Hết thảy như một thước phim, Phong Triển Nặc biết rõ mình là một trong những nhân vật chính mà không phải là những vai phụ chỉ lướt qua màn ảnh.
Nhưng dưới tác dụng của dược hiệu thì hết thảy cảm giác đều trở nên mơ hồ, cho dù là tiếng súng vang lên bên ngoài xe hay là tiếng la hét hoảng sợ khi ô tô lủi vào đám đông, chỉ có một thứ là chân thật, đó chính là Feston.
“…..Anthony, cầm súng đi! Muốn gặp người phụ nữ của cậu thì cậu phải cầm súng! Quên đi bản thân mình là bác sĩ, cậu mà không bắn trả thì sẽ bị giết, hiểu chưa?”
“Giết người hả? Đây là phạm pháp đó!”
“Trong tình huống này thì không phải là phạm pháp, đừng nói với tôi là cậu chưa từng nghe cụm từ tự vệ chính đáng!”
Giọng nói bên cạnh dường như vừa gần lại vừa xa, Phong Triển Nặc muốn nhắc nhở Feston rằng Anthony không phải là đám cấp dưới trong FBI, nhưng hắn lười mở miệng, có lẽ là vì không thể, cái thứ thuốc chết tiệt này.
So với cơ thể hoàn toàn vô lực thì suy nghĩ vẫn rất tỉnh táo, hắn biết xe đang chạy với tốc độ như bay, tiếng súng và tiếng người la ó ầm ĩ khiến hoàn cảnh này diễn ra như một cuộc truy đuổi, người của Rainier đuổi theo không bỏ, bởi vì không bao lâu nữa thì bọn họ sẽ đến mục tiêu.
Nhà hát opera đang tiến hành lễ hội, người tham dự có hoàng tử Rainier đệ tam, còn có các chính khách nước Pháp, Monaco phải duy trì quan hệ tốt với nước Pháp, đây là hợp tác, trong một ngày quan trọng như vậy, nếu xảy ra chuyện gì thì không chỉ là chuyện nội bộ gia đình nữa mà sẽ là một vụ bê bối của quốc gia.
Nếu trước kia nói cho Feston rằng hắn sẽ dẫn theo một sát thủ giúp người ta bỏ trốn, hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng, nhưng hiện tại nó đang xảy ra.
Chuyển động vô lăng, đột nhiên quay ngược, vòng qua một chiếc xe, hắn vỗ nhẹ khuôn mặt của Phong Triển Nặc, “Có ổn không?”
“Ừm.” Một âm tiết mơ hồ được cất lên, Phong Triển Nặc cho rằng so với việc bị thiến bởi một tên biến thái thì tình huống bây giờ xem như vẫn tốt hơn nhiều.
“Cố gắng cầm cự, cậu có thể, cậu là U Linh, cho dù không có tôi thì một mình cậu vẫn có thể giải quyết tất cả vấn đề, bởi vì cậu là Phong Triển Nặc….”
Cuối cùng là một câu thì thầm, Phong Triển Nặc nằm lên đùi của Feston, đây là sự ăn ý của bọn họ, Feston sẽ không gọi tên của hắn ở những nơi công cộng.
Tên của sát thủ là bí mật, Feston muốn độc chiếm bí mật này.
Hắn đương nhiên có thể cầm cự, chuyện này không thành vấn đề, Phong Triển Nặc muốn phản bác nhưng không thể mở miệng, khóe miệng lộ ra một nụ cười, Feston chỉ cần nhìn liền biết hàm nghĩa của nụ cười kia, “Đây là giai đoạn tệ nhất, vượt qua giai đoạn này thì cậu có thể nổ súng, làm cho bọn họ biết cái gì là sự lợi hại của U Linh, còn chưa đến mười phút, nếu cậu muốn nhanh hơn thì trừ phi cậu biểu hiện một chút cho tôi xem.” fynnz.wordpress.com
“….Anh nói đùa à.” Hắn không phải đứa nhỏ ba tuổi, đây là sự khuyến khích của Feston đó sao.
“Muốn xông vào một nhà hát opera được bảo vệ nghiêm ngặt bởi lực lượng an ninh dày đặc? Đây mới là nói đùa, bình thường thì tôi phải là người đứng ở bên trong đó.” Khi Feston làm FBI thì cũng tiếp nhận nhiệm vụ bảo vệ an ninh, chuyện mà hắn phải làm là phòng ngừa có người xông vào, còn Phong Triển Nặc lại luôn là người xông vào vòng vây.
“Cẩn thận!” Anthony ở phía sau hô to, chưa kịp định thần thì đã nhìn thấy một chiếc xe chạy sát bên mình, tiếng lốp xe chối tai vang lên cùng với mùi cao su cháy khét, tựa như đang xem đua xe.
“Tôi còn phải đi gặp Olivia! Tôi vẫn chưa muốn chết! Hôm nay tôi có thể gặp cô ấy được chứ? Làm ơn hãy lái xe cẩn thận, tôi van anh đấy, ngài Kada, nơi này không phải chỗ đua xe–” Hắn khóc thét mà nhìn ra phía sau, giao thông cực kỳ hỗn loạn.
Judy lái xe chạy lên, cô ta ló đầu ra khỏi cửa sổ, “Feston! Anh đừng quay về FBI nữa, khi không làm cảnh sát trông anh cực kỳ hấp dẫn!” Cô ta liên tục mút chuột.
Bắn nhau trên đường chính là những cảnh trong phim, không thể tạo thành tình huống khủng bố trong trường hợp công khai như vậy, người của Rainier đệ tam chỉ có thể theo đuôi, về phần đám sát thủ nhằm về phía Phong Triển Nặc thì rất khó nhận diện, hiện tại hắn cũng không rảnh để ý đến điểm này.
“Đúng vậy…..Nhưng anh là FBI…..” Phong Triển Nặc cố gắng khống chế cánh tay của mình, sau đó nâng tay sờ lên cằm của Feston, “Sau này anh trở về thì làm sao có thể giải thích với bọn họ?”
“Ý là tôi đang phá hỏng chính mình đúng không, nhưng đây là vì ai? Cậu cũng biết đây là vì ai cơ mà.” Bàn tay quấn băng cầm lấy ngón tay vô lực của Phong Triển Nặc, Feston biết chính mình đang làm chuyện gì.
Nhưng Phong Triển Nặc thì lại không chắc chắn, “…..Muốn sa đọa cùng tôi hay sao….Caesar?” Feston làm việc này, nếu không có hắn thì Feston có lẽ sẽ làm nhưng cũng có lẽ sẽ không.
“Sa đọa à, vậy thì cứ soa đọa đi.” Hắn vuốt ve ngón tay của Phong Triển Nặc, “Dù sao cậu cũng không phải chỉ có một mình.”
Phía trước chính là nhà hát opera, có thể nhìn thấy lực lượng an ninh rất dày đặc, Feston giẫm chân ga, Phong Triển Nặc không biết làm sao mà Feston vẫn có thể bình tĩnh như vậy, chẳng qua chỉ là một FBI bị hắn kéo xuống nước, nghe ra cũng không tệ….
Đột nhiên có một lực lớn va chạm.
“Chết tiệt!” Feston nắm chặt tay lái, Phong Triển Nặc mở to mắt, nhìn thấy phía trước có một chiếc xe phóng nhanh đến, người điều khiển xe có khuôn mặt của một sát thủ chuyên nghiệp, bình tĩnh nhảy ra khỏi xe, chỉ còn lại chiếc xe trống không đang tự động đâm thẳng vào bọn họ.
Toàn bộ hình ảnh giống như một thước phim quay chậm, kể từ lúc hắn mở mắt nhìn thấy mọi chuyện phát sinh cho đến khi túi an toàn phụt ra, cửa kính xe bị đụng mạnh, vô số vết rạn khuếch trương trong tầm mắt của Phong Triển Nặc, tiếng nổ tràn ngập màng tai, toàn bộ thế giới bỗng nhiên trở nên yên lặng.
Chỉ còn lại âm thanh của giọt nước, trước mặt của Phong Triển Nặc có một dòng chất lỏng đang chậm rãi nhiễu xuống, đặc sệt, đỏ như máu, trong bầu không khí cực yên lặng thì âm thanh kia lại vô cùng thong thả, tí tách…..tí tách….quanh mình hết thảy đều rời xa, trong tầm mắt chỉ tồn tại một người, Feston đang ở ngay trước mặt hắn, trên đầu có một vết thương nghiêm trọng, máu tươi chảy xuống từ nơi đó, miểng chai cắt vỡ làn da trên hàng chân mày, nhưng so với vết thương trên đầu của hắn thì nó hoàn toàn là râu ria.
Hắn và Feston bị kẹt trong chiếc xe lật ngửa, nhưng vết thương trên đầu của Feston vẫn đang chảy máy, máu đọng lại thành một vũng.
Tí tách…..tí tách……
Feston….Feston…..Feston….Có một âm thanh đang la lên, nhưng Phong Triển Nặc hoàn toàn không thể mở miệng.
Tương phản là tiếng tim đập, dây thần kinh trong đầu cũng bị căng thẳng đến cực hạn, sau đó là một tiếng ầm, đột nhiên tất cả đều gián đoạn, nháy mắt trở nên trống rỗng.
Khó khăn di động tầm mắt, kỳ thật hắn biết chuyện gì đã xảy ra, xe lật, bọn họ bị mắc kẹt trong xe, đây là một vụ tai nạn xe hơi, hắn đã sớm nghĩ đến, sát thủ mà hoàng gia Anh phái đến nhất định không phải người bình thường, giá tiền không thấp, cũng có nghĩa đối phương sẽ không dễ dàng buông tha cho nhiệm vụ, hơn nữa xác xuất thành công lại cực cao.
Thật buồn cười, cũng thật đáng buồn, sát thủ càng ở trong tình huống nguy hiểm thì suy nghĩ sẽ càng rõ ràng, người khác thì chưa chắc sẽ như thế, nhưng Phong Triển Nặc thì lại chính là như vậy, chỉ trong một giây tư duy của hắn nói cho hắn biết chuyện gì đã xảy ra.
Mặc dù trong đầu của hắn vẫn trống rỗng.
“Hey….mở mắt ra cho tôi…nhìn tôi đi, nói cho tôi biết là anh còn sống….” Thân thể bỗng nhiên nắm được quyền chủ động, hắn giật giật ngón tay, đụng lên khuôn mặt của Feston.
Dường như dược hiệu đã mất tác dụng sau khi bị chấn động vì vụ tai nạn xe cộ, con người khi ở tình huống nguy hiểm thường phát huy ý chí kinh người, Phong Triển Nặc không bận tâm đến chuyện này, hắn đang dùng sức tác lên mặt của Feston, tuy rằng hắn tự nhận là đã dùng hết sức nhưng đối với Feston mà nói thì chỉ là lay động rất nhỏ mà thôi.
Đầu bị thương đến chết lặng, sẽ không cảm thấy đau đớn, Feston nghe thấy giọng nói run rẩy, đang cố gắng bảo trì trấn tĩnh nhưng vẫn không thể ngăn cản sự run rẩy trong đó, đây là sát thủ luôn gây rắc rối cho hắn.
“….Tôi và cậu…..chúng ta tự làm cho mình thật tệ hại….phải nhanh chóng đi ra ngoài….” Feston nhất thời chậm rãi mở mắt, đôi mắt màu xám chống lại tầm mắt của Phong Triển Nặc, nhìn thấy vẻ mặt quen thuộc kia, “Đúng vậy, thừa dịp bình xăng chưa nổ mạnh….”
Khóe miệng có một chút độ cong xảo quyệt, Phong Triển Nặc bỗng nhiên nhớ đến lần đó cùng Feston truy đuổi trên quốc lộ, “Khi đó tôi muốn tiêu hủy chứng cớ, chiếc xe của tôi…..Sau đó tôi rất hối hận….Tôi rất thích chiếc xe kia, cái này nên trách ai, là anh, vì vậy tôi nhất định phải gây rắc rối cho anh thì mới hả dạ….”
“Lúc ấy tôi đã quên nói là hoan nghênh, tôi rất hoan nghênh cậu gây rắc rối cho tôi, chúng ta luôn tự gây rắc rối cho nhau….” Feston cười rộ lên, Phong Triển Nặc đang mỉm cười, “Thì sao, bởi vì điều này rất thú vị….”
Rất thú vị.
Thật thú vị khi luôn thỏa hiệp trong lúc rơi vào đường cùng, thật thú vị khi luôn thừa nhận tầm quan trọng của đối phương lúc tranh chấp một việc gì đó, và cũng thật thú vị khi làm tình kịch liệt sau mỗi trận ẩu đả.
Tìm được một người cực kỳ tương tự với mình nhưng đồng thời cũng cực kỳ khác biệt, đây là điều bất hạnh nhất cũng là may mắn nhất.
“Đợi đã….Chờ tôi tỉnh táo lại một chút rồi chúng ta sẽ đi ra ngoài, chúng ta sẽ không chết ở trong này.” Phong Triển Nặc nhìn chăm chú vào đôi mắt màu xám tro kia, hy vọng ánh sáng trước mặt không biến mất. fynnz810
“Ai nói chúng ta sẽ chết ở trong này….Chờ tôi quen với cảm giác của vết thương thì tôi sẽ nghĩ cách ra ngoài….Judy đang gọi người đến đây.” Đầu óc của Feston vẫn rất tỉnh táo, trong tai của Phong Triển Nặc vang lên một tiếng vù vù, sau đó hết thảy âm thanh xung quanh bỗng nhiên như sóng biển vọt đến.
Tiếng kèn xe, tiếng thét chói ta, tiếng kêu la của người qua đường, còn có tiếng rên rỉ đau đớn của Anthony,
Tình hình thực tế quay trở lại vị trí cũ, hắn nằm bên trong chiếc xe lật ngửa, Feston bị kẹt ở ghế điều khiển, đây không phải là một nhiệm vụ thuận lợi như mong muốn, bốn mắt nhìn nhau, đây vốn nên xem là tình huống nguy cấp nhất, nhưng bọn họ đều nhìn thấy sự bình tĩnh trong mắt của đối phương.