Xích Ái Sát Thủ

Chương 96: Nơi an toàn nhất



Trong phút chốc liền tỉnh ngộ, hai người lập tức tách ra, may mắn là xung quanh tràn ngập khói bụi do ảnh hưởng của vụ nổ nên làm tầm mắt trở nên khó nhìn, mà bóng lưng của Feston cũng đã chặn lại đại đa số tầm mắt của mọi người, có lẽ Derek cũng không nhìn thấy cái gì, khi hắn đi đến trước mặt bọn họ thì sắc mặt rất bình thường.

Phong Triển Nặc đứng dậy từ dưới đất, mà theo sắc mặt của Feston cũng không thể nhìn thấy có gì khác thường.

“Anh không sao chứ, Feston?” Những người khác phủi tro bụi trên người rồi xúm lại hỏi một cách thân thiết.

“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” Ngoại trừ quan tâm còn có nghi ngờ, “Thuốc nổ của tên này có uy lực không nhỏ, cũng tương tự như bom di động, nhịp tim là tín hiệu, nhưng hắn đã chết, tại sao U Linh vẫn ….”

Tại sao vẫn không có việc gì?

Những ánh mắt chỉa về một hướng, chuyện này không phải đơn giản có thể làm được như vậy, nhìn nhau, mọi người đều cảm thấy thực kinh dị, đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì kết cục này, vì thế mới tạo nên những gương mặt có biểu cảm kỳ lạ.

Tựa hồ không cảm giác được ánh mắt kỳ lạ của mọi người, Feston cầm lấy bộ đàm, “Jonathan?”

“Đã lục soát tất cả khu vực xung quanh, hết thảy đều an toàn.” Sau khi thông báo tình hình, Jonathan nhận thấy có một loại không khí kỳ lạ, “Em nghe thấy tiếng nổ lớn, mọi người không sao chứ?”

“Tình huống cũng không tệ lắm.” Nhìn vẻ mặt khác nhau của mọi người ở xung quanh, Feston ra hiệu cho bọn họ đem hiện trường cách ly, hắn biểu hiện như thể chưa từng xảy ra cái gì, nhưng vừa rồi bọn họ rõ ràng vừa đối mặt với hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm.

“Kẻ điên này thiếu chút nữa đã nổ súng! Cho dù chưa kịp kích nổ trái bom thì trong tay của hắn còn có súng, sếp – vừa rồi quả thật rất nguy hiểm!”

“Súng của hắn không có đạn.” Feston trả lời như vậy, mọi người đều kinh ngạc, U Linh ở sau lưng hắn thản nhiên bổ sung, “Một băng đạn có bảy phát, trên người của hắn nhiều nhất cũng chỉ mang theo hai băng đạn.”

Feston gật đầu rồi chỉ về phía Tây, “Vừa rồi có đấu súng diễn ra hơn mười lăm phút, tiếng súng vang lên ít nhất mấy chục lần, các cậu được trang bị khẩu Cade mới, đường kính 9mm, một phát liên xạ cũng không thành vấn đề, tiếng súng rất dễ dàng phân biệt, Mine quen dùng thuốc nổ, cho nên lúc giao chiến với các cậu thì hắn đã dùng sạch băng đạn rồi.”

“Nghe tiếng súng để phán đoán thật sao…” Bọn họ không còn lời nào để nói.

“Tôi rất vui vì mọi người đều đến đây, tôi phải nói cám ơn, nhưng rõ ràng là bây giờ tôi vẫn còn bị đình chỉ công tác, các cậu cũng bị lệnh cưỡng chế không thể điều tra vụ án,” Feston đảo qua sắc mặt của từng người, nghiêm túc lên tiếng, chỉ vào hiện trường, “Cho nên hiện tại tốt nhất đừng đứng ở chỗ này, những việc còn lại cứ để người khác đến làm, các cậu trở về ngẫm lại xem nên viết báo cáo như thế nào đi.” fynnz.wordpress.com

Vị trí đứng của hắn che chắn U Linh ở phía sau, bọn họ không nhìn thấy tình huống ở sau lưng Feston, Phong Triển Nặc xoay người sang chỗ khác, nguy hiểm đã được giải quyết, hiện tại chuyện nơi này không liên quan đến hắn.

Hai tay đút vào túi quần, hắn ung dung bước đi, khi những người khác chưa hiểu rõ vấn đề thì Feston cũng rời đi, một trước một sau, hai người cùng nhau ra khỏi khu rừng, trong lúc đó bọn họ không nói chuyện với nhau, cũng không trao đổi bằng ánh mắt, nhưng cùng nhau rời đi thì chẳng phải chứng tỏ trong đó có giao dịch gì mà những người ở đây vẫn chưa biết hay sao?

Hiện trường thật hỗn loạn, Jonathan dẫn người từ phụ cận chạy đến, còn có đám phóng viên ở bên ngoài vọng vào, tổ tin tức sự kiện của các đài truyền hình đã vây chật kín nơi này, đấu súng, bom nổ, nhiêu đây đã đủ để giới truyền thông chen chân vào.

Jonathan được kể lại những gì đã xảy ra, sau đó hắn không lên tiếng nữa, Hase nhìn dấu vết của thuốc nổ ở dưới đất, “Chúng ta phải thừa nhận phát súng kia chỉ cần trễ hơn nửa giây thì tình huống hiện tại đã khác biệt, nếu không phải U Linh nổ súng thì….”

“Không thể giải quyết tên điên kia, như thế Feston sẽ gặp nguy hiểm.” Cho dù không cam lòng nhưng chỉ có thể thừa nhận kỹ thuật xạ kích của U Linh đã phát huy tác dụng rất lớn.

Tương đối có hiểu biết trong lĩnh vực pháp y, Ropol quan sát thi thể nát vụn ở dưới đất, hắn đưa ra giả thiết, “Tôi cho rằng phát súng kia trúng ngay ngực nhưng ắt hẳn là lệch khỏi động mạch chính của tim, cho nên không lập tức chí tử, nhưng lại sinh ra tác dụng chỉ sau đúng hai giây, thật sự rất khó tính toán.”

“Hắn chết thì bom liền nổ, cho nên nếu không có Feston thì U Linh có thể đã bị nổ tan xác.” U Linh cứu Feston, Feston cũng cứu hắn, đây là một đổi một.

“Sếp bắn một phát vào chân của tên điên đó để đánh lạc hướng chú ý, viên đạn của U Linh phụ trách khống chế thời gian tử vong, phỏng chừng sức ảnh hưởng của thuốc nổ, bọn họ cơ hồ nổ súng cùng lúc nhưng lại có thể đạt được hiệu quả như vậy, nếu không phải diễn ra ngay trước mắt thì tôi còn tưởng rằng đã trải qua diễn tập vô số lần.” Derek nói ra những lời này đều được mọi người đồng ý.

“Có ai thấy khi nào thì bọn họ ra hiệu cùng lúc nổ súng hay không? Chẳng lẽ tên điên kia không phát hiện?”

Một nửa thành viên đột nhiên trầm mặc, cuối cùng vẫn là Derek trả lời, “Chẳng ai trong chúng tôi phát hiện cả.”

Bọn họ cũng chưa phát hiện có chuyện gì khác thường, cũng từng nghĩ đến hai người kia muốn nổ súng về phía đối phương, nhưng trên thực tế thì sao? Hai người truyền tin tức để ra hiệu nổ súng cho nhau từ lúc nào? Mọi người nhìn nhau nhưng không có đáp án.

Hàng rào cách ly giữa nhân viên cảnh vụ và quần chúng đang vây xem, Feston đi ngang qua trước nhà mình thì dừng lại một chút, “Trong một khoảng thời gian ngắn có lẽ tôi không thể ở nơi này, ít nhất trước khi chưa được sửa chữa thì không thể.”

“Hả? Như vậy thì sao?” Phong Triển Nặc cũng không quay đầu lại, Feston bước đi ở sau lưng hắn, không cho hắn bỏ qua cảm giác tồn tại của mình, “Như vậy cậu có biết nơi nào an toàn thì dẫn đường đi.”

Hắn ném chìa khóa xe cho Phong Triển Nặc, “Đi đến một nơi mà cậu cho là an toàn nhất.”

Hiện tại Phong Triển Nặc là vệ sĩ của hắn, phải chịu trách nhiệm vì hắn, Phong Triển Nặc chụp được chìa khóa, ánh mắt khẽ chớp một cái, “Anh muốn đến nhà của tôi à?” Thản nhiên nói ra mục đích của Feston.

“Không thể hay sao?” Feston đứng bên cửa xe, trên người của hắn tựa hồ còn bám mùi thuốc súng, giống như quân nhân mới trở về từ chiến trường, đặt ra nghi vấn, Phong Triển Nặc cùng ánh mắt của Feston giằng co giữa không khí trong chốc lát. Trên tóc và mặt của Feston lấm tấm bụi đen, quần áo cũng nên thay đổi, cũng cần phải tắm rửa sạch sẽ, cả hai người bọn họ đều cần như thế, cuối cùng hắn mở cửa xe rồi ngồi vào trong, khóe miệng mỉm cười, “Lên xe đi.”

Ngồi lên xe của Feston, Phong Triển Nặc giẫm chân ga. Giữa bầu không khí hỗn loạn ồn ào, không ai chú ý bọn họ đã rời đi từ lúc nào.

Người như hắn đều có nơi đặt chân ở khắp các thành phố, cho nên nhà của Phong Triển Nặc tại Chicago cũng không tính là quá sang trọng, đây là một căn nhà nhỏ có tầm nhìn khá đẹp, khu này đều là những người thuộc tầng lớp trí thức, nằm ở hướng Bắc của đường Dearborn.

Hắn đã ở nơi này được một thời gian, trong mắt của hàng xóm thì hắn là một người đàn ông độc thân chỉ ru rú trong nhà, thỉnh thoảng sẽ đi công tác mà rời nhà một thời gian, ham mê công việc, các mối quan hệ bạn bè cũng rất bình thường, nói tóm lại ngoại trừ hắn là một người đàn ông điển trai độc thân thì không có gì khiến người ta chú ý.

“Hi! Charlie – Cậu đã trở về?” Người hàng xóm đang dắt chó đi dạo lên tiếng chào hỏi.

“Chào buổi chiều bà Cranve.” Phong Triển Nặc quay đầu lại, “Đó là bà chủ nhà rất nhiệt tình của tôi.” Hắn thấp giọng thì thầm vài câu với Feston, lại phất tay về phía người đàn bà trung niên ở cách đó không xa, cao giọng cười, “Hôm nay thời tiết không tệ, Lubi sẽ rất thích.”

“Chứ sao nữa, thằng nhóc này quá phấn khích đi chứ.” Bà Cranve bế con chó nhỏ ở dưới đất lên rồi gãi cằm của nó.

Chờ bà ta đi xa thì Phong Triển Nặc mới quay đầu lại, thu liễm nụ cười, xác nhận căn nhà an toàn thì mới đút chìa khóa vào cửa, “Hôm nay thật sự là một ngày không tệ, đúng không?”

“Chứ sao nữa, Charlie?” Feston quan sát xung quanh, đáng lý hắn không nên kinh ngạc đối với cái tên mới cùng thân phận mới của Phong Triển Nặc, nhưng vẫn cứ nói ra, hắn luôn cảm thấy hứng thú đối với mỗi một thân phận của Phong Triển Nặc. fynnz810

“Charlie, chẳng lẽ cái tên này không đẹp hay sao, có rất nhiều người tên là Charlie.” Ném chìa khóa lên bàn, khi Phong Triển Nặc quay đầu lại thì cửa đã được Feston đóng chặt, đối phương đang đứng trước cửa, giống như đang quan sát cái gì đó, lộ ra vài phần nghiêm trọng.

“Quan sát xong chưa, đây là hiện trường tội phạm à? Anh có thể chậm rãi quan sát, tôi đi tắm trước đây.” Đã lâu không có cảm giác mệt mỏi như vậy, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, hắn bật đèn lên.

Đối với sự thờ ơ của Phong Triển Nặc, Feston liền tiến đến, “Cậu dẫn tôi đến nhà cậu, có lẽ cậu cũng hiểu được chuyện này chứng tỏ cho điều gì.”

“Điều gì? Ai biết anh đang nói đến cái gì?” Phong Triển Nặc chỉ mỉm cười rồi ưỡn vai, thản nhiên cởi trần, sau đó đi vào phòng tắm.

Nhà của một sát thủ có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt với nhà của một người bình thường, tuy nhiên hiện tại lại để cho một FBI như Feston đứng ở nơi này, đứng trong phòng khách với bức rèm màu xanh lạnh sạch sẽ, chiếc bàn bằng gỗ màu nâu trầm, còn có tường giấy với hoa văn sọc dọc màu vàng nhạt, Feston đứng ở nơi đó, bên cạnh là một tấm thảm bằng nhung rất dày.

Tấm thảm này nên sớm bị cất vào, hiện tại đã là mùa hè nên hoàn toàn không cần thiết, nhưng Phong Triển Nặc đã quên cất nó vào, nó vẫn nằm ở đây cho đến mùa hè, có lẽ nó là thứ duy nhất có hơi thở cuộc sống trong căn nhà này.

Hiện tại lại có thêm một Feston.

Khi Phong Triển Nặc đang tắm thì lại nghĩ đến chuyện này, bởi vì vậy mà hắn cảm thấy khó có thể tưởng tượng được, hắn không biết Feston đang làm gì ở ngoài phòng, nhưng hắn cảm thấy tấm thảm nhung rất tương sấn với Feston.

Để một cảnh sát trong nhà của sát thủ…Đưa mặt vào giữa những tia nước, cuối cùng bởi vì không thể tìm ra lý do thỏa đáng mà hắn chỉ biết bật cười thành tiếng.

Một cảnh sát ở nhà của sát thủ phải làm chuyện gì? Feston không tính toán số lượng súng ống có thể cất giấu ở xung quanh, hắn thong thả bước đi, quan sát căn nhà này, ở đây rất đơn giản, ngoại trừ những nhu yếu phẩm thì không còn thứ gì khác.

Tivi, điện thoại, máy tính, dụng cụ nhà bếp cũng rất đơn giản, đủ để làm một bữa tối bình thường, hắn đứng ở chỗ này, theo góc độ này nhìn qua, trong tầm mắt phần lớn đều là thiết bị tập thể hình, mặc dù không được sắp xếp ngay ngắn nhưng rất hợp lý, còn có dấu vết được sử dụng thường xuyên.

Nước khoáng, bia được đặt bên ngoài, trong tủ lạnh có lẽ cũng có một ít, ngoài ra còn có sữa và thịt bò, hắn suy đoán nhưng không mở tủ lạnh ra, hắn không muốn phá hủy loại tín nhiệm này.

Không nói lời nào mà cứ để hắn ở lại một mình trong phòng….Ánh mắt chuyển về phía phòng tắm, nơi đó vẫn còn vang lên tiếng nước chảy, Feston lập tức tiến đến rồi mở cửa ra, Phong Triển Nặc đứng dưới vòi sen, nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng, “Không lo sao?” Bờ vai bị một đôi tay ôm lấy.

Hắn quay đầu lại, “Lo cái gì?”

“Để cho tôi tiến vào cuộc sống của cậu.” Feston hôn lên cổ của Phong Triển Nặc, “Cậu muốn hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.”

…………..

P/S: Cuối cùng cũng dắt chồng về nhà , anh Phê một khi đã vào đây thì sẽ ăn dầm nằm dề nhà vợ luôn ^o^