Xích Ái Sát Thủ

Chương 119: Hey, tôi yêu anh



Cuộc đua lần này chỉ có thể có một kẻ giành chiến thắng, xem tình hình hiện tại, nếu chỉ nhìn tâm ý của Bailey Olivia thì mấu chốt thắng bại hẳn là thuộc về hai người bọn họ.

Đây không phải là kiêu căng ngạo mạn mà tình hình trước mắt đã là như thế, lần này quả thật chỉ có năm người được mời đến, ngoại trừ Feston thì những người khác nếu không phải lời lẽ nhàm chán thì chính là những kẻ thích đề cập đến vấn đề lợi ích, khi Feston và Phong Triển Nặc đến gần thì có thể nghe thấy một trong số đó tự tiến cử với Bailey Olivia.

“Nếu cô gả cho tôi thì tôi có thể mang đến cuộc sống thoải mái nhất trên thế giới này cho cô, hết thảy cũng sẽ không thay đổi, cô Olivia, cô có thể đi nghĩ dưỡng, mua sắm, nuôi thú cưng, làm hết thảy những gì cô muốn, ngược lại tôi hy vọng cô có thể thuyết phục hoàng tử về cổ phần của ngành sản xuất thuốc lá….”

“NgàiKent, cổ phần sản xuất thuốc lá ở nước của tôi sẽ không bán cho công ty nước ngoài, đương nhiên tôi không phải là hoàng tử, nhưng tôi biết ông ấy sẽ trả lời như vậy.” Không hề có hứng thú, Bailey Olivia trả lời rất thẳng thắn.

Ngành sản xuất thuốc lá của Monaco cơ bản bị vây vào tình trạng lũng đoạn quốc gia, đưa ra đề nghị như vậy thì Marty Kent của công ty thuốc lá nếu không phải là quá cả gan thì sẽ là quá ngu ngốc.

Hắn có thể thuộc dạng người thứ hai, khi hắn cau mày, vẻ mặt không vui đi đến một góc khác thì Bailey Olivia liền bĩu môi, “Brunson, tôi không phải là món hàng, tôi không thích như vậy.” Cô ta thì thầm.

Ông lão đứng sau lưng cô ta vẫn duy trì trầm mặc, Bailey Olivia chỉ có thể thở dài.

Từ đầu đến cuối cô ta có vẻ bất an, tâm tư của cô ta dường như đang chu du ở nơi nào đó, có lẽ buổi sáng gặp phải nguy hiểm quả thật đã khiến cô ta sợ hãi, hiện tại vẫn chưa thể khôi phục tinh thần, không có hứng thú đối phó với người khác, mặc kệ nói như thế nào thì Phong Triển Nặc cảm thấy hiện tại là cơ hội rất tốt đối với hắn. fynnz.wordpress.com

Nhưng có người lại sớm hơn hắn nửa bước, đưa qua một ly nước trái cây nhỏ trước mặt Bailey Olivia, thản nhiên đến gần, “Xem ra cô không thích uống rượu.” Feston cầm lấy ly sâm banh trong tay Olivia, giải thích một cách đơn giản.

“Cám ơn ngài Kada, tôi quả thật…” Lặng lẽ lè lưỡi bất đắc dĩ, Olivia ở bên cạnh Feston tự nhiên hơn những người khác rất nhiều, Phong Triển Nặc đương nhiên phát hiện trước hắn thì Feston hiển nhiên đã chiếm được hảo cảm của Bailey Olivia.

Có người bẩm sinh có được khả năng làm cho người ta tin tưởng và nghe lời, hơn nữa ở bên cạnh hắn sẽ làm người ta cảm thấy an tâm.

Mặc kệ Feston xuất phát từ tâm tư gì thì cách thực hiện này của hắn vẫn bị xem là khiêu khích, Phong Triển Nặc tiến lên, “Chào buổi chiều, cô Bailey Olivia, cô ở đây một mình không có ai tán gẫu hay sao, đứng cách xa lan can một chút, như vậy mới an toàn cho mấy tay đua.”

“An toàn cho bọn họ?” Cô ta không hiểu rõ.

“Nói không chừng có ai đó sẽ thấy cô, làm cho người đó bị lệch tay lái, mọi người đều biết ở trên đường đua tạiMonacocho dù chỉ là một chút sai lầm cũng không thể có.”

Khen ngợi vẻ đẹp của Bailey Olivia, đồng thời lại nương cơ hội tán thưởng đường đua của Monaco, lời nói của Phong Triển Nặc khiến Bailey Olivia nhẹ giọng cười duyên, “Macro, anh thật là thú vị.” Hôm nay Bailey Olivia mặc một bộ váy màu trắng, lộ ra một chút bờ vai, mái tóc vàng được quấn lên, hai bên mái có vài sợi uốn xoăn thả rơi tự nhiên, vừa kiều diễm vừa khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.

“Hôm nay cô thật xinh đẹp Bailey Olivia.” Tán thưởng tự đáy lòng, những lời này của Phong Triển Nặc hoàn toàn là chân thật.

Dưới ánh mắt chăm chú của hắn khiến Bailey Olivia càng lộ ra nụ cười sáng lạn, “Tôi biết.” Cô ấy nâng lên ly nước trái cây, nhẹ nhàng chạm vào ly rượu của hắn, “Tôi rất vui vì anh đã đến.”

Nhưng có người lại chẳng hề vui tí nào.

“Xem trận đấu đi.” Feston cắt ngang lời của bọn họ, hắn chỉ xuống dưới, những chiếc xe với đủ màu sắc đang lướt đi như chớp.

Vèo vèo – khi những chiếc xe đua chạy qua thì trong lỗ tai cũng đồng thời vang lên tiếng kêu ong ong, mạch máu như bị thiêu đốt theo tiếng động cơ xe, trên những khúc cua, các tay đua đều có thể khống chế được tay lái, tựa như Phong Triển Nặc đã nói, mọi người đều biết đường đua ở Monaco đầy tính khiêu chiến như thế nào, không cho phép nửa điểm sai lầm.

Một chiếc xe đua thiếu chút nữa đã va vào rào chắn dẫn đến những tiếng hô to.

Chậm rãi, lực chú ý của mọi người đều bị trận đấu hấp dẫn, đây là một môn thể thao mạo hiểm, ngay cả người xem cũng nhịn không được mà muốn thót tim, đại đa số mọi người trong salon đều chú ý đến trận đấu.

Nhưng lực chú ý của Phong Triển Nặc lại nhìn ra hướng khác, ánh mặt trời bên ngoài rất đẹp, đối với cuộc đua xe như vậy mà nói thì thời tiết lúc này rất tốt, ở hướng Đông Nam có một chút loang loáng, nhìn thật quen mắt, hắn kéo Feston, lại đồng thời bị Feston đẩy ra.

Đùng! Tiếng súng bị bao phủ trong tiếng động cơ, Bailey Olivia bị bọn họ cùng nhau kéo ngã xuống đất, viên đạn bắn trúng mấy cái ly trên khay, toàn bộ ly rượu đều vỡ vụn, bắn tung tóe thành từng mảnh nhỏ cũng làm cho mọi người hốt hoảng tản ra.

“Có người nổ súng!” Sau khi một tiếng kêu sợ hãi được cất lên thì lập tức dẫn đến tình cảnh hoảng loạn.

Đùng đùng! Lại là hai phát súng, có người đàn ông bị bắn trúng, té ngã xuống đất không ngừng kêu rên, những người khác nhìn thấy có vài người trúng đạn thì càng hoảng sợ, vừa kêu gào vừa rời khỏi ban công.

Toàn bộ ban công xem như bị bại lộ trước tầm bắn của sát thủ, nếu không phải Phong Triển Nặc phát hiện một chút loang loáng trước tiên thì nhất định sẽ có người bị chết, nhưng hắn đã sớm nghĩ rằng đây là cơ hội tốt, nếu có người muốn ra tay thì đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Cắn chặt răng, hắn cười lạnh, giao Bailey Olivia cho Feston, “Anh dẫn cô ấy ra ngoài, tôi đi xem đối phương có lai lịch gì.”

“Cậu đừng tự mình xằng bậy!” Trong hỗn loạn, Feston kéo bà Meryl lại, “Gọi người đưa cô ấy ra ngoài!”

Brunson ở ngay bên cạnh bà Meryl, trên trán của hắn đổ mồ hôi, vẻ mặt cực kỳ khẩn trương, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh, “Để tôi gọi điện thoại.”

Là thân tín củaRainierđệ tam, nhận được mệnh lệnh, hẳn là cảnh sát trị an sẽ nhanh chóng đến đây.

“Chẳng lẽ các cậu còn muốn ở lại chỗ này hay sao? Chuyện còn lại phải giao cho cảnh sát, Bailey Olivia sẽ biết các cậu quan tâm đến cô ấy.” Bà Meryl kinh ngạc khi phát hiện hai người thanh niên kia tựa hồ tính lên ban công xem xét tình huống.

Cảnh sát? Nơi này có sẵn một vị cảnh sát đây, Phong Triển Nặc vỗ vai của Feston, “Đi không?”

Feston đi vài bước, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó thì liền quay đầu lại, “Nhanh chóng lên tòa nhà phía ĐôngNam, có lẽ vẫn còn kịp.”

Ánh mắt phía sau gọng kính trở nên sắc bén, rất khó xem nhẹ, Brunson nhìn ứng cử viên đến từ tập đoàn Kada vài lần, “Tôi sẽ cho người làm như vậy.”

Nếu nơi này là địa bàn của Feston thì hiện tại hắn đã sớm phái người bao vây hiện trường, nhưng Brunson cũng không phải là cảnh sát, càng không phải là Feston, hắn vẫn chưa bao giờ tiếp xúc quá gần với những tình huống nguy hiểm như vậy, chờ hắn sai người đi làm thì đã trễ.

Cuộc đua vẫn còn tiếp tục, trong tiếng reo hò cổ vũ của dân chúng, còn có tiếng động cơ gầm rú, tiếng súng trên ban công giống như một giọt nước rơi vào biển cả, ngoại trừ những người gặp phải nguy hiểm thì không hề gây chú ý gì cho người khác.

Trên sân thượng của tòa nhà ở phía ĐôngNamchỉ tìm thấy vài vỏ đạn, kẻ ngắm bắn cũng đã bỏ trốn, vì thất bại cho nên nhanh chóng rời đi.

Phong Triển Nặc tìm được viên đạn trên ban công, Feston căn cứ theo lời của hắn mà phán đoán để đưa ra địa điểm của tay súng bắn tỉa, lúc này chỉ còn bọn họ ở lại hiện trường, những người khác đều đã đi xuống lầu. fynnz810

“Xem viên đạn này, đường kính rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt, người kia xem như không tệ.” Phán xét kỹ năng của một sát thủ, Phong Triển Nặc hoàn toàn có tư cách, hắn khom lưng cầm lấy viên đạn đặt lại chỗ cũ, Feston ở ngay sau lưng hắn, “Chúng ta cũng không nên khuấy đảo ly nước đục.”

“Có lẽ là vậy, nhưng chúng ta đã ở ngay nơi này.” Nhún vai, hắn đã sớm quen với tình trạng đột ngột như vậy, “Nếu sợ nguy hiểm thì tôi và anh sẽ không làm nghề này.”

Cảnh sát và sát thủ giống nhau, cũng không phải là một nghề an toàn.

Feston không phản bác, hắn rất đồng ý với lời nói của Phong Triển Nặc, đứng bên cạnh Phong Triển Nặc mà nhìn viên đạn kia, còn có hai viên đạn chưa tìm được, “Cậu có chắc chắn viên đạn bắn về phía Bailey Olivia hay không?”

Phong Triển Nặc quay đầu lại, “Anh nghi ngờ à?”

Sức quan sát và phán đoán vụ án của Feston không hề biến mất vì rời khỏi lãnh thổ nước Mỹ, hắn vẫn là viên cảnh sát bình tĩnh khôn khéo như trước kia, “Tôi nghi ngờ tất cả những gì có thể nghi ngờ, bây giờ còn chưa có chứng cứ chứng minh mục tiêu là cô ấy, vậy có thể là bất cứ người nào ở gần cô ấy.”

“Bailey Olivia đượcRainierđệ tam yêu thương, giết cô ta tương đương chọc giận hoàng tử.” Có kẻ nào lại lớn mật như vậy? Mục tiêu có lẽ là cô ấy hoặc có lẽ là không, không có chứng cứ, bất luận người nào cũng đều có khả năng, nhưng lúc ấy đứng bên cạnh Bailey Olivia là ai…

Như có như không mà nhướng mày, hắn nhìn về phía xuất phát vụ nổ súng, viên đạn bắn đến từ hướng Đông Nam, khóe miệng của hắn nhếch lên, một độ cong tàn khốc có chứa sát ý.

“Nghĩ đến cái gì?” Thắt lưng của Phong Triển Nặc bỗng nhiên bị người đụng chạm, Feston đưa tay sờ đến vết thương trên bụng của hắn, đã khép lại hoàn toàn, hiện tại chỉ lưu lại một vết sẹo, “Cẩn thận giùm tôi một chút, lần này tôi cho phép cậu ra tay, tóm lại đừng làm cho mình bị thương là được.”

Feston ấn lên thắt lưng của Phong Triển Nặc một chút, cảm giác cứng rắn lại lạnh lẽo, trên người của sát thủ luôn có vũ khí, mùi thuốc súng dưới đuôi tóc của Phong Triển Nặc lộ ra dấu hiệu giết chóc.

“Đây là những lời mà cảnh sát có thể nói hay sao?” Hắn xoay người rồi nhướng mày một cách kinh ngạc, lần này nụ cười đã hòa tan sát ý, “Anh cũng biết cho phép tôi ra tay nghĩa là gì hay không, đây xem như là trao quyền? Tuy rằng tôi cảm thấy không cần được bất luận kẻ nào cho phép.”

Huống chi nơi này không phải là nước Mỹ, thân là FBI cho nên Feston không có quyền gì ở lãnh thổ Monaco, nhưng thứ Feston giao cho Phong Triển Nặc là tín nhiệm và dung túng, thái độ của Feston đối với tội ác luôn rất hà khắc nhưng lại dễ dàng buông tha cho Phong Triển Nặc.

“Xuất phát từ tự vệ, khi gặp phải tình huống nguy hiểm thì có thể tự mình bảo vệ, cho dù ở đâu cũng vậy.” Bình thản tự thuật, Feston nhìn xuống chân, mái tóc của hắn bị gió thổi loạn, vẻ mặt chăm chú làm cho đôi mắt của hắn càng trở nên thâm thúy.

Trên ngã tư đường, cuộc đua vẫn còn tiếp tục, tiếng động cơ xẹt qua màng tai, trí nhớ của Phong Triển Nặc cũng bị thứ gì đó đào móc. Hắn nhớ rõ bộ dáng khi đó của Feston ở sa mạc, trầm ổn mà thản nhiên, bước chân kiên định ngang ngạnh, tuyên bố không có chính nghĩa tuyệt đối, tự xưng không phải là người lương thiện, viên cảnh sát giữ vững nguyên tắc lại đồng thời sa đọa đến mức rơi xuống cùng hắn, rốt cục nên dùng từ ngữ gì để hình dung….

Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một ngọn lửa, hắn kéo Feston vào phòng khách, tương phản với khi đối đãi một phụ nữ, hắn dùng cách thức kịch liệt để biểu đạt điều mà hắn muốn nói, “Bỗng nhiên muốn nói lại một lần nữa, tôi yêu anh.” Thân thể chạm vào Feston, hai vầng trán kề sát.

“Tôi biết, tôi cũng yêu cậu.” Đáy mắt của Feston có ý cười, nhưng sau đó liền lập tức cắn lên cổ họng của Phong Triển Nặc, khiến đối phương cảm giác được nhất định nơi đó sẽ bị để lại một dấu vết rất rõ ràng.

………..

P/S: nghe 2 bạn tôi cậu nói yêu nhau nó ngố ngố =)) =)).