Xích Ái Sát Thủ

Chương 139: Tuyệt đối không thể bất trắc



Đã quá một giờ chiều.

Màn biểu diễn trong nhà hát opera đang tới hồi kết thúc, từ đầu đến cuối Bailey Olivia không hề biết trên sân khấu đang trình diễn cái gì.

Sau khi giai điệu cuối cùng được chấm dứt thì những vỗ tay như sấm rền không ngừng vang lên, cô ta cũng đứng lên cùng với mọi người,Rainier đệ tam, ông nội của Bailey Olivia tỏ vẻ không hề biết chuyện gì đang xảy ra với cô ta, đang nói cái gì đó với Brunson.

Nhưng cô ta biết chắc chắn có liên quan đến mình, tuy Brunson không liếc mắt nhìn sang bên này nhưng cô ta vẫn biết rõ điều đó.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, ***g ngực của cô ta đập loạn nhịp, vì sao ngài Kada vẫn chưa gọi điện? Anh ấy bảo khi sắp đến sẽ gọi điện cơ mà.

Kiềm chế nổi bất an trong lòng, Bailey Olivia lấy ra di động từ trong túi xách, lặng lẽ bấm một dãy số, nhưng điện thoại lại không có tín hiệu, chuyện này có nghĩa sự việc không quá thuận lợi.

Sắp tan cuộc, mọi người trong thính phòng đều rời khỏi chỗ ngồi, hiện tại là thời cơ tốt nhất, Bailey Olivia đã sớm đem hành lý đặt ở phòng nghỉ trong nhà hát, thừa dịp hoàn cảnh lộn xộn như thế này thì cô ta muốn rời khỏi sự giám sát của Brunson cũng không khó, nhưng hiện tại…. “Brunson! Ông đã làm gì bọn họ?” Rốt cục không còn tiếp tục giả vờ bình tĩnh nữa, cô ta ngăn cản đường đi của Brunson.

“Tôi không hiểu ý của cô, nhưng nếu cô có chuyện gì cần hỏi thì có thể đi hỏi hoàng tử.” Brunson chỉ cho nàng một hướng khác, Rainier đệ tam đang trò chuyện cùng chính khách quan trọng của nước Pháp, ông ta đang đứng lên để chuẩn bị rời khỏi nhà hát.

Đó là ông nội của cô ta, nực cười là cô ta dường như không hề nói chuyện nhiều với Rainier đệ tam, Bailey Olivia kính sợ ông ấy, nhưng hiện tại cô ta lại hận ông ấy, “Đừng tưởng là tôi không dám! Nói cho ông biết, Brunson, nếu Anthony xảy ra chuyện gì thì tôi….”

Đột nhiên từ đằng xa truyền đến một tiếng nổ mạnh, Bailey Olivia kinh ngạc xoay người rồi chạy ra phía hành lang, mọi người đang tan cuộc cũng ló đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống có thể rõ ràng nhìn thấy ở góc đường toát ra một cột khói dày đặc.

Khói lửa mù mịt, tai nạn xe cộ, vụ nổ chấn động, cảnh sát xuất hiện để sơ tán mọi người, vẻ mặt của Brunson thay đổi, cô ta cũng hiểu được. fynnz.wordpress.com

“Không–” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên giữa đám đông.

Bailey Olivia ngất xỉu, hy vọng của cô ta đã tan biến, cô ta không thể chấp nhận sự đả kích này.

“Cô Olivia?! Cô Olivia?!” Brunson vội vàng đỡ được cô ta, nhìn thấy trên đùi của cô ta có một dòng máu tươi đang uốn lượn xuống dưới.

Rainier đệ tam ở ngay một đầu khác của hành lang, ông ấy đến gần, kinh ngạc nhìn thấy vết máu, “Brunson, nó…” Hắn dừng lại một chút, “Đưa Olivia vào phòng nghỉ, sau đó cho người gọi bác sĩ Hawke đến đây! Nhanh lên!”

Nhân viên đi theo cũng hoàn toàn bối rối, không biết đã xảy ra chuyện gì, Rainier đệ tam quay người lại để tiếp đón mọi người, dời đi tầm mắt của công chúng, đồng thời âm thầm phân phó Brunson để ý mọi việc.

Nếu trễ hơn một giây thì Brunson sẽ nhìn thấy một xác chết cháy đen, nhưng chính là một giây này Anthony bị một người nắm cổ đẩy ra ngoài, trước vụ nổ chỉ một giây.

Đùng! Hắn bị hất tung rồi ngã xuống đất, mà Phong Triển Nặc cũng nương vào xung lượng mà văng về phía Feston, “Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!”

Hắn hung hăng mắng chửi, bị vụ nổ làm cho mặt mũi đen thui, Feston không bị ảnh hưởng nhưng thương tích thoạt nhìn không ổn, Phong Triển Nặc không có cách nào giữ được bình tĩnh, “Anthony, nếu không chết thì mau lên tiếng cho tôi!”

“Vừa rồi đã xảy ra cái gì vậy?” Anthony ho khan một trận, vẫn chưa hoàn hồn, “Tôi…tôi còn sống…” Hắn giơ tay lên thì mới phát hiện mình vẫn còn cầm lấy túi cấp cứu.

Túi cấp cứu bị nổ văng phân nửa, những thứ bên trong rơi tùm lum, Phong Triển Nặc nhướng mày, “Cậu còn sống, là đạn lạc bắn trúng bình xăng.” Hắn nhìn thấy Anthony cầm chiếc túi cấp cứu trong tay.

Anthony nhặt lên cuộn băng gạc và muỗi tiêm giảm đau, sống sót sau tai nạn khiến hắn hưng phấn giơ hai tay kêu to, “….Tôi lấy được rồi! Tôi lấy được rồi!”

Phong Triển Nặc hôn lên mặt của Feston một chút, “Vận khí của anh thật không tệ.”

Feston đương nhiên không nghe thấy, nhưng hắn cũng không cần, “Trước khi cảnh sát đến thì chúng ta phải rời khỏi nơi này, Anthony, thu dọn đi rồi chúng ta đi ngay.”

Nhà hát tan cuộc, đã quá một giờ, Anthony đứng dậy, hắn nhìn ra phía trước, đám đông ồn ào xem náo nhiệt, cách một con phố chính là nhà hát opera, nơi đó có người phụ nữ mà hắn yêu nhất Bailey Olivia, còn có tự do và tương lai của bọn họ.

“Chúng ta đi đâu đây?” Hắn cắn răng cúi đầu, nhặt lên những dụng cụ cấp cứu vẫn còn dùng được.

Phong Triển Nặc bế Feston lên, nhìn người thanh niên có khuôn mặt điển trai tên là Anthony này với ánh mắt thâm sâu, người nọ chỉ mới hơn hai mươi tuổi, đáy mắt tràn đầy tương lai và hy vọng, cùng với tình yêu dành cho Bailey Olivia.

“Từ đây đến nhà hát opera chỉ cách vài trăm thước, nhiều nhất là vài phút thì cậu có thể gặp được cô ta, con đường kế tiếp sẽ không có nguy hiểm, có giới truyền thông cho nên sẽ không có ai dám động vào cậu.”

“Tôi biết, nhưng cô ấy vẫn còn sống, cô ấy rất an toàn, mà các anh…” Anthony nhìn người đàn ông bị thương ở trên tay của Phong Triển Nặc, “Tôi cần một chỗ để xử lý vết thương của ngài Kada.”

Phong Triển Nặc cũng nhìn lên vết thương ở trên đầu của Feston, sau đó hắn xoay người đi về hướng ngược lại với nhà hát opera, “Xem ra Bailey Olivia nói không sai.”

Anthony không có hỏi Phong Triển Nặc rằng cô ấy đã nói cái gì, hắn đi được vài bước thì quay đầu lại, ở ngay sau lưng bọn họ, chỉ cách vài trăm thước chính là mục tiêu của bọn họ, tầng mái của tòa nhà kia hiện lên trong tầm mắt, gần như vậy nhưng cũng thật xa xôi.

Khi Brunson bí mật dẫn cảnh sát đến hiện trường thì nơi này chỉ còn là một chiếc xe cháy đen.

Brunson đứng ở nơi đó, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào, “Đáng lý không phải là như vậy….hoàng tử…” Hắn hung hăng giẫm chân, sau đó rống to đối với người của mình, “Phong tỏa nơi này, kiểm tra xem có ai còn sống hay không!”

Những người khác đều cảm thấy kỳ lạ, nhất là những thám tử nhận được mệnh lệnh phải bảo trì thái độ bàng quan từ đầu đến cuối, tận mắt nhìn thấy hết thảy mọi chuyện.

“Dưới đất có rất nhiều thi thể, ngài Brunson, đó không phải là người của chúng ta, bước đầu phán đoán có lẽ là những sát thủ đến từ các quốc gia khác, có phải chúng ta nên báo chuyện này với hoàng tử hay không?”

“Chuyện này có âm mưu, có lẽ liên quan đến hoạt động gián điệp….”

“Giết nhiều người như vậy, có lẽ người nọ nhằm về phía hoàng tử, muốn gây bất lợi cho hoàng tử!”

Đám người xung quanh nói năng lung tung, Brunson rống giận, “Ngậm cái miệng chết tiệt của mấy người lại cho tôi! Mấy người chẳng biết gì cả, nhưng đến lúc đó phải giải thích hết thảy chuyện này cho hoàng tử lại là tôi! Hiện tại ai có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì hay không?!”

Brunson chưa từng mất khống chế đến như vậy, mọi người đều dừng lại một chút, bọn họ âm thầm oán giận, tai nạn xe cộ này không phải do bọn họ làm ra, hơn nữa tình hình hiện tại thoạt nhìn rất thuận lợi, Brunson không nên tức giận vô lý như vậy. fynnz810

Chỉ có Brunson tự mình biết chuyện gì đã xảy ra, ở trong lòng thầm kêu khổ, hoàng tử mà nghe thấy tin tức này thì không biết sẽ có phản ứng gì.

Trong một góc không có người chú ý, ở vách tường, người bên trong đã sớm ẩn nấp để quan sát sự việc, Judy tận mắt nhìn thấy vụ nổ nhưng đáng tiếc là cô ta chẳng làm được gì, ngay khi cô ta chuẩn bị dẫn người rời đi thì điện thoại lại reo lên, “Ian?! Chúa phù hộ! Mấy anh không sao chứ? Thật tốt quá, nghe đây, hiện tại tôi có thể đi đón Bailey Olivia, sau đó sẽ gặp mặt các anh, các anh đang ở đâu….”

“Đang trên đường đến bệnh viện, tôi sẽ nói cho cô địa chỉ.” Phong Triển Nặc chịu đựng sự đau đớn trên bả vai, hắn lái xe bằng một tay, báo địa chỉ của bệnh viện gần nhất cho Judy biết.

Feston ở băng ghế sau, Anthony đang chăm sóc hắn, “Anh trộm xe…” Nâng mắt khỏi vết thương của Feston, đối với Anthony mà nói thì người đang lái xe rất khó có thể tưởng tượng được.

“Tôi còn giết rất nhiều người.” Phong Triển Nặc thản nhiên trả lời, thuận tiện nhắc nhở, “Tôi nói rồi tôi là sát thủ mà.”

Có bao nhiêu người có thể bình tĩnh nói với người khác là mình đã giết người như vậy, dù sao Anthony biết chính mình không làm được gì, “Anh ấy là FBI, anh ấy có lý do để nổ súng với tội phạm, nhưng anh là…sát thủ? Thật sự rất khó tưởng tượng.”

Giống như ngoại trừ rất khó tưởng tượng thì hắn không còn từ gì khác để hình dung, Phong Triển Nặc lắc đầu, “Chăm sóc tốt anh ấy, tôi sẽ nhanh chóng chạy đến bệnh viện, nếu anh ấy xảy ra chuyện gì ở dọc đường thì cậu phải gánh vác hậu quả.”

“Cái gì?! Tôi?” Anthony cảm thấy lời này chẳng có ý tứ vui đùa, hắn cố gắng trấn tĩnh, “Được rồi, anh ấy đã cứu tôi một mạng, hiện tại là lúc tôi phải báo đáp anh ấy, nhanh lên, tôi phát hiện thương tích của anh ấy nặng hơn chúng ta đã nghĩ, có khả năng xuất huyết não.”

Dùng sức nắm tay lái, Phong Triển Nặc cố gắng khống chế không cho chính mình hung hăng nện xuống, hoặc là quay đầu lại để bắn nát mấy cái xác kia một lần nữa, “Ngồi cho vững.”

Xe chạy như bay ra ngoài, vọt lên đường cái, với tốc độ này làm cho Anthony lại lo lắng không biết có xảy ra chuyện gì xui xẻo nữa không, nhưng dọc đường đi lại rất vững vàng, tên sát thủ ngồi phía trước không hề nói một câu nào, dường như tất cả tâm tư đều tập trung vào việc lái xe, giống như một tay đua, chuyên tâm điều khiển tốc độ.

Dường như không làm như vậy thì mới có chuyện xui xẻo xảy ra…

Bầu không khí áp lực nặng nề ngưng tụ trong xe, lúc này Anthony mới nhớ người đàn ông bị thương ở trước mặt hắn, cảnh sát FBI này đã từng nói là vì tình yêu. Nhưng trên thực tế Feston muốn nói là vì người hắn yêu.

Anthony dốc hết sức để cấp cứu cho Feston, hắn chăm chú để ý đến tình trạng của Feston, nhưng mỗi lần hắn ngẩng đầu nhìn ra phía trước thì sẽ nhìn thấy một bàn tay nắm chặt vô lăng, cơ thể bị thương nghiêm trọng, đừng nói là cầm súng, ngay cả nhúc nhích cũng không thể nhúc nhích.

Chẳng lẽ sát thủ không phải là người bình thường hay sao? Khi Anthony đang nghi ngờ thì bọn họ đã đến bệnh viện, Phong Triển Nặc trực tiếp bế Feston vào phòng cấp cứu, không cần hắn nói chuyện, chỉ cần nhìn trên người và trên mặt thì các bác sĩ đều đã hiểu.

Anthony vừa đi vừa nói với bác sĩ cấp cứu về tình trạng của Feston, hắn đã sơ cứu một chút.

Trên tivi của bệnh viện có tin tức thời sự ngày hôm nay, rất nhiều cảnh tượng náo nhiệt, cũng có quay khung cảnh ở nhà hát opera, nhưng hoàn toàn không nhắc đến vụ đấu súng và vụ nổ trên đường.

“Anh nói đúng, bọn họ sẽ không để cho mọi người biết.” Hắn cười khổ rồi ôm đầu.

Phong Triển Nặc không nghe thấy Anthony đang nói cái gì, hắn chỉ nhìn Feston đang bị đưa vào phòng giải phẫu, đèn báo tín hiệu ngoài cửa sáng lên, hắn nhắm mắt lại rồi cười lạnh, “Tôi không tin vào Chúa, Anthony, tôi không tin, nhưng hôm nay tôi tình nguyện sẽ tin tưởng, hơn nữa ông ấy phải mang lại kết quả tốt nhất cho tôi.”

…………

P/S: Phê tiếp tục làm vợ lo tập 2.