Xích Ái Sát Thủ

Chương 90: Tôi không phải là chúa trời



Bông băng lướt qua vết thương, cảm giác hơi đau xuyên thấu qua làn da rồi truyền tín hiệu đến não bộ, “Ừ.”

“Có phải tôi nên cảm thấy bất ngờ hay không?” Máu đã ngừng chảy, thuốc sát trùng hòa vào vết thương dính máu rất nổi bật trên lưng của Phong Triển Nặc, cùng với những vết sẹo xung quanh hình thành một loại trang trí đặc biệt.

Feston vuốt ve làn da xung quanh miệng vết thương, độ ấm ngón tay giống như lau đi tất cả đau đớn, Phong Triển Nặc nhún vai, “Đương nhiên không phải tất cả mọi người, chỉ là một phần thôi, có người chết trong biển lửa, có người may mắn sống sót, đối với người ngoài mà nói thì trận cháy năm đó đã chết đi không ít người, mà trên thực tế…”

“Cái chết là cách tốt nhất để xóa đi lai lịch thật sự.” Feston nói tiếp, “Nhưng bởi vì vậy mà tôi không thể không nghi ngờ trận cháy năm xưa đã xảy ra như thế nào.” Bàn tay trên lưng dừng lại, Feston ôm lấy bờ vai của Phong Triển Nặc.

Cho dù Phong Triển Nặc nhìn không thấy vẻ mặt của Feston ở sau lưng nhưng theo giọng nói thì hắn có thể phán đoán hiện tại sắc mặt của đối phương nhất định rất âm trầm, “Đây là trực giác của cảnh sát à?” Hắn quay đầu lại.fynnz.wordpress.com

“Cậu nhất định đã sớm nghi ngờ.” Cúi đầu nhìn Phong Triển Nặc, Feston phải thừa nhận người ở trước mặt hắn có sức quan sát và phán đoán tuyệt đối không thua gì hắn, hắn vừa nghe nói thì liền cảm thấy có những chi tiết khả nghi, tất nhiên đương sự cũng vậy.

“Cậu đã điều tra chuyện gì xảy ra chưa? Hay là cậu điều tra ra kết quả cho nên mới áp dụng hành động như vậy? Quan hệ giữa tổ chức kia và trận cháy năm đó…” Ánh mắt sáng rực, Feston đưa suy đoán của mình theo một chiều hướng.

Mỗi khi hắn sinh ra hoài nghi đối với cái gì thì ánh mắt ngắm nhìn mục tiêu sẽ trở thành như vậy, Phong Triển Nặc phát hiện ánh mắt nhìn chằm chằm của Feston cùng với bàn tay đặt trên vai làm cho hắn không thể không trả lời.

“Chẳng phải anh đã đoán được tất cả rồi hay sao, xem ra tôi không cần phải trả lời nữa.” Hắn muốn đứng dậy, vừa nhấc vai lên thì liền bị áp chế một cách mạnh mẽ, “Đây là chuyện của cậu, nhưng hiện tại chuyện này cũng liên quan đến tôi, đừng xem tôi là người ngoài cuộc!”

Hai tay chống vào lưng ghế, lời nói của Feston cực kỳ lạnh lẽo và cứng rắn, “Tôi đã không can thiệp rất nhiều chuyện của cậu, không cần cậu phải nói ra tất cả mọi chuyện cho tôi biết, nhưng ít nhất cậu cũng phải kể rõ ràng những gì đang diễn ra, đừng hòng lừa gạt cho qua chuyện như vậy.”

Bàn tay trên vai vuốt ve lên cổ, sau đó bóp cổ họng của Phong Triển Nặc, một tay của Feston chống vào lưng ghế, sau lưng của Phong Triển Nặc đều là hơi thở của Feston, không thể bỏ qua cảm giác tồn tại của hắn.

“Tôi đã đồng ý sẽ nói cho anh rồi, làm sao mà lại lừa gạt, là anh đã đoán chính xác, giảm bớt phiền phức cho tôi khỏi lặp đi lặp lại nhiều lần.” Giải thích một cách vô tội, U Linh với nửa thân trần đang ngẩng đầu lên, từ trên cao nhìn xuống, đường cong kéo dài từ hàm dưới đến cần cổ, sau đó trượt xuống ***g ngực, độ cong kia khiến người ta phải nín thở, không biết vì sao Feston lại liên tưởng đến đường cong của khẩu súng.

Có đôi khi nên gọi hắn là cá chạch, hắn làm cho người ta không có chỗ nào để ra tay, “Nói hay không?” Không thể kháng cự cảm giác bị quyến rũ, Feston cúi đầu cắn lên cổ họng của Phong Triển Nặc, tiếp tục đè lên dấu vết đỏ thẫm đã từng lưu lại trước kia.

“Như vậy bảo tôi làm sao mà nói được đây?” Bị giam cầm trong không gian chật hẹp, Phong Triển Nặc nắm lấy mái tóc ngắn ở sau đầu của Feston, “Ít nhất phải là như vậy…” Ghế dựa bỗng nhiên bị đá văng, làn da rắn chắc trượt khỏi lòng bàn tay của Feston, Phong Triển Nặc khóa chặt sau cổ của Feston làm cho hắn không kịp phản ứng, chờ Feston vươn tay thì Phong Triển Nặc đã đứng cách xa vài bước. fynnz810

“Anh nói đúng, tôi đã từng nghi ngờ, cũng đã điều tra, vụ cháy năm đó không phải tự nhiên, mà là vì…” Trong phòng mở đèn, cửa sổ đều được kéo rèm che, Phong Triển Nặc đứng ở nơi đó, ánh đèn lạnh lẽo chiếu xuống khuôn mặt của hắn.

Lời nói của Phong Triển làm cho Feston dừng lại bước chân, không ngăn cản mà cứ im lặng nghe đối phương nói tiếp, sự việc đã xảy ra theo đúng như suy đoán của hắn.

“Kỳ thật đây không phải là chuyện mới mẻ gì, thậm chí có một chút cũ kỹ, tổ chức cần bom một nguồn máu mới, bọn họ tìm người thích hợp ở khắp nơi trên thế giới, không có ai có thể dễ dàng khống chế như những đứa nhỏ chưa trưởng thành, bọn họ tìm được nguồn nhân lực mà bọn họ mong muốn, chọn lựa những người thích hợp, lợi dụng những tai nạn bất ngờ để có được người mà bọn họ mong muốn.” Hiện tại Phong Triển Nặc nói ra những lời này với vẻ mặt hết sức bình thản.

“Đứa nhỏ không có quan niệm đúng sai, tựa như một tờ giấy trắng, có thể nhào nặn chúng nó thành bộ dáng mà bọn họ cần, mà bọn họ chỉ cần sát thủ xuất sắc nhất, không hỏi lý do, cũng không cần biết đúng sai, không cần suy nghĩ, chỉ cần phục tùng mệnh lệnh. Nghĩ lại xem, những ai lớn lên trong hoàn cảnh đó mà hy vọng bọn họ có thể quay về với chính nghĩa thì thật sự là trò đùa.”

Chỉ vào mình, hắn thuận tiện giơ ngón tay lên, “Bao gồm vân tay này, đây cũng chỉ là một tai nạn bất ngờ, bị trận cháy thiêu hủy, thiếu chút nữa làm cho tôi bị tổ chức loại trừ, thần kinh bị tổn thương, tôi không có khả năng trở thành người mà bọn họ cần, những kẻ vô dụng nên bị xử lý, đó là hoàn cảnh trước đây của tôi.”

Rèm che cửa sổ ngăn cản ánh sáng bên ngoài, cũng chặn lại đôi mắt màu xanh biển đang nhìn ra ngoài, Phong Triển Nặc đưa tay vào túi quần, một bàn tay cầm súng, “Muốn tiếp tục sống thì phải chứng minh mình có hữu dụng.”

Khẩu súng màu đen lóe sáng ánh kim, cảm xúc lạnh lẽo, nó nằm trong tay của kẻ sát nhân nhưng lại tựa như một tác phẩm nghệ thuật.

“Cậu chứng minh được chính mình, sau đó sinh ra nghi ngờ đối với tổ chức này? Ở giữa hình như thiếu cái gì đó.” Feston có năng lực nhìn xa trông rộng vượt quá người bình thường, Phong Triển Nặc gật đầu tán thưởng, “Đúng vậy, có một việc làm cho tôi sinh ra nghi ngờ.”

“Tổ chức như vậy có cần thiết phải tồn tại hay không?” Hắn vuốt ve khẩu súng trong tay, tựa như vuốt ve tình nhân của mình, “Anh đã từng nghe Stephanie nhắc đến cái tên Drim Glen đúng không, cậu ấy cũng là sát thủ của tổ chức giống tôi, cậu ấy chính là mấu chốt.”

“Cậu ấy có quan hệ gì với cậu? Bạn thân? Thân đến mức nào?” Feston cau mày, đây không phải là lần đầu tiên hắn nghe thấy cái tên này, Đồ Tể cũng biết người nọ, “Nghe nói cậu tự tay giết chết cậu ấy.”

“Đây là mệnh lệnh của tổ chức, cậu ấy chính là mục tiêu của tôi, mà tôi không cần biết lý do của chuyện đó.” Hắn ngẩng đầu khỏi khẩu súng, Phong Triển Nặc nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy hoài nghi của Feston, “Cậu ấy là bạn của tôi, về phần thân đến trình độ nào…” Tầm mắt của hắn lại một lần nữa rơi xuống khẩu súng, “Thân đến mức cậu ấy nguyện ý để cho tôi tự tay giết chết.”

Giống như có một tiếng thở dài từ trong miệng nhẹ nhàng bật ra, nhẹ đến mức làm cho người ta nghi ngờ là mình bị ảo giác, Feston tiến đến rồi đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt của Phong Triển Nặc, “Đừng để cho tôi nghe thấy cậu thở dài vì người khác, chuyện này thật sự không giống cậu.”

Ngón tay gần như muốn bấu vào da thịt, Feston dường như không quá cao hứng, nụ cười của Phong Triển Nặc lại càng thêm rõ ràng, “Anh có biết tôi là loại người nào không? Anh đã tính qua hay chưa, có bao nhiêu người chết trong tay tôi? Không, Feston, anh vẫn chưa hiểu hết con người của tôi, nhiều nhất là anh chỉ quen biết tôi ở thời điểm hiện tại, anh có biết trước kia tôi là loại người nào hay không? Ngay cả người già trẻ nhỏ đều bị tôi giết chết!”

Nụ cười dữ tợn, đôi mắt vô cảm, ánh mắt lạnh lùng của hắn cũng không làm cho Feston lảng tránh, cũng không hề lộ ra một chút kinh ngạc và chán ghét nào, “Cậu luôn làm cho chính mình có vẻ rất lạnh lùng độc ác, nhưng trên thực tế cậu không phải là người lãnh khốc vô tình, ngay từ đầu tôi đã biết chuyện này, cho nên đừng nói những lời đó nữa, tôi không muốn nhìn thấy cậu tự hạ thấp chính mình.”

“Hạ thấp chính mình? Có sao? Tôi chỉ nói ra sự thật mà thôi, tôi muốn để cho anh sớm nhìn thấy quá khứ của tôi, nhìn thấy tôi là sát thủ như thế nào, tôi…”

“Đó không phải là điều mà cậu muốn.” Feston cắt ngang lời nói của Phong Triển Nặc, “Không thể không giết bạn thân của mình, sau đó cậu liền hối hận, cho nên cậu phá hủy tổ chức kia, thoát ly khỏi nơi đó, cậu biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, với lại từ đó đến nay những vụ giao dịch mà cậu tiếp nhận đều là giết chết những kẻ phạm tội, tôi nói không đúng hay sao?”

Vì sao một FBI lại có thể nói ra hết thảy mọi chuyện một cách nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, giống như chính mình thật sự trở thành một kẻ bị hại vô tội, Phong Triển Nặc nhìn Feston ở trước mặt, “Tôi giết chết Lilith, anh định biện hộ cho tôi bằng cách nào?”



Nụ cười lạnh lẽo, hắn giết chết Lilith mà hắn quen biết ở cô nhi viện, Lilith yêu Adam, cô ta không hề có quan hệ với tổ chức.

“Bởi vì cô ta muốn cậu chết cho nên cậu không thể không giết cô ta.” Feston chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ đứng trên lập trường của một sát thủ để suy nghĩ, nhưng hiện tại hắn không hối hận khi làm như vậy, chuyện này làm cho hắn có thể hiểu rõ Phong Triển Nặc, “Chẳng phải cậu cũng từng muốn bảo vệ cô ta hay sao, nhưng cô ta lại không biết cảm kích.”

Bản năng của sát thủ là sống sót, tiêu diệt tất cả chướng ngại gây bất lợi cho mình, có người muốn hắn chết thì hắn phải ăn miếng trả miếng, không ai có thể trách cứ loại bản năng này.

“Anh có phải là FBI hay không vậy?” Trong lòng có một loại tư vị nói không nên lời, đối với lời nói của Feston thì….cảm xúc trong lòng là mãnh liệt hay là bình tĩnh, lúc này Phong Triển Nặc không thể khẳng định được, hắn bỗng nhiên phát hiện chính mình không có cách gì để mở miệng.

“Muốn phân rõ là đúng hay là sai, có thể phán tội cho kẻ khác là chuyện mà Chúa sẽ làm, tôi không thể yêu cầu cậu thay đổi vì tôi, tôi cũng không có cách nào thay đổi quá khứ của cậu, nhưng ít ra tôi có thể hiểu cậu, hơn nữa cậu nói rất đúng, hiện tại tôi không phải là FBI.” Buông mặt của Phong Triển Nặc ra, Feston nhắc nhở hắn, “Cậu nhớ cho rõ, tôi đang bị đình chỉ công tác.”

“Đúng vậy, anh đang bị đình chỉ công tác, còn bị đuổi giết nữa.” Nghiêm túc gật đầu, cầm lấy áo thun ba lỗ trên bàn rồi mặc vào, khóe mắt của Phong Triển Nặc nhìn thấy một bóng đen, ánh mắt liền biến đổi, quét về phía cửa chính, “Mấy thứ tôi đưa cho anh đã bố trí chưa?”

Viên ngọc được đặt bên dưới tấm thảm lót chân ở trước cửa chính, cơ hồ nhìn không ra, nhưng chỉ cần giẫm lên sẽ vang lên tiếng nổ lách tách rất nhỏ, đến mức nếu không để ý thì sẽ không nghe thấy.

Feston gật đầu với hắn, hai người cùng nhau im lặng, hắn nhìn thấy Feston cầm lấy một khẩu súng từ ngăn tủ trong nhà bếp, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, Feston nhanh chóng đáp trả hắn bằng một ánh mắt, “Đương nhiên tôi biết rõ cậu giấu súng ở chỗ nào, đừng quên đây là nhà của tôi.” fynnz.wordpress.com

“Được rồi, trong phòng ngủ còn có một khẩu…”

“Ở dưới nệm giường, tôi biết.” Làm sao mà hắn có thể bỏ qua bất cứ động tác nào của Phong Triển Nặc, trong nhà có bao nhiêu khẩu súng, giấu ở những chỗ nào thì Feston đều đã rõ như lòng bàn tay, chẳng qua hắn không nói mà thôi, cũng không muốn đụng chạm thói quen của Phong Triển Nặc.

……………

P/S: Nhà anh mà em rõ ràng xem là nhà em rồi còn gì :>