búng một cái, cả nhà lập tức sáng trưng, cứ như có phép thuật vậy. Nội thất nhà anh là loại cảm ứng do chính tay anh thiết kế, vô cùng hiện đại.
Phạm Tích Nhân ngồi dậy vặn mình khởi động các khớp, cảm giác có gì đó vướn víu, bây giờ anh mới để ý trên người mình phủ một cái chăn. Lu Lu đắp cho anh sao? Hoàn toàn không có khả năng. Anh quên mất vẫn còn một người đến nhà đó là Anh Thu, lúc cô chơi với Lu Lu anh cũng không thể nào mở mắt ra nổi, nên cô về lúc nào cũng không hay biết. Cô gái này xem ra cũng không đến nổi quá vô tâm. Hôm nay anh thấy được một mặt rất khác của cô, hình như mỗi lần gặp, Anh Thu lại trở nên biến hoá khôn lường.
Ở Thiên đường xem mắt thì chanh chua độc miệng, ở Mỹ Vị thì quyến rũ trẻ trung, ở công ty vui vẻ, năng nổ, cũng lắm chiêu trò, còn hôm nay lại có chút xíu dịu dàng ân cần. Anh vẫn nhớ hình ảnh cô thổi cháo cho anh. Môi nhỏ chu ra, ánh mắt vô cùng tập chăm chú mà bờ mi cũng theo đó run lên nhẹ nhẹ. Làn khói từ cháo bay ra phả vào mặt cô kèm theo hơi nóng, làm hai má cô trở nên ửng hồng nhè nhẹ. Nhìn kỹ bên má phải của cô có một lúm đồng tiền nhỏ lúng sâu vào trông rất duyên.
Rốt cuộc đâu mới là con người thật!
Phạm Tích Nhân vò đầu, anh đứng dậy đi đến chỗ Lu Lu, cả ngày nay không quan tâm nó, không biết Anh Thu chơi với nó khá lâu có an ủi được tâm hồn nó không đây. Xem ra rất ngoan ngoãn, đang nghiêm túc ăn thức ăn trong tô. Miệng anh hơi cong lên, rõ ràng là sợ anh bỏ đói Lu Lu đây mà, nên lúc về cố tình đổ đầy thức ăn vào tô của nó.
"Lu Lu ai cho mày ăn?" Anh nghiêm mặt nhìn Lu Lu. Nó cũng thật biết tận dụng cơ hội.
Lu Lu vẫn say sưa ăn, mặc kệ Phạm Tích Nhân.
Phạm Tích Nhân giật cái tô ra xa, Lu Lu "Gừ" lên một tiếng phản đối. Thức ăn ngon dâng đến tận miệng lại bị cướp mất.
"Tao nói rồi mày phải giảm cân, hôm nay ăn nhiều quá!" Anh ngủ mới mấy tiếng, thức ăn chưa tiêu nó đã tranh thủ ăn thêm bữa phụ.
Lu Lu nhìn theo cái tô phía xa bộ dạng muốn đi đến nhưng không dám. Vô cùng đáng thương.
Phạm Tích Nhân xoa đầu nó: "Bây giờ trả lời câu hỏi tao sẽ cho mày ăn." Lu Lu nghe đến việc ăn liền quẫy đuôi.
"Mày thấy Anh Thu thế nào?" Nói xong anh lại thấy không ổn, Lu Lu mặc dù thông minh hiểu ý anh nhưng đâu biết nói. Anh sửa lại: "Nói xem cô ấy đáng ghét thì sủa một tiếng, cực kỳ đáng ghét thì sủa hai tiếng." Như vậy đơn giản hơn, dễ hiểu dễ làm.
Lu Lu vẫn ngồi im không phản ứng.
"Mày thích Anh Thu sủa một tiếng, không thích thì ngồi im."
Lần này Lu Lu rất nhanh sủa: "Gâu!"
Xé nháp, không tính. Làm lại.
"Thích Anh Thu sủa hai tiếng, không thích sủa một tiếng."
"Gâu gâu!"
"Thích cái gì mà thích cảnh cáo mày không được thích Anh Thu?" Anh nhìn Lu Lu đầy đáng thương đem cái tô của nó cất luôn vào tủ" "Lu Lu mày vẫn nên nhịn đói thôi."
...
Một diễn biến khác tại công ty AHS.
Ái Vy cố tình ngồi đợi Anh Thu không ra khỏi phòng làm việc một bước, bởi vì cô ta muốn tận mắt chứng kiến bộ dạng thảm hại của Anh Thu mới hả dạ. Chỉ sợ ra ngoài rồi, không gặp được Anh Thu thì bỏ lỡ mất kịch hay. Để xem lần này Anh Thu leo lên vị trí đầu bảng bằng cách nào, có khi lại thành chót bảng không chừng. Nghĩ thôi đã thấy rất phấn khích. Cuối cùng Anh Thu đã xuất hiện, trông khá mệt mỏi, tóc rối, trên trán lấm tấm mồ hôi. Đúng là bộ dạng cô ta mong muốn.
"Anh Thu, trông cậu không ổn." Ái Vy nhìn thấy Anh Thu đứng dậy đi lại hỏi thăm.
"Không sao, mình vào gặp quản lý đã." Anh Thu nói xong đi thẳng vào phòng quản lý Lâm.
"Chị Lâm đây là văn kiện, Phó tổng ký tên rồi ạ." Anh Thu không quá phấn khích như ban đầu, không có miếng ăn nào là dễ dàng cả, khi cô đã thấm được ý nghĩa của câu nói này đã quá muộn.
Chỉ có Quản Lý Lâm nảy giờ nhìn chăm chăm vào đồng hồ đếm từng phút trôi qua đợi tin của Anh Thu, khi chị ta nghe xong lập tức đứng bật dậy, mừng rỡ ra mặt, cơ mặt căng thẳng cũng dãn ra nở nụ cười thật tươi, nhìn Anh Thu đầy cảm kích.
Đã ký được rồi! Nghe tin này còn vui mừng hơn cả việc được tăng lương. Cuối cùng đã có thể ăn nói với trưởng phòng.
Quản lý Lâm điều tiết lại cảm xúc quá khích, nhìn Anh Thu đầy áy náy: "Xin lỗi, chị biết Phó tổng rất khó. Nhưng em làm được rồi, thật sự cảm ơn em!" Anh Thu đã cứu được chị ta, cứu luôn cả trưởng phòng.
Mặc dù đã nghe Phạm Tích Nhân kể sự tình, nhưng dù sao cũng đã xong nhiệm vụ rồi. Cô cũng không muốn nhắc lại việc chị Lâm đã khiến cô trở thành vật hy sinh mà không hề hay biết. Đúng là ở môi trường này không nên đặt niềm tin tuyệt đối vào ai. Thương trường như chiến trường, công ty chỉ có quan hệ hợp tác không có bạn. Nhất định phải tự rút kinh nghiệm cho bản thân.
Thật ra chuyện này cũng nên cảm ơn Phạm Tích Nhân một tiếng.
"Em làm cách nào Phó tổng chịu ký vậy?" Chị ta cũng muốn học hỏi kinh nghiệm này.
Anh Thu tỏ vẻ ngây thơ, đơn giản trả lời: "Em nói theo lời chị dặn Phó tổng xem qua một lúc rồi ký thôi ạ!"
Quản Lý Lâm dùng ánh mắt thâm sâu nhìn Anh Thu. Chắc chắn mọi chuyện không dễ dàng như vậy, mà nhìn Anh Thu trông có vẻ mệt mỏi, quần áo cũng đã thay mới, có lẽ nào... Quan hệ giữa họ thật sự không bình thường. Nhất định sau này phải tạo quan hệ tốt với Anh Thu mới được. Có khi cô bé này mộ bước trở thành Phó tổng phu nhân cũng không chừng.
Quản Lý Lâm nở nụ cười tươi: "Anh Thu, hôm nay chị cho em về sớm nghỉ ngơi."
"Cảm ơn chị!" Anh Thu không từ chối.
Chơi với Lu Lu một buổi cô cũng hơi mệt hơn nữa vì cả người dính đầy lông của Lu Lu cô phải tranh thủ chạy về nhà một chuyến tắm sơ qua rồi thay đồ, sau đó vội vàng bắt taxi vòng lên lại công ty cho kịp giờ, giữa đường không may taxi lại bị bể bánh phát ra tiếng nổ to làm cô giật thót tim. Vì quãng đường đến công ty không còn xa nữa, đón xe tiếp lại mất công, mà ở đoạn đường này lại khó bắt xe, Anh Thu đành xuống xe đi bộ.
Nhưng đi được một đoạn cô mới biết đây là quyết định sai lầm, trời đã chiều nhưng chẳng hiểu sao nắng vẫn rất gắt, làm cô mồ hôi nhễ nhại, tóc mới gội cũng bắt đầu bết lại, vừa mệt lại tàn tạ. Bây giờ chị Lâm cho về tất nhiên phải tận dụng cơ hội vừa lập công nên được ưu ái hiếm có.
Ái Vy bên ngoài sốt ruột chờ đợi, nhìn thấy Anh Thu liền hỏi: "Cậu không bị chị Lâm mắng chứ?"
"Tại sao?" Ái Vy đang nghĩ gì vậy.
"Lúc cậu đi rồi, tớ nghe được tính khí Phó tổng lúc bệnh rất khó chiều, hay nổi cáu, nhưng sợ cậu đang gặp Phó tổng rồi cũng không dám gọi điện cho cậu." Trong lòng vô cùng sốt ruột. Ái Vy nhìn Anh Thu đầy lo lắng.
"Phó tổng đã ký tên rồi, tớ không sao hết, cảm ơn cậu." Ái Vy thật quan tâm cô. Nhìn cậu ấy lo lắng ra mặt luôn.
Ái Vy đơ người, nói năng cũng trở nên lắp bắp "Thật... Thật sao?" Cô ta không tin, nhất định nghe nhầm. Dày công tạo ra một cái bẫy, không lẽ nào Anh Thu số tốt như vậy.
Anh Thu gật đầu xác định.
"Làm tớ cứ lo mãi." Ái Vy nắm lấy cánh tay Anh Thu hơi dùng sức bày tỏ thành ý vui mừng của mình.
"Đau!" Cánh tay truyền đến cơn đau, Anh Thu nhíu mày phát ra tiếng kêu.
Ái Vy vội buông ra: "Xin lỗi tớ hơi phấn khích." Cô ta buông thỏng cánh tay xuống, ngón cái bấm mạnh vào lòng bàn tay để kiềm chế nổi ghen tị đang trào dâng trong lòng. Phải dằn xé giữa bản chất thật trong lòng để tạo ra bộ mặt người bạn tốt thật không dễ dàng gì. Xém chút nữa đã bị lộ. Vẫn may dừng lại kịp lúc nếu không mọi thứ đổ sông đổ biển hết rồi.
Cô ta đã đi sai một bước, cứ tưởng mượn tay người khác đánh một đòn chí mạng vào Anh Thu nhưng không ngờ chính mình lại dọn sẵn đường tạo ra cơ hội lớn để Anh Thu lập công.
Nếu biết trước như vậy, cô ta đã tự mình đi rồi. Ghét Anh Thu một thì cô ta tự trách bản thân mình mười, lần sau nhất định phải suy nghĩ cẩn trọng. Chỉ tại lần này quá hấp tấp mà hỏng việc lớn.
"Tớ hơi mệt hôm nay về trước, mai gặp cậu." Anh Thu muốn nhanh chóng về nhà ngủ một giấc, hôm nay đã chạy đi chạy về khiến cô kiệt sức rồi.
Xem ra cô ta đã quá khinh thường Anh Thu. Cứ nghĩ cô gái này đơn giản, bây giờ mới nhận ra Anh Thu cũng là người mưu mô như cô ta mà thôi mới có thể hai lần được Phó tổng ưu ái đặc biệt.
Cứ chuẩn bị đi, tôi sẽ không bỏ qua cơ hội trở thành nhân viên chính thức đâu, cho dù phải bấp chấp thủ đoạn.