Phong Triển Nặc, đây là cái tên bằng tiếng Trung Quốc mà toàn thể thành viên của đội đặc nhiệm ST cũng không biết, chưa bao giờ nghe Feston chính miệng nói ra.
Không ai biết, đương nhiên cũng không có người hiểu rõ, cứ nghĩ đó là những lời mê man vô nghĩa, ngày hôm sau Feston tỉnh lại, bác sĩ bảo rằng đây là một trường hợp hi hữu, mọi người trong đội cũng an tâm mà trở về trụ sở.
Khi Feston dưỡng thương thì đội đặc nhiệm ST vẫn làm việc bình thường, năm ngày sau.
“Hey, người anh em, vẫn còn giận Derek sao? Mấy ngày nay chẳng thấy cậu nói năng gì cả, xảy ra chuyện gì?” Trong văn phòng, Hase khoác lên vai của Jonathan, “Sếp vẫn chưa xuất viện, mọi người đều đang điều tra Hecate, vậy mà cậu cứ ngẩn ngơ ở đây, thật sự là quá đáng.”
“Hiện tại sếp thế nào?” Jonathan lại uống cạn một tách cà phê, cúi đầu cất lên giọng nói buồn rầu.
“Bác sĩ bảo tình hình khôi phục có vẻ lạc quan, vết thương sau lưng được cầm máu đúng lúc, may mắn thanh thép không hoàn toàn đâm thủng nội tạng, nói tóm lại là sếp rất may mắn.” Cây bút xoay vài vòng trong tay của Hase, sau đó được ném vào lọ đựng bút một cách chuẩn xác, “May mắn lần này mọi người đều vô sự, vết thương của sếp là do cậu băng bỏ hả?”
FJonathan buông tách cà phê, sau một lúc lâu mới tùy tiện gật đầu, “À, ừ.” Trả lời cho có lệ.
Y“Biết bên trong xảy ra chuyện gì hay không? Quá trình sếp bị thương là như thế nào? U Linh cùng sếp đi vào nhưng tôi lại không thấy hắn đi ra? Hy vọng không phải do U Linh tạo thành, bản báo cáo lần này xem ra chỉ có thể chờ sếp tỉnh táo rồi tự tay viết mới được.”
NLúc ấy mọi người đều hỗn loạn, không ai nhìn thấy Feston được người nào đưa ra, vừa đến cửa thì Phong Triển Nặc liền thả Feston xuống, tuy rằng Jonathan biết tình hình thực tế nhưng lại không thể nói cho người khác biết chân tướng, chỉ có thể trả lời qua loa cho có lệ.
NLúc ấy Ian Noy làm như vậy là vì không muốn Feston bị cấp dưới trỉ chích? Đây là điều mà Jonathan bỗng nhiên nghĩ đến.
Z“Đứng lên, Jonathan, cậu đã ủ rũ mấy ngày liền, sếp bị thương nhưng cậu thì không sao, cậu định giận Derek tới khi nào, chúng ta còn phải điều tra vụ án nữa cơ mà.” Hase giở xấp hồ sơ trong tay lên rồi trách mắng, “Không biết Hecate bị gì mà gần đây không hề thấy bọn họ hành động, bọn họ không hành động thì làm sao chúng ta có thể bắt người, thật sự là phiền phức.”
“Cậu than vãn với tôi thì vụ án sẽ dễ chịu hơn hay sao?” Rốt cục Jonathan cũng ngẩng đầu khỏi tách cà phê, “Đội đặc nhiệm ST là gì? Nên nhớ bất cứ vụ nào đến tay của chúng ta cũng đều không đơn giản.” fynnz.wordpress.com
“Vả lại, Hecate quả thật không đơn giản, ngoại trừ mạng lưới tình báo thì còn chiêu mộ được đám sát thủ như vậy.” Thu xếp lại tình báo mà mấy ngày nay thu được, Hase cầm lấy một cây bút từ trong ngăn kéo, thấy hắn cũng không biết rõ tình hình khiến Jonathan hâm mộ mà thở dài, “Ừm, đám sát thủ đó cũng không đơn giản.”
“Vậy cậu nói xem vì sao U Linh lại giúp chúng ta?” Hase đột nhiên nhìn hắn, Jonathan sửng sốt, nhớ đến việc Hase là người giỏi quan sát sắc mặt và ngôn ngữ nhất trong cả đội, nhất định biểu hiện gần đây của hắn đã bị Hase nhìn ra điều gì đó.
“Vừa rồi cậu cũng đã nói hết những điều mà tôi muốn nói rồi còn gì, Hase.” Jonathan thản nhiên đánh trống lãng, “Tôi đoán là U Linh mâu thuẫn với Hecate, có lẽ Hecate thuê anh ta giết người rồi quỵt tiền, hoặc là giống như Maberly muốn gây bất lợi cho anh ta, vì vậy anh ta đương nhiên phải phản kích, trùng hợp lại có lợi cho chúng ta, chúng tay cũng may mắn lắm.” fynnz.wordpress.com don’t take out
Hase quan sát Jonathan một lúc, “Kỳ lạ, ngày đó hô to gọi nhỏ đối với U Linh, không chịu tin tưởng lời nói của hắn, thiếu chút nữa muốn tự sát là người đang ngồi trước mặt tôi có phải hay không? Jonathan, cậu bị ấm đầu hả?” Hase sờ lên trán của Jonathan.
“Đi chết đi.” Đẩy tay của Hase ra, thật sự Jonathan cũng hy vọng mọi việc đơn giản giống như hắn nói thì hay rồi.
“Nhưng lúc ấy sếp chọn tin tưởng U Linh, dù sao cũng hơi mạo hiểm một chút.” Không biết Derek đi vào từ lúc nào, “Chúng ta đã biết đến tổ chức Hecate từ lâu, nhưng chưa từng có chứng cớ chứng minh Hecate và U Linh có quan hệ, chúng ta không thể buông tha cơ hội lần này!”
“Tôi thấy tốt nhất chúng ta cứ đợi sếp xuất viện hẳn tính sau, nếu lúc này mà chọc giận Hecate, có khi bọn họ sẽ gây bất lợi cho anh ấy….” Sự lo lắng của Jonathan không phải không có lý, Derek và Hase đều trầm mặc.
Gần đây Hecate rất yên ắng, giống như một con bạch tuộc chìm nghỉm dưới biển, các xúc tua tình báo đều đình chỉ hoạt động, nhưng có đôi khi càng là im ắng thì càng chứng tỏ nguy hiểm.
Nhưng bọn họ lại không biết việc Hecate im lặng kỳ thật đều không phải xuất phát từ tự nguyện, sau khi Stephanie thức dậy thì liền ngồi yên trên ghế, không làm bất cứ chuyện gì, cô ta phải sẵn sàng chờ đón quân địch.
Hecate đình chỉ hoạt động, muốn một tổ chức tình báo khổng lồ chân chính đình chỉ hoạt động là chuyện không có khả năng, nó chỉ là tạm thời yên lặng mà thôi, vì để nghênh đón một trận bão táp.
“Cô còn điều gì muốn nói trước khi chết hay không?” Mặc một bộ âu phục vừa người, Phong Triển Nặc xuất hiện trước mặt Stephanie, cô ta đang ở một căn nhà mới tạiChicago, là một cứ điểm vừa được thành lập.
Họng súng lạnh lẽo nhắm ngay thái dương của Stephanie, Phong Triển Nặc biết cách làm cho một người đàn bà sợ hãi, ngoại trừ tánh mạng thì khuôn mặt chính là nhược điểm của bọn họ, đứng trước cửa sổ chiếu rọi ánh mặt trời, đưa lưng về phía ánh nắng, trên người của U Linh được bóng râm bao phủ.
Sát ý lạnh lẽo theo nòng súng kéo dài đến sóng lưng của Stephanie, cô ta bất giác rùng mình, “Ian, cậu phản bội chính mình, chẳng lẽ muốn tôi cũng tự phản bội bản thân mình hay sao? Tôi là người nắm giữ Hecate, hắn là FBI, nhưng lại là một FBI muốn gây phiền phức cho tôi, vì vậy tôi chỉ muốn dạy dỗ hắn một chút mà thôi, như vậy cũng không đúng hay sao?”
Cô ta bình tĩnh nhoẻn miệng cười, lạnh lùng nhìn hắn, bàn tay của Phong Triển Nặc vẫn duy trì đúng độ cao như cũ, “Trên thực tế thì rất đúng, cô làm rất đúng, nhưng tôi chưa từng nói là đúng hay sai!”
Nụ cười của Stephanie trở nên cứng đờ, “Cậu muốn thế nào? Trừng phạt tôi vì một chuyện mà tôi không hề có lỗi.” Đôi mắt đẹp chuyển động, “Tôi chờ cậu đến cũng không phải để giao mạng của mình cho cậu.”
“Stephanie, lá gan của cô không nhỏ, rút hết tất cả vệ sĩ, tắt đi hệ thống bảo an, để cho tôi thuận lợi tiến vào, cô tưởng là như vậy thì tôi sẽ không giết cô hay sao?” Họng súng trượt trên mặt cô ta, từ thái dương chuyển sang gò má.
Stephanie ngồi trên ghế sô pha đơn, không dám nhúc nhích, “Đó là vì giảm bớt tổn thất, tôi biết những người đó không thể ngăn cản được cậu, đương nhiên không thể lãng phí nguồn nhân lực của mình, hơn nữa cậu sẽ không giết tôi.”
“Muốn chứng minh là cô đã sai hay không–” Hắn muốn bấm cò, Stephanie vội vàng kêu to, “Đợi đã!”
“Mẹ ơi….” Một cô bé đứng trước cửa, trên tay còn lôi theo một con búp bê vải thật lớn, nhìn thấy tình cảnh bên trong, cô bé kéo con búp bê mà vội vàng chạy vào, “Chú Ian?”
“Đây là kế hoạch của cô đó à?” Cười lạnh bên tai của Stephanie, Phong Triển Nặc nhìn về phía cô bé đang chạy đến, hắn dời họng súng, bàn tay cầm súng đưa ra sau lưng, hắn cúi đầu, thoạt nhìn giống như bọn họ chỉ đang nói chuyện thân mật với nhau, “Cô định để con của cô cùng mạo hiểm vì sai lầm của mình à? Cô tưởng rằng tôi sẽ không giết nó hay sao?”
Mái tóc được tết bím thật dài, cô bé đi đến trước mặt, Stephanie không hề kiêng kỵ mà cứ ôm chặt cô bé, “Cậu sẽ không làm như vậy, Ian, trước kia tôi không xác định cậu có tình cảm hay không, nhưng hiện tại tôi cho rằng cậu sẽ không làm như thế.” Cô ta quay đầu lại, trong mắt có thâm ý.
Hắn từng giết chết không ít người yêu hắn, những người đó đều bị tử thần trước mắt hấp dẫn, cuối cùng bọn họ đều chân chính rơi vào vòng tay của tử thần, Ian từng nói với Stephanie, hắn đã từng yêu nhưng những người mà hắn nói yêu đều không có ai mà không chết dưới súng của hắn.
Hiện tại chỉ có duy nhất một trường hợp đặc biệt, tên cảnh sát kia, hơn nữa càng quan trọng ở chỗ Ian Noy từ chối thừa nhận tất cả mọi chuyện.
Đối diện với Stephanie, nụ cười của Phong Triển Nặc còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời, dưới đáy mắt có một chút âm u lạnh lẽo xẹt qua, “Stephanie….”
Bỗng nhiên cô bé con xoay người ôm lấy hắn, “Chú Ian, chú và mẹ đang nói chuyện bí mật hả, Samantha cũng muốn nghe!” dont take out fynnz.wordpress.com
Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt màu bánh mật, làn da trơn bóng non nớt, cô bé mở to đôi mắt, gò má ửng đỏ vì hưng phấn, Phong Triển Nặc dùng một bàn tay vuốt tóc của cô bé, “Chuyện này không thích hợp để trẻ con lắng nghe, Samantha muốn nghe thật sao?”
Samantha không thấy đáy mắt âm u của hắn mà chỉ nhìn thấy nụ cười rực rỡ trên môi, “Samantha không phải là trẻ con, để Samantha nói cho chú biết một bí mật nha, Samantha đã trưởng thành rồi.” Ngẩng đầu lên, ưỡn ngực ra, cô bé tỏ vẻ bản thân đã là một người lớn.
“Tôi nói rồi mà, con bé thích cậu, Ian.” Cách lần trước gặp mặt cũng đã khá lâu, Samantha rất thích chú Ian vừa điển trai vừa rất oách này, Stephanie biết rất rõ sức quyến rũ của người đàn ông ở trước mặt, mà ánh mắt của mẹ con họ cũng rất tương tự nhau.
“Con đi ra ngoài trước được không, Samantha? Nếu con ngoan thì mẹ sẽ cho con món quà của chú Ian.” Chỉ vào cửa, giọng điệu thần bí của Stephanie đủ khiến cho cô bé hứng thú, “Được ạ, mẹ nói phải giữ lời nha, không được đổi ý! Lần trước mẹ đoạt mất quà của chú Ian cho con rồi!”
U oán nhìn mẹ của mình, Samantha lại kéo con búp bê bằng vải to đùng của cô bé rồi đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
“Lần trước cậu tặng cho nó một viên đạn.” Stephanie nhướng mày, hắn chỉ nhếch môi cười, “Đó là một viên đạn làm từ kim cương.”
“Ian, nhìn rõ vào sự thật đi, hiện tại FBI đang gây rắc rối cho tôi, tôi chỉ tự bảo vệ chính mình, cho dù cậu nghĩ rằng tôi quá đáng nhưng cậu giết tôi thì được cái gì, Hecate không có tôi thì sẽ hỗn loạn, chuyện này chẳng có lợi gì cho đôi bên.” Đối với một thủ lĩnh của tổ chức tình báo thì không phải muốn nói giết là giết, bởi vì việc này liên lụy rất nhiều người.
“Có quan hệ gì đến tôi?”
Nhìn không ra là hắn có nghe hiểu hay không, thấy Phong Triển Nặc đứng im, cô ta biết lần này hắn quả thật rất tức giận, thậm chí là phẫn nộ, phải có người gánh vác lửa giận của hắn, “Vậy để tôi nói cho cậu một tin tức, sau khi nghe xong thì cậu sẽ không có thời gian gây phiền phức cho tôi nữa đâu.”
“Cô cứ nói thử xem.”
810“Gần đây thu được tin tức có người thuê sát thủ chuyên nghiệp, đối phương yêu cầu rất cao, bởi vì nghe nói người mà kẻ đó muốn giải quyết cũng là một nhân vật rất quan trọng, không thuê người tốt nhất thì sẽ không giết được người kia….”
“Nói tiếp đi.” Hắn thúc giục.
“Nhưng bất ngờ có chuyện xảy ra, nghe nói người nọ gần đây đang nằm viện, hình như bị thương, nói như vậy thì ai đến giết cũng được, cho nên có không ít người muốn tiếp nhận vụ giao dịch này–” Cô ta chậm rãi dứt lời, Phong Triển Nặc nghe đến đó thì sắc mặt liền đột biến, lập tức cất súng vào rồi xoay người rời đi.