Lục Hiểu Lam không biết mình trở lại Khổng Tước Viên lúc nào. Khi cô tỉnh lại đã là buổi chiều hôm sau, đầu có chút đau.
Lục Hiểu Lam lười biếng cọ cọ trong chăn, một lúc lâu mới chống người ngồi dậy.
“Ơ”
Cảnh tượng trước mắt làm cô đứng hình.
Đúng lúc này Tần Tử Sâm đẩy cửa bước vào. Anh vừa từ công ty trở về trên người vẫn còn mặc bộ vest đen lịch lãm.
“Chuyện gì thế này?”
Trong phòng đồ đạt đỗ vỡ khắp nơi, Tần Tử Sâm liếc nhìn tấm ảnh cưới vỡ nát nằm dưới nền gạch sắc mặt u ám cực điểm.
Anh chỉ đến công ty mở một cuộc họp, sao phòng ngủ lại biến thành cái bộ dạng này.
“Lục Hiểu Lam, giải thích một chút đi”
Lục Hiểu Lam vừa mới tỉnh ngủ đầu óc vẫn còn mơ màng.
Giải thích thế nào nhỉ?
Bản cô nương vừa tỉnh lại thì mọi thứ đã như vậy rồi có được hay không?
Lục Hiểu Lam đưa tay vỗ vỗ đầu, cô thật sự không nhớ gì cả. Bản thân cũng không hề mắc chứng mộng du.
Lục Hiểu Lam yên lặng hồi lâu, mặt đầy ngưng trọng nói.
“Tôi chỉ mới vừa mở mắt ra, chuyện gì cũng chưa làm”
Tần Tử Sâm dĩ nhiên không tin, anh từng bước tiến lại gần, đưa tay siết chặt lấy cằm cô, giọng lạnh lẽo.
“Những gì tôi nói với em tối hôm qua, em một câu cũng không nghe rõ hay sao, hửm”
Lục Hiểu Lam hơi ngước lên, thuận thế nhìn thẳng vào trong mắt Tần Tử Sâm, giơ tay muốn đẩy bàn tay đang nắm cằm cô ra.
Nhưng anh càng lúc càng dùng sức, như thể nếu cô không trả lời thì anh sẽ bẻ gãy cằm cô vậy.
“Lục Hiểu Lam, nói chuyện”
“Đau”
Lục Hiểu Lam cảm nhận được lực tay của anh đã giảm lại, cô nhỏ giọng.
“Nếu tôi nói không phải tôi làm, anh có tin không?”
Tần Tử Sâm nhìn cô với ánh mắt âm trầm lạnh lẽo.
“Vậy em nói đi… là ai làm?”
Trong nhà chỉ có mình cô, chẳng lẽ là ma làm.
Đáy mắt Lục Hiểu Lam lướt qua một tia khổ sở, nụ cười mang theo sự tự giễu.
“Dù sao thì tôi có nói gì anh cũng không tin…”
Tần Tử Sâm buông tay ra, lạnh giọng cảnh cáo.
“Đừng có càng quấy… cho dù em có làm gì tôi cũng không buông tay đâu”
Lục Hiểu Lam cười lạnh một tiếng, bà đây cũng rất muốn biết là ai trâu bò như thế, dám tính kế với bà.
Cô rủ mắt xuống, tay đặt lên đầu gối, sống lưng thẳng tắp.
“Tần Tử Sâm hôm nay chính là anh không muốn tin tưởng tôi”
Nói rồi Lục Hiểu Lam xông ra khỏi phòng, tiếng đóng cửa vang lên chói tai.
Tần Tử Sâm đứng bất động nhìn một đống lộn xộn xung quanh, một lúc sau anh mới lấy ra một điếu thuốc thuần thục châm lửa, kẹp giữa hai đầu ngón tay, làn khói trắng bắt đầu lượn lờ xung quanh khiến khuôn mặt anh trở nên mơ hồ.
***
Lục Hiểu Lam đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý chiến tranh lạnh dài hạn với tên khốn khiếp đó.
Nhưng cô chưa kịp chuyển ra khỏi phòng ngủ chính thì Tần Tử Sâm đã kéo vali rời đi.
Trước khi đi khỏi, Tần Tử Sâm gõ cửa phòng dành cho khách, đứng bên ngoài cửa giọng bất đắt dĩ.
“Công ty ở nước M có chút chuyện, cần đích thân anh qua xử lý gấp, nhanh thì ba ngày, lâu thì một tuần, em tự chăm sóc bản thân cho tốt”
Lục Hiểu Lam đang vùi đầu vào trong chăn, tay thao tác nhanh điều khiển nhân vật trong game. Đến khi cô phản ứng lại đuổi theo thì người đã không còn thấy bóng dáng.
Bỗng chốc một bụng oán hận như quả bóng xì hơi, Lục Hiểu Lam đứng giữa phòng khách, ánh mắt mờ mịt.
Người đã đi rồi, cô biết chiến tranh lạnh với ai?.
Tần Tử Sâm gọi người giúp việc đến dọn dẹp lại phòng ngủ chính, tiện thể bầu bạn với Lục Hiểu Lam trong những ngày anh đi công tác.
Bình thường biệt thự chỉ có người dọn dẹp nấu ăn theo giờ, nhưng lúc này lại có thêm một người khác đi tới đi lui trong nhà, Lục Hiểu Lam cũng không thấy khó chịu.
“Mợ chủ, ăn trái cây đi”
Lục Hiểu Lam đang làm ổ trên sopha, khó hiểu nhìn Hà Thủy.
“Sao chị gọi tôi là mợ?”
Hà Thủy cũng đã lớn tuổi, nghe Lục Hiểu Lam hỏi vậy thì hơi thấp thỏm, nhanh chóng giải thích.
“Tôi làm ở Tần gia đã lâu, quen gọi thiếu gia là cậu chủ, nên mạo muội gọi mợ… nếu cô không thích thì tôi sẽ sửa”
Lục Hiểu Lam không mấy để tâm, cô cũng chỉ thuận miệng nên hỏi.
Cô phả tay, với lấy miếng táo bỏ vào miệng.
“Gọi thế nào cũng được… chỉ là xưng hô thôi”
Hà Thủy thở phào nhẹ nhõm, lui xuống bếp.
Cô gái này quả thật đáng yêu, chẳng trách ông bà chủ khen ngợi hết lời.