Tan học, Lục Hiểu Lam vừa ra đến cổng trường thì lập tức nhìn thấy đám sinh viên nữ cùng nhau nhìn về một hướng, làm dáng làm duyên còn che miệng cười khúc khích.
Khi đến gần thì cô rốt cuộc cũng gật gù hiểu ra, tên Tần Tử Sâm kia trong miệng còn ngậm điếu thuốc lá, đang đứng khoe dáng bên chiếc BMW.
Chậc chậc… hèn gì!
Đối với đám nữ sinh đó Tần Tử Sâm có thể là một nam thần. Nhưng đối với Lục Hiểu Lam mà nói anh ta là một nam thần… kinh.
Lục Hiểu Lam kéo nón lưỡi trai xuống che chắn đi tầm mắt, miệng lẩm bẩm cầu nguyện cho tên kia không nhìn thấy cô.
“Này, đến đây”
Thấy cô giả vờ như không nghe thấy, Tần Tử Sâm quyết định nhanh chân đến bắt người.
Bước chân của Tần Tử Sâm rất dài, rất nhanh đã bắt kịp cô.
Cho đến khi ngồi trên xe rồi Lục Hiểu Lam vẫn còn đang nghiến răng nghiến lợi.
“Đưa tôi về ký túc xá”
“Xong việc tôi đưa em về”
Lục Hiểu Lam nhíu mày.
“Bây giờ đi đâu?”
Tần Tử Sâm nhẹ nhàng phun ra ba chữ.
“Thử váy cưới”
Cửa hàng áo cưới QUEEN nằm trên một đoạn đường sầm uất.
Cửa kính làm bằng thủy tinh có thể nhìn thấy những chiếc váy trắng tinh ở bên trong. Làn váy bồng bềnh hệt như giấc mơ trong truyện cổ tích.
Trong lòng của mỗi người con gái đều muốn được làm công chúa, mặc chiếc áo cưới đẹp nhất, gả cho người mà mình yêu nhất.
Áo cưới trắng tinh ở ngay trước mặt, nhưng người cô lấy lại không phải người cô yêu.
Không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy!
Lục Hiểu Lam xuống xe, không nguyện ý khoác tay Tần Tử Sâm bước vào trong.
Nhân viên vừa thấy hai người bọn họ bước vào liền tươi cười đón tiếp, trong lời nói còn thể hiện sự cung kính
“Tần tổng, váy cưới theo yêu cầu của ngài đã về rồi ạ, xin mời hai vị qua đây xem thử”
Lục Hiểu Lam quét mắt nhìn qua, trước mặt là một bộ váy cưới đuôi cá kiểu dáng thanh mảnh, đính kim cương lấp lánh.
Cô nhân viên đứng một bên lập tức lên tiếng.
“Thiếu phu nhân thật có phúc”
“Tần tổng quả thật rất có mắt nhìn, bộ váy này thiết kế tinh tế, rất tôn dáng người, hơn nữa còn do nhà thiết kế Wang thiết kế ra, trên thị trường chỉ có một mẫu duy nhất”
“Bộ váy này được trang trí bằng 1000 viên pha lê Swarovski, 100 carat kim cương trắng, cùng một viên kim cương xanh 9 cara”
Tần Tử Sâm ngồi trên ghế so pha, hôm nay tâm trạng của anh đặc biệt tốt, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên.
“Thích không?”
Lục Hiểu Lam nể mặt gật đầu, nó thật sự rất đẹp.
“Thiếu phu nhân mời vào trong thử qua một chút ạ”
Thường ngày Tần Tử Sâm ít khi nói chuyện, hay mang vẻ mặt ôn nhu nhưng đầy xa cách.
Thế nhưng, hôm nay do tâm trạng tốt nên nghe nhân viên gọi Lục Hiểu Lam là thiếu phu nhân đặc biệt cảm thấy rất thuận tai.
Từ đầu đến cuối Lục Hiểu Lam cũng chỉ mỉm cười, không quan tâm lời nói của cô nhân viên kia có bao nhiêu phần sự thật.
Nhưng quả thật không ngờ Tần Tử Sâm lại dành nhiều tâm tư cho chiếc váy cưới của cô như thế.
Những nữ nhân viên ở đây đều ngơ ngẩn bắn ánh mắt thèm muốn lên người Tần Tử Sâm. Trước đây bọn họ vẫn thường biết đến anh qua tạp chí kinh tế, nhưng không ngờ hôm nay lại được gặp tận mặt, ước gì cũng được sờ tận tay.
Rèm cửa được nhân viên kéo ra…
Tiếng suýt xoa bắt đầu vang lên.
Lục Hiểu Lam mặc bộ váy cưới trắng tinh hở vai, tóc vấn lên cao, trước ngực cài một viên kim cương xanh lóng lánh bước ra ngoài.
Váy cưới rất vừa người, nói nó được tạo ra chỉ dành cho Lục Hiểu Lam cũng không ngoa.
Thân váy ôm sát cả thân hình chữ S của cô, phía trên kiểu dáng cúp ngực ôm trọn bộ ngực đẫy đà, vòng eo thanh mảnh được thít lại vừa in, một đường xuống phía dưới ôm lấy đường cong quyến rũ, phía dưới chân váy xòe ra che lấp đôi chân thon dài.
Tần Tử Sâm đang chăm chú xem tạp chí, nghe thấy tiếng động lập tức ngẩng đầu lên. Trong phút chốc anh ngẩn ngơ đứng dậy, ngay cả tờ tạp chí cũng bị trượt khỏi tay anh, rơi xuống đất.
Anh luôn biết Lục Hiểu Lam rất đẹp, nhưng vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Váy cưới màu trắng tôn hết những đường cong linh lung trên người cô. Vừa cao quý, vừa thuần khiết, dường như cô chính là một thiên sứ.
Tần Tử Sâm ngây ngẩn, mắt không chớp nhìn Lục Hiểu Lam rất lâu.
Trong đáy mắt lướt qua vô vàn cảm xúc, có ngỡ ngàng, có kinh ngạc, có say đắm... va đập lẫn nhau, thật lâu sau mới hồi thần.
Khi cô mặc áo cưới, còn đẹp gấp trăm ngàn lần so với lúc bình thường.
Quan trọng là cô mặc áo cưới anh chọn, trở thành cô dâu của anh. Điều tiếc nuối trước kia ruốt cuộc cũng được bù đắp.
“Thật sự rất đẹp!!!”
“Không ngờ lại kinh diễm như vậy, váy cưới này nhất định là được tạo riêng cho cô”
Mặc kệ xung quanh ồn ào, đầy lời tán thưởng, ánh mắt Tần Tử Sâm vẫn cứ dán chặt lên người cô.
Nhìn thấy ánh mắt anh nhìn cô chăm chú như thông qua cô nhìn thấy một người nào khác, Lục Hiểu Lam nở nụ cười tự giễu.
Bất ngờ va phải đôi mắt nai của cô, còn đúng lúc nhìn thấy nụ cười chua chát đó. Tần Tử Sâm lúng túng mở miệng.
“Hôm nay em rất đẹp”
Lục Hiểu Lam hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc.
“Chỉ hôm nay mới đẹp?”
Tần Tử Sâm ánh mắt không rời khỏi cô, cười khẽ.
“Hôm nay đặt biệt xinh đẹp”
“Xuỳ, ngắm đủ rồi thì tránh ra, tôi vào trong thay đồ”
Tần Tử Sâm “…”
Nhân viên “…”
Kịch bản này không đúng rồi!
Không phải đến màn hai người hạnh phúc ôm chằm lấy nhau, trao nhau nụ hôn nồng cháy sao?.