Không còn mặc đồ tây mang giày da như bình thường, vẻ mặt thản nhiên, nụ cười này làm cho người ta muốn toát mồ hôi hột, đây không phải là lần đầu tiên Jonathan lĩnh giáo điều này, hắn cười khan vài tiếng, bỗng nhiên hiểu rõ, lập tức đứng thẳng, “Vụ nổ lần trước hóa ra là ở ngay tại nhà của sếp hả?”
“Nhà của sếp bị tấn công!?” Cảm thấy khiếp sợ, Hase thiếu chút nữa đã làm rớt tách cà phê trong tay.
“U Linh thiếu chút nữa bị bắt, hắn bị sếp ném xuống lầu, chúng ta vẫn còn đang đoán vì sao hắn không có động tĩnh gì….”
“Lần này là lựu đạn, không biết lần sau sẽ là cái gì! Đây là cảnh cáo sếp!”
Các thành viên trong đội cũng từng thảo luận về vụ nổ, vụ nổ xảy ra là ở phía nhà của Feston, bọn họ cũng từng suy đoán đủ loại khả năng nhưng không ngờ chuyện này lại biến thành sự thật, thân là đội trưởng đội đặc nhiệm, đương nhiên có quyền ra lệnh cho cảnh sát không tiến hành điều tra, vì vậy vụ nổ ngày hôm qua không được đưa tin là thế.
Bởi vì không rõ chân tướng nên các thành viên đội đặc nhiệm đã hiểu lầm, đối với người ngoài cuộc thì tình hình chính là như vậy, Feston cũng không giải thích gì nhiều.
Derek cau mày, “Vì sao không nói với bọn em, bọn em chẳng hề biết gì cả, sếp, nếu là vì chuyện lần trước mà anh gạt bọn em thì hoàn toàn không cần thiết.”
“Dù sao em cũng đồng ý với quan điểm của sếp, có được một đội trưởng như vậy là may mắn của em.” Ngừng bút, Hase đứng dậy, “Vứt bỏ nguyên tắc thì mới có thể đọ sức với tội phạm, FBI của chúng ta chính là thua ở điểm ấy, đối thủ không bận tâm đến công bằng, chúng ta thì lại bị cấp trên ra lệnh khiến cho tay chân bị trói buộc…”
“Nhưng nếu không tuân theo pháp luật mà phá hư nguyên tắc thì chẳng phải tất cả sẽ rối loạn hay sao?” Rốt cục cũng có người đưa ra ý kiến phản đối, đây là lần đầu tiên bọn họ thảo luận trực tiếp cách thức làm việc của Feston đối với sát thủ.
“Không phải hoàn toàn vứt bỏ nguyên tắc, chẳng phải đã bảo là áp dụng cho tình huống đặc biệt hay sao? Đừng quên chúng ta gọi là gì, vì sao lại là đội đặc nhiệm? Đương nhiên là để ứng phó với những vụ án đặc biệt, nếu giống như những phòng ban khác thì chúng ta còn ở nơi này để làm gì?” Đương nhiên cũng có người hoàn toàn ủng hổ hành động của Feston.
“Nhưng không thể lần nào cũng viện cớ như vậy, chúng ta là FBI, không phải băng nhóm xã hội đen.”
“Chỉ là một lần mà thôi, cũng không có gì to tát, cục trưởng Kraft cũng không gọi người tiến hành điều tra nội bộ, chứng tỏ ông ấy đồng ý với hành động của sếp.”
“Trước kia tôi từng làm gián điệp, tôi nghĩ hành động của sếp cũng không quá đáng, vì đạt được mục đích thì có thể hy sinh bất cứ điều gì….Chẳng phải có một vài thượng cấp của chúng ta khi sử dụng thủ đoạn cũng không hề bận tâm đến pháp luật đấy sao.” fynnz.wordpress.com
Mọi người đều đưa ra chính kiến của mình, không khí dần dần trở nên khẩn trương, ý kiến chia ra thành ba phía, có người chấp nhận, có người không thể chấp nhận, cũng có người nằm ở phía trung lập, khi mọi người đang nghị luận thì Derek bất ngờ vỗ bàn, “Cho nên chúng ta mới cần một người đội trưởng để quyết định giới hạn của chúng ta!”
Quả thật đúng như vậy, Jonathan quơ quơ nắm đấm, “Không biết mọi người cảm thấy như thế nào, tôi luôn tự hào vì là thành viên của đội đặc nhiệm ST!”
Hase lập tức hưởng ứng, “Tôi cũng vậy!” Hắn giơ tay lên.
“Tôi cũng vậy.” Có người tiếp tục giơ tay.
“Tính cả tôi nữa.” Từng bàn tay giơ lên, có người chần chờ, có người mỉm cười.
Đứng trước bàn làm việc nhìn cấp dưới bộc bạch, vì sự kiện lần đó mà rút ra kết luận, Feston kéo lỏng cà vạt, tầm mắt của hắn đảo qua từng khuôn mặt, “Các cậu nói xong chưa? Nếu xong rồi thì đến phiên tôi.”
Cuộc thảo luận sôi nổi nhất thời rơi vào trạng thái yên lặng, hắn đi qua trước mặt bọn họ, rót một tách cà phê nóng cho mình, “Ai cảm thấy tôi sai thì có thể trình đơn chuyển công tác, tôi sẽ phê duyệt để cho người đó trở lại phòng ban cũ của mình.” Hắn không miễn cưỡng cấp dưới phải chịu trách nhiệm vì hành vi của hắn.
“Nhưng trước khi chuyển công tác, chỉ cần là thành viên của đội đặc nhiệm ST thì phải nghe lệnh của tôi, tiếp tục tra án!” Giọng nói nặng nề, ánh mắt còn sắc bén hơn cả chim ưng khiến người ta không dám nhìn gần, mọi người đều bất giác gật đầu.
“Trước hết điều người đi thu thập manh mối ở hiện trường, sau đó thẩm vấn đám sát thủ, các cậu muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi, mặc kệ hỏi ra bất cứ cái gì, cho dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ thì tất cả đều phải lưu lại trong hồ sơ cho tôi, có nghe thấy hay không?” Giọng nói như sét đánh ngang tai.
“Dạ! Sếp!” Đồng thanh hô to, đây là uy tín của Caesar. Cho dù có người vẫn còn nghi ngờ nhưng không ai dám làm trái quyết định của hắn.
Derek cảm thấy phấn chấn, hắn lập tức bấm điện thoại gọi cho các phòng ban khác, đưa người đến nhà Feston để thu thập chứng cớ, Jonathan đi đến thúc vai Derek, “Hey, có ai từng đến nhà của sếp hay chưa?”
“Chưa có ai, cũng chưa có người nào nhìn thấy, đây là địa chỉ hả?” Hase thấp giọng hỏi, hắn rút tờ giấy ghi địa chỉ ở trong tay của Derek, “Sếp quả nhiên ở khu đắt đỏ!”
Feston sắp dẫn người đi thu thập chứng cớ, vừa đi đến trước cửa thì nghe thấy tiếng hô lớn của Hase, hắn liền nói, “Ai muốn đi thăm?”
“Em!” Vài người cùng nhau nhấc tay, Feston gật đầu bước ra cửa, “Bãi cỏ trước nhà cần người dọn dẹp, qua vài ngày nữa thì các cậu có thể đến đó.” Quét dọn hiện trường.
“A! Vậy là sao hả sếp–” Jonathan khóc thét, Hase thở dài, đột ngột có tiếng chuông điện thoại vang lên, Derek bắt máy, đang cười đùa thì bỗng nhiên ngây người, “Anh nói cái gì?”
Feston cũng dừng chân lại, Derek cúp máy, vẻ mặt nghiêm trọng, “Sếp, tất cả sát thủ bị tình nghi đều đã tự sát trong nhà giam.”
Feston biến sắc, “Tất cả mọi người?”
“Dạ, mọi người.” Cắn răng cầm điện thoại, Derek chậm rãi gật đầu, “Có vài sát thủ được lắp một chiếc răng đặc chế, nhưng hiện tại không còn ai dùng phương pháp này, là chúng ta sơ suất, không ngờ bọn họ lại tự sát như vậy, xem ra bọn họ không giống với đám sát thủ bình thường.”
Một vài sát thủ không bình thường, Feston hiểu được Phong Triển Nặc liên lạc với bên ngoài bằng cách nào, có thể trang bị thuốc độc thì đương nhiên có thể trang bị thứ khác, hắn đã lục soát thân thể của Phong Triển Nặc nhưng không ngờ trong miệng của đối phương còn có một công cụ truyền tin.
Dấu thuốc độc trong răng, khi cần thiết thì có thể tự sát, đó là cách mà các sát thủ trước kia thường dùng, nhưng trang bị không cẩn thận thì có thể trong lúc vô ý mà nuốt nhầm thuốc độc hoặc khi đánh nhau bị gãy răng cũng làm cho thuốc độc tiết ra dẫn đến thiệt mạng, cho nên phương pháp này đã bị mai một.
Nếu không phải trang bị công cụ truyền tin thì trong răng của Phong Triển Nặc có phải đã từng dấu thuốc độc hay không….Nghĩ đến khả năng này thì Feston lại càng cau chặt mày.
Một sát thủ thần bí tựa như một vực sâu không đáy khiến hắn từng bước một đi vào, mà hiện tại hắn đã không thể tự kiềm chế, đối mặt với sự mất tín nhiệm của cấp dưới, niềm tin của cả đội có thể bị sụp đổ, nhưng trong đầu của Feston vẫn hiện lên khuôn mặt tươi cười có thể sánh với ánh mặt trời, mà sau lưng ánh mặt trời chính là bóng tối dày đặc.
Hắn muốn lau đi bóng tối đó nhưng lại không thể nào ra tay.
“Tìm thêm manh mối trên người đám sát thủ đó! Tìm cho bằng được tổ chức có liên quan đến bọn họ! Lập tức dẫn người đi bắt Bob, thẩm vấn hắn để hỏi cho rõ!” Mặc dù tạm thời không có chứng cớ để bắt người nhưng Feston vẫn hạ lệnh như vậy.
Phong Triển Nặc! Lần này để xem cậu còn có thể trốn ở đâu! Cậu đừng hòng biến mất trước mặt tôi!
Caesar một mình đứng trong văn phòng, hàm dưới buộc chặt, lửa nóng cuồn cuộn bốc lên trong đôi mắt màu xám tro.
Cái chết của vài tên sát thủ cũng không liên quan đến xã hội, bọn họ lặng lẽ mà chết.
Đối với người thường mà nói thì bọn họ không hề tồn tại, nhưng tổ chức tình báo Hecate nhanh chóng nhận được tin tức này, Phong Triển Nặc đương nhiên sẽ là người biết tin đầu tiên, tin tức đến từ cú điện thoại của Stephanie, “Bọn họ đã chết, Ian.”
“….Phải không, vì sao tôi lại không hề cảm thấy bất ngờ.” Trầm mặc trong vài giây, hắn đáp lại, trong gian phòng trống trải, xung quanh các thiết bị tập thể hình đều là dấu vết mồ hôi đã khô ráo, trong căn phòng không bật điều hòa, hắn tiếp tục vận động.
Stephanie nghe thấy tiếng hít thở của hắn, “Thật có lỗi, có phải tôi đang quấy rầy cậu hay không?” Câu hỏi của cô ta rất ám muội.
“Cô có thể tự mình lại đây quấy rầy tôi.” Hắn nhẹ nhàng trả lời, mồ hôi từ trên trán chảy xuống, tai nghe đặt một bên, hắn nâng lên cục tạ màu đen, tiếng kim loại nặng nề vang lên theo tiết tấu.
“Đừng lấy tôi ra để đùa giỡn, tôi rất bất ngờ, vậy mà cậu không đi ra ngoài để tìm người tiêu khiển, căn cứ theo tin tình báo của tôi, cứ mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ thì cậu phải đi tìm người để thư giãn một chút, lần này trở lại Chicago, kể từ ngày cậu về nhà thì không hề đi ra ngoài, hy vọng không phải như tôi đã nghĩ…..cậu cùng tên FBI kia….”
“Stephanie, bỗng nhiên tôi nghĩ đến hệ thống bảo an của Hecate đã lâu chưa có ai xông vào, có cần tôi cho cô một vài lời khuyên hay không.” Cạch, đó là tiếng thiết bị tập thể hình được đặt xuống, cũng hơi giống với tiếng súng được lên đạn.
Stephanie trầm mặc một chút, “Ian, lúc ấy tôi điều người đi cứu cậu, nhưng sau đó tôi nghe báo cáo hình như cậu cố ý che giấu tên cảnh sát kia, vì để xác định chuyện này cho nên tôi đặc biệt gọi điện thoại cho cậu, thuận tiện nói cho cậu biết những người đó đã chết.”
“Cô muốn tôi chịu trách nhiệm vì cái chết của những người đó hay là muốn tìm hiểu chuyện riêng của tôi?” Cho dù như thế nào thì cũng không có khả năng làm được.
“Tên cảnh sát đó xem như chuyện riêng của cậu?” Stephanie trả lời rất sắc bén, “Tôi hy vọng không phải, FBI đang gây rắc rối cho tôi, tôi không thể để cho hắn tiếp tục điều tra, có phải gần đây cậu không liên lạc với Bob đúng không? Hắn bị cảnh sát truy nã, đã rời khỏiChicago.”
“Cô nói cái gì?” Phong Triển Nặc cầm lấy tai nghe.
“FBI muốn bắt hắn để lấy khẩu cung, vì tránh bão, hắn tạm thời rời khỏi Chicago, khách sạn của hắn đã bị niêm phong, toàn bộ đám người trong địa bàn của hắn đều đã bị bắt thì làm sao hắn có thể ở lại nơi đó!” Giọng điệu của Stephanie trở nên kịch liệt.
“Tôi nghĩ lúc này tôi đã sai lầm khi giúp cậu, sau Bob sẽ đến phiên tôi, Feston Kada thật sự khó đối phó, nhưng cậu nên biết Hecate cũng không phải dễ đụng vào!” Cô ta cười lạnh.