Quân của triều đình đóng trại cách biên giới chỉ 1 dặm đường. Chỗ này dân cư thưa thớt, lui ra xa 30 dặm về hướng Tây Nam là nút giao của dòng sông Thượng Kỳ và Hạ Kỳ, nó cũng là biên giới ngăn cách giữa An Nam và Đông Khánh. Từ trại do quân của triều đình đóng cũng có thể nhìn thấy vị trí đóng trại của bên Trung Chiếu. Cả hai bên vẫn đang trong vị trí thủ thành.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của đứa con gái. Bà ta khẽ xoa đầu nó. Trong lòng quặn thắt, ai có thể kìm lòng khi nghĩ đến việc phải cống nạp đứa con gái mình nuôi cho một người bản thân không biết tốt xấu thế nào chứ? Nước mắt bà lăn bên gò má, dịu giọng.
- Khả Na, con biết lý do ta làm vậy mà.
Đứa trưởng nữ có chút không cam lòng, nhưng nó vẫn quỳ xụp xuống bên váy mẹ. Phận là trưởng nữ của làng, trước nay được chăm bẵm dạy dỗ tử tế, lần này có chăng đi khéo là chuyện tốt. Con bé cứ âm thầm trấn an mình, bản thân chính là đứa con gái mang thân phận cao quý nhất trong làng, mấy năm qua đã sống rất tốt rồi không phải sao? Đây chính là việc duy nhất nó làm được để báo hiếu cha mẹ. Nghĩ trong bụng là vậy, Khả Na nuốt cơn uất ức vào, cắn môi mà lên tiếng.
- Dạ, con tuân chỉ mẫu thân, con gái của người... Khả Na quyết không để họ thảo phạt tộc mình. Con nhất định sẽ khiến vị tướng quân ấy hài lòng.
Đối với con gái thời đại này, lấy tam tòng tứ đức làm chuẩn mực, quân lính của bộ tộc so với quân lính của An Nam chẳng là gì cả. Dù sao thì nếu không phải cống nạp cô cho tướng quân của An Nam thì vị phu quân sau này của cô vẫn sẽ do gia mẫu chọn lựa. Biết là bất công, nhưng con gái được nuôi dạy lớn đến chừng này thì cũng chỉ đành vậy mà thôi.
(...)
Trăng đã lên cao, lửa trại vẫn đang cháy dập dìu. Ân Điển và Liễu Lan Đình đang tắm thì có binh lính vào báo.
- Ân lang quân, Liễu lang quân, có sứ giả của bộ lạc Thừa Khuất cầu kiến.
Ân Điển càu nhàu khó chịu. Rõ ràng là không dính líu, không xô xát cũng không đánh động. Người của bộ tộc đó đến đây làm gì ? Gây sự thì chắc chắn không, ai cho chúng lá gan đó chứ. Liễu Lan Đình từ xa bơi lại mép hồ. Nổi hứng trêu đùa Ân Điển mà trèo lên người hắn, vòng tay ôm cổ Ân Điển.