“Vậy là ai đấm tôi, còn đẩy tôi xuống hồ cá… sao không thấy em xin lỗi”
“Sao lúc đó anh không đòi công bằng đi…”
Tần Tử Sâm cất giọng u ám.
“Tôi không chấp nhặt với tiểu nhân”
Lục Hiểu Lam nhướng mày, sau đó bật cười.
“Vậy tôi cũng không chấp nhặt với tiểu nhân là anh”
Tần Tử Sâm nghiến răng nghiến lợi.
“Vậy thì vừa hay tôi và em là một đôi”
Một đôi tiểu nhân???
Một lúc sau Lục Hiểu Lam nhìn thẳng vào mắt Tần Tử Sâm, cô hỏi.
“Tần Tử Sâm, tại sao lại là tôi?”
Ánh mắt Tần Tử Sâm dời đi, tránh né đôi mắt của cô.
“Phải là em, dù là ai cũng không được”
“Tại sao lại muốn cưới tôi?”
“Em không cần biết, cuối tháng hôn lễ vẫn sẽ diễn ra… có nói gì cũng vô dụng”
Lục Hiểu Lam như nghe được chuyện cười, cô bật cười, rồi đứng lên bỏ đi.
****
Trên đường về bên tai vẫn còn văng vẳng câu nói lúc đó của Tần Tử Sâm.
“… rất có thể em đang mang thai con của tôi”
“Mang thai…”
Lục Hiểu Lam lẩm bẩm rồi bỗng trở nên luống cuống. Hình như lúc đó tên khốn kia chơi trần, cô còn quên không uống thuốc tránh thai.
Mẹ nó, không thể trùng hợp như vậy chứ!
Nhưng đã qua ba ngày rồi, uống thuốc cũng không còn tác dụng, mà cũng quá sớm để thử thai.
Lục Hiểu Lam mang theo mớ suy nghĩ rối rắm kia đến lớp.
“Tiểu Lam”
Có tiếng gọi với theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô từ phía sau. Lục Hiểu Lam dừng chân quay đầu lại nhíu mày.
“Sao thế?”
Trần Tuấn Triết tự nhiên lấy ra một quyển sách, dúi vào tay cô, cười khẽ.
“Nghe nói em đang tìm sách này, vừa hay anh có một cuốn”
“Cảm ơn”
Lục Hiểu Lam nhận lấy, khách sáo cảm ơn xoay người định rời đi thì Trần Tuấn Triết lại tiến lên chặn ngay trước mặt.
“Chuyện đó… em suy nghĩ thế nào rồi?”
Lục Hiểu Lam mờ mịch.
“Chuyện gì cơ?”
“Chuyện… làm bạn gái anh… em… lúc đó em chưa trả lời anh”
Hình như cũng có một chút ấn tượng…
Lục Hiểu Lam cố nhớ lại màn tỏ tình này, suy nghĩ một chút mọi chuyện liền sáng tỏ.
Lúc ở buổi tiệc kỷ niệm thành lập trường, tên này có lên bục phát biểu gì đó… rồi mọi người cùng nhau hò hét, nhưng lúc đó cô không nghe rõ.
Một lúc sau Châu Anh Thảo mới đưa sang cho cô một ly rượu, thái độ cũng không mấy thân thiện… Trần Tuấn Triết… Châu Anh Thảo… hoá ra là như vậy.
“Đàn anh… thật xin lỗi… tôi theo chủ nghĩa độc thân.”
“Không sao… anh hơi hấp tấp rồi…”
“Thế anh nhận lại quyển sách này đi”
Đã từ chối rồi mà còn nhận lấy sách của người ta thì không hay lắm…
“Em cứ giữ lấy”
Trần Tuấn Triết cười gượng xua tay rồi rời đi.
Lục Hiểu Lam nở nụ cười nghiền ngẫm nhìn thế nào cũng thấy lạnh lẽo.
Ài sao cô còn quên con chó biết cắn người kia chứ…
Châu Anh Thảo ơi Châu Anh Thảo, cô bị tình yêu làm cho hỏng não rồi.
Lục Hiểu Lam ấn một dãy số, giọng trở nên nghiêm túc.
“Alo, chuyện đó thế nào rồi?”
Tên Tần Tử Sâm chết tiệt tung tin tức kết hôn thì thôi đi… còn dám tung kèm cả ảnh của cô lên, cũng may là cô chưa từng chụp ảnh chính diện.
Tấm ảnh được chia sẻ rộng rãi kia cũng chỉ là góc nghiêng, nếu không thì cô lại va phải một mớ rắc rối rồi.
Cảnh Nghị đang húp mì suýt nữa thì sặc, vội vàng lên tiếng.
“Ảnh của cô đã gở xuống… mà này… chuyện cô kết hôn thật à”
“Lắm chuyện, tôi gửi mail sang cho anh rồi đấy, tung lên diễn đàn trường đi”
“Bà cô ơi, ai không có mắt mà chọc phải cô nữa rồi”
“Người không phạm ta… ta không phạm người… tút tút…”
Cảnh Nghị nhìn mớ ảnh và video trên màn hình mà nuốt ngụm nước bọt, cô gái này xem như xong đời rồi.
Chiều hôm ấy diễn đàn trường đại học số 1 nổ tung.
Một nữ sinh của khoa kinh tế tụ tập hút ma túy tại một phòng bao, gương mặt trong video không ai khác ngoài Châu Anh Thảo.
Vì ngoài mặt Châu Anh Thảo được tung hô là mẫu người thuỳ mị, ngoan ngoãn, nên khi một khía cạnh khác được phô bày ra thì mọi người mới vỡ lẽ.
Gái làng chơi đóng vai sinh viên ngoan hiền là tiêu đề hót hít nhất ngày hôm nay.
Nhà trường cũng rất nhanh lên tiếng.
Đối với việc một nữ sinh của trường vướng vào tệ nạn xã hội, nhà trường cũng gửi lời xin lỗi chân thành đến với phụ huynh và các bạn sinh viên đang theo học tại trường.
Vì thiếu sót trong việc chọn lọc để cho sinh viên có đạo đức và nhân phẩm thối nát làm ảnh hưởng đến danh tiếng của trường cũng như chất lượng học tập của sinh viên cùng khoa.
Nhà trường xin cưỡng chế bắt buộc thôi học. Em Châu Anh Thảo sẽ không còn là sinh viên của trường đại học số 1.
Lục Hiểu Lam híp mắt nở nụ cười như có như không.
Người không phạm ta, ta cũng không phạm người. Người phạm phải ta, ta bứng luôn cả gốc rễ.