Hàn Doãn Thiên cúi đầu chào người gác cổng, lặng lẽ bước ra khỏi nơi địa ngục tối tăm.
Hai năm trước, trong lúc uống say rồi lái xe quá tốc độ anh vô tình tông chết một cô gái đang đi ngang qua đường.
Tháng ngày sống sau song sắt, đêm đêm đối diện với bốn bức tường lạnh lẽo âm u là bản giá thích đáng mà anh phải trả cho sai lầm tai hại của chính bản thân mình.
Nửa năm sau khi lãnh án phạt, anh ở trong tù nhận được tin Hàn thị phá sản, cha anh bị nợ nần vay khốn đến mức nghĩ quẩn nhảy lầu. Mẹ anh cũng vì không chịu nổi mất mát quá lớn này mà bệnh tim ngày càng trở nặng, cuối cùng thì nhắm mắt xuôi tay, chìm vào giấc mộng buồn ngàn thu vĩnh biệt.
Một gia đình vốn vĩ ấm êm hạnh phúc trong tích tắc lại đỗ vỡ, nát tan. Hàn Doãn Thiên từ thiên chi kiêu tử có tất cả trong tay nay trở thành kẻ sa cơ thất thế túng quẫn bần cùng.
Anh thẫn thờ lê từng bước chân nặng nhọc trên đường lớn thênh thang, bất giác nhìn thấy chiếc Bentley mui trần màu vàng chạy lướt ngang đầy phô trương khí thế. Người lái con xe xa xỉ đó không ai khác chính là Dương Đình Thông, cậu ấm tập đoàn Dương thị, bạn thân của anh đồng thời cũng là người đã cướp mất cô bạn gái mà anh yêu hết lòng hết dạ. Hai năm trước chính vì phát hiện gã ta cùng với bạn gái mình đang mây mưa gian giếu trên giường nên anh mới uống say rồi gây ra tai nạn giao thông thảm khốc.
Đôi mắt hạc mông lung nhìn theo chiếc xe đang chở đôi tình nhân kia xa dần mà âu sầu ảm đạm.
"Anh là Hàn Doãn Thiên đúng không?" Một người đàn ông cao to vạm vỡ đeo kính đen đi cùng nguyên đám người mặt mày dữ tợn chặn trước mặt anh, cất tiếng hỏi dò.
"Ừm...là tôi. Mấy anh là ai...tìm tôi có việc gì?" Doãn Thiên lùi về sau mấy bước, có chút đề phòng nhìn sang đám người kia.
"Cậu chủ của chúng tôi muốn gặp anh."
Dứt lời, người này liền đánh anh ngất xỉu rồi nhanh nhẹn lôi kéo lên xe.
Lúc Doãn Thiên tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng tối, cửa sổ và cửa lớn đều gắt gao đóng chặt, chỉ có chút ánh sáng nhạt nhòa lóe lên từ chiếc đèn ngủ cạnh giường. Đầu anh đau như búa bổ, hai chân còn bị sợi dây xích dài khóa chặt vào góc tường. Anh đang không biết làm thế nào thì loáng thoáng nghe được tiếng giày da truyền đến từ bên ngoài hành lang.
Cánh cửa gỗ từng chút hé mở, một nam nhân với dáng người cao ráo, khí thế lạnh băng áp đảo bước vào. Sự xuất hiện của người này khiến cho Doãn Thiên có cảm giác bất an lo sợ.
Hắn đưa mắt nhìn con mồi trước mặt, thong thả đi tới tủ kính lấy một chai rượu vang, chậm rãi rót vào ly, rồi kéo ghế ngồi xuống phía đối diện khiêu mi thưởng thức loại đồ uống làm say đắm lòng người.
Ánh sáng heo hắc tịch liêu như nét chì màu cẩn thận phác họa nên từng đường nét góc cạnh tinh xảo trên khuôn mặt của người nam nhân đó. Hắn đẹp, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật đến từ thời phục hưng. Nhưng ánh mắt lại khiến người khác phải kiêng dè sợi hãi.
Lạnh lẽo, u uất, tàn nhẫn và cô độc - đó là tất cả những gì hiện hữu trong đôi đồng tử đen huyền trống rỗng tựa trời đêm.
"Anh là ai? Sao lại bắt tôi đến đây?" Hàn Doãn Thiên hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí mà cao giọng chất vấn.
Hắn im lặng, nhàn nhã như không nghe thấy bất cứ loại âm thanh gì. Vẫn bình thản đưa ly rượu lên môi, uống vào một ngụm, rồi lại thâm trầm lãnh tĩnh mà nhìn ngắm cậu trai.
"Tôi hỏi anh là ai? Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi?"
Doãn Thiên chiụ không nỗi trước cái thái độ trịch thượng của hắn liền đánh liều quát lớn.
Người nọ đặt ly rượu lên bàn, tựa lưng vào thành ghế, chậm rãi nói với giọng không cao không thấp.
"Cún con, sao phải nóng? Để tôi kể cho anh nghe một câu chuyện. Nghe xong rồi anh muốn biết tôi là ai cũng chưa muộn."
Hàn Doãn Thiên có chút hoài nghi nhìn người trước mặt thế nhưng cũng cố gắng bình tĩnh lắng nghe.
"Có một chàng trai yêu một cô gái suốt 10 năm. Trải qua bao nhiêu trắc trở cuối cùng cũng có thể cùng cô ấy về chung một nhà. Đồ cưới đã chọn, thiệp đỏ đã mời, nhà hàng đã đặt. Chỉ còn ba ngày nữa, đúng ba ngày nữa thôi là hôn lễ sẽ được cử hành. Bỗng nhiên chàng trai nhận được tin, vợ sắp cưới của anh ta bị tai nạn, chết trên đường đến bệnh viện cấp cứu. Hơn nữa trong bụng cô ấy còn mang theo giọt máu đang thành hình."
Nói tới đây đôi mắt phượng hẹp dài của người kia liền oán hận nhìn chằm chằm Doãn Thiên. Ánh mắt đục ngầu đầy sát khí như muốn băm anh ra thành từng mảnh nhỏ.
"Người con gái đó...chẳng lẽ..." Giọng anh lạc hẳn đi, toàn thân bắt đầu run lên sợ hãi.
"Đúng! Người con gái đó chính là người mà anh đã tông chết vào hai năm trước. Vợ sắp cưới của tôi, Diệp Mẫn Quân!" Người kia hung hăng gằn từng chữ.
Cơ thể Doãn Thiên thoáng chốc nhũn ra, anh khụy xuống sàn nhà, ăn năn hối lỗi cúi thấp đầu nhận tội.
"Vậy thì lấy anh để đền." Giọng người kia khàn đặc tới mức khó nghe.
Hai mắt Doãn Thiên mở to kinh ngạc.
Anh còn chưa kịp phản ứng đã bị người thô bạo túm tóc đẩy lên giường.
Cơ thể gầy yếu vùng vằn chống trả nhưng bất thành, sức lực của nam nhân kia quá mạnh. Hắn không khác gì một con hổ đói vồ lấy miếng mồi bé nhỏ đè chặt dưới thân. Chỉ trong phút chốc quần áo trên người anh đều bị xé rách.
Bàn tay hư đốn sờ soạng du tẩu trên làn da trơn láng mịn màng, thật vô sỉ mà từ từ di chuyển xuống phần thân dưới.
"Đừng!...Làm ơn...!" Hai mắt Doãn Thiên đỏ hoe, khẩn thiết.
Hắn ta vẫn không hề để tâm, mạnh mẽ dùng sức lật người anh nằm sấp xuống giường. Tự tay cởi phăng chiếc áo sơ mi rồi đặt cằm lên đầu vai mảnh dẻ, âm u nói:
"Chờ mà xem, tôi sẽ khiến cho anh sống không bằng chết!"
Nói rồi hắn liền nâng eo anh lên. Không có bôi trơn, không có màn dạo đầu cũng không khuếch trương mở rộng, cứ như thế mà trực tiếp đem dục vọng bản năng xâm lấn sâu vào hậu đình chật hẹp ở phía sau.
Doãn Thiên đau tới mức không kiềm chế được nước mắt, lệ nóng quanh tròng. Đầu óc anh mơ hồ, toàn thân run lên bần bật. Bàn tay thon dài bấu chặt lấy tấm ga giường cố ngăn tiếng rên rỉ mê tình hổ thẹn thoát ra.
Người kia vẫn tiếp tục công thành đoạt đất, đẩy nhanh tốc độ, mỗi lần xỏ xuyên đều như muốn lấy mạng người dưới thân.
Hàn Doãn Thiên nín nhịn cắn chặt môi. Có lúc anh tưởng chừng như không chịu nổi nữa mà ngất đi nhưng lại bị động tác của đối phương làm cho tỉnh lại. Đau, thật sự rất đau! Đau như bị lăng trì khổ ải. Đau đến từng tế bào trong cơ thể đều vỡ vụn tan tành. Đau đến mức vách ruột nổ tung, rơi thẳng từ thiên đàng xuống 18 tầng địa ngục.
Dù trời long đất lở anh cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày nếm trải qua nỗi đau đớn này. Nỗi đau bị người ta chà đạp ,vũ nhục không thương tiếc.