Từ ngày hôm đó trở đi, căn phòng của Mẫn Quân luôn được khóa chặt, không cho ai bước vào.
Doãn Thiên luôn muốn tìm Dịch Dương để nói rõ đầu đuôi. Thế nhưng mỗi lần gặp mặt hắn, đối phương luôn ở trong tình trạng say mèm giương ánh mắt đầy căm hận nhìn anh.
...----------------...
Tối muộn, Doãn Thiên đang chuẩn bị lên giường đi ngủ thì cánh cửa phòng đột ngột bị người bên ngoài đạp mạnh.
Anh còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra thì nhận ngay một cái tát điếng người mạnh mẽ giáng xuống.
"Sao anh dám bắt nạt Diễm Trang?"
"Tôi không có..." Doãn Thiên oan ức nhìn hắn.
"Tôi suốt ngày chỉ ở trong phòng thì bắt nạt cô ta kiểu gì cơ chứ."
"Cô ấy vừa mới khóc lóc nói với tôi, anh chính là vì chuyện hôm bữa mà gây ra khó dễ hạch sách cô ấy đủ điều." Hắn tức tối chống nạnh, nghiến răng nghiến lợi quát mắng ầm lên.
"Anh chỉ vì nghe lời cô ta bịa đặt mà đến đây đánh tôi? Dịch Dương...anh có biết phân biệt phải trái không vậy?" Đôi mắt hạc đỏ hoe, ứa nước, anh thất vọng lắc đầu, cảm thấy bản thân có nói thêm cũng chỉ là vô ích. Người đã không muốn tin, thì bao nhiêu lời biện bạch cũng trở thành xe cát dã tràng.
"Trên má phải của Diễm Trang vẫn còn vệt bầm tím, chẳng lẽ do cô ấy tự tát vào mặt mình."
Doãn Thiên nhếch môi mỉm cười đầy nhạo báng. Kỳ thực trên đời này có tồn tại loại người vì muốn hãm hại người khác mà tự biên tự diễn, tự tổn hại bản thân. Quả đúng là một vở kịch bi hài của lòng người hiểm ác.
...----------------...
Sáng hôm sau, Diễm Trang đang ngồi chễm chệ ở bàn ăn thì Doãn Thiên đi tới. Anh cao giọng chất vấn, dùng hết sức kiên nhẫn để ngăn cơn thịnh nộ đang lan tỏa dâng trào.
"Rốt cuộc cô muốn gì? Vì sao cứ một mực nhắm vào tôi?"
Cô ta nhún nhún vai, vẻ mặt đầy đắc ý.
"Muốn anh cút khỏi căn nhà này."
"Tôi đắc tội với cô à? Rõ ràng tôi chẳng động chạm gì cô hết." Doãn Thiên siết chặt lòng bàn tay, đôi mày kiếm gắt gao nhíu chặt.
Diễm Trang mỉm cười đầy thâm độc, hệt như loài rắn rết đang nhìn ngắm kình địch một mất một còn.
Bất chợt cô cầm lấy ly nước lọc trên bàn, tự đổ lên đầu mình rồi ngã ra đất.
"Doãn Thiên...tôi xin lỗi...hức...hức...là tôi do không đúng. Tôi không nên vạch trần anh...xin anh...xin anh đừng đánh tôi." Diễm Trang vừa sụt sùi khóc lóc vừa tỏ vẻ tội nghiệp níu lấy gấu quần của đối phương, nức nở van nài. Phải nói trình diễn xuất vô cùng í ẹ.
"Ai cho phép anh đụng vào người phụ nữ của tôi!"
Câu nói kia của hắn không khác gì một nhát dao nhọn cứa nát trái tim anh.
Doãn Thiên cười mà nội tâm vỡ nát.
"Người phụ nữ của tôi " cô ta là người phụ nữ của hắn, vậy còn anh là gì? Hẳn chỉ là một tên nô lệ thấp kém, một tù nhân hèn mọn dùng để thỏa mãn cơn thú tính mỗi đêm.
"Giả tạo." Dịch Dương vô tình bỏ lại hai từ này rồi bế bổng Diễm Trang bước lên lầu, để lại mình Doãn Thiên với dòng nước mắt khốn cùng, thống khổ lăn dài trên gò má.
Hắn cẩn thận đặt Diễm Trang ngồi xuống ghế sofa, rồi đi lấy một cái khăn bông giúp cô lau khô tóc.
"Dịch Dương, anh đuổi tên dị hợm đó đi đi. Em không muốn cùng với anh ta ngày ngày chạm mặt." Cô ả nũng nịu nắm lấy bàn tay to thon dài gân guốc, bắt đầu diễn tròn vai nhỏ bé đáng thương.
"Không được." Giọng hắn đầy cứng rắn.
"Tại sao? Chẳng lẽ...anh có ý gì đó với anh ta. Dịch Dương...Hàn Doãn Thiên là đàn ông...anh sao có thể giữ anh ta kề cận bên người."
Hắn khó chịu chau mày, đôi con ngươi đen huyền ẩn chứa nhiều tâm tư phức tạp.
" Trong lòng tôi chỉ có hận thôi. Tôi xem Hàn Doãn Thiên không khác gì một món đồ chơi rách nát, đợi tôi chơi chán rồi sẽ tự động vứt bỏ anh ta."
"Hàn Doãn Thiên! Ngày nào anh còn có mặt ở nơi đây thì ngày đó tôi vẫn không thể nào yên tâm say giấc. Tôi nhất định phải khiến anh cút xéo khỏi tầm mắt của tôi." Cô ta nhếch môi cười, một nụ cười đầy dã tâm, độc địa.
...----------------...
Hôm nay Dịch Dương rời khỏi nhà từ rất sớm, hắn có một công trình xây dựng khu đô thị mới ở thành phố B nên phải đến đó khảo sát tình hình địa chất, phải mất hai ngày nữa mới về.
Thím Trương đang ở dưới bếp nấu ăn thì nghe thấy tiếng chú Trương ở trên lầu gọi xuống. Bà chỉ đành giao lại căn bếp cho cô hầu gái tên gọi Hiểu Nhu.
Hiểu Nhu tuy vào làm chưa được bao lâu nhưng tính tình lanh lợi, tháo vác nên rất được thím Trương quý mến thương yêu.
"Không sao, để thím làm lại món khác." Ba hòa ái phất tay, tỏ ý chẳng có gì.
"Hiểu Nhu này...dạo gần đây cháu làm sao thế, tâm hồn cứ để đâu đâu, nhiều lúc thím còn thấy cháu khóc, cháu có chuyện gì sao?"
Khuôn mặt xinh xắn tinh xảo của Hiểu Nhu thoáng hiện lên buồn bã, nhưng rất nhanh liền biến mất tản đi, cô lắc đầy cười gượng.
" Không sao...không có việc gì đâu ạ."
Chiếc điện thoại trong túi áo Hiểu Nhu khe khẽ rung lên, cô vội vã chạy lật đật ra ngoài.
"Alo...con nghe nè mẹ. Tình trạng của cha như thế nào rồi? Đã ổn hơn chưa?" Cô sốt ruột hỏi dồn, nước mắt đã được chôn giấu kỹ bất giác lại giàn giụa trào ra.
Phía bên kia đầu dây là giọng nói của một người phụ nữ nông thôn lớn tuổi.
"Bác sĩ nói, nếu không sớm phẫu thuật, chỉ e...chỉ e là...khó lòng qua khỏi. Mà tiền phẫu thuật cho cha con lại lên đến 300 triệu...mẹ....mẹ..." Người phụ nữ phía bên kia đầu dây nghẹn ngào khóc nấc lên.
"Mẹ ráng lo cho cha, con sẽ cố gắng tìm cách. Cho dù có mượn tiền bọn xã hội đen, con cũng liều để cha con được sống." Hiểu Nhu đau lòng cúp điện thoại, cô nhanh chóng lau đi khuôn mặt đã lấm lem, cố gắng giả vờ sao cho bình thường nhất.
Chỉ là cô vừa vặn xoay lưng liền nhìn thấy Diễm Trang đang đứng ở phía sau quan sát.
"Thưa là ba trăm triệu ." Hiểu Nhu khẽ trả lời. Trong mắt lóe lên chút hi vọng mỏng manh, cô quỳ rạp dưới chân người đối diện, dập đầu van xin.
"Cô Diễm Trang...tôi xin cô...xin cô rũ lòng thương mà giúp đỡ gia đình tôi vượt qua cơn nguy khốn. Tôi nguyện lấy thân mình làm trâu làm ngựa để đền đáp ân tình."
"Tôi có thể cho cô 300 triệu." Diễm Trang đầy mưu tính mà nhìn xuống Hiểu Nhu.
"Làm trâu làm ngựa thì tôi không cần...thế nhưng tôi muốn cô giúp tôi một việc. Chỉ cần cô làm theo...số tiền kia sẽ chuyển vào tài khoản."
"Được...được...hiện tại cô muốn tôi làm gì cũng được...tôi đội ơn cô...đội ơn cô."
Khóe môi Diễm Trang câu lên một nét cười thâm hiểm, cô ta ghé sát vào vành tai Hiểu Nhu, bắt đầu lên kế hoạch hãm hại Doãn Thiên.