Dịch Dương lấy từ trong tủ kính ra một chai Chateau Mouton - Rothschild 1945 thong thả rót vào ly. Hắn lười nhác ngồi bên bậu cửa sổ, tựa lưng lên lớp kính thủy tinh cường lực, ánh mắt đầy ưu tư phiền não nhìn về phía xa xăm.
Ngoài trời là màn mưa nặng hạt, trắng xóa mờ ảo không khác gì mớ tâm trạng rối bời hẩm hiu đang dày vò tim hắn. Dịch Dương như lạc giữa sương mù, đầu óc cứ liên tục nghĩ đến Doãn Thiên. Hắn hận anh, ghét anh nhưng lại dần dần để ý đến sự tồn tại của anh trong ngôi nhà vắng lặng quạnh hiu này.
Chung đụng nửa năm, rõ ràng chỉ xem anh như một món đồ chơi ti tiện thấp kém dùng để phát tiết dục vọng hằng đem. Ấy vậy mà hiện tại...bản thân hắn lại nảy sinh loại cảm xúc ngổn ngang khó hiểu. Nửa muốn hủy hoại, nửa thấy xót. Nửa muốn chiếm dụng anh, nửa lại ghét bỏ đẩy ra xa.
Hắn quả thực điên rồi...điên từ ngay giây phút chọn phương thức tàn nhẫn vô nhân tính này để báo thù rửa hận.
Dịch Dương khẽ nhếch môi, câu lên một nét cười vặn vẹo méo mó.
Hắn đột ngột đứng dậy, tức giận ném mạnh ly rượu trên tay xuống sàn nhà. Cuồng bạo hất tung mọi vật dụng trước mắt.
"Anh nghĩ anh là ai?" Đôi đồng tử đen huyền tối tăm, lãnh lệ. Hắn khàn giọng gào lên:
"Hàn Doãn Thiên...anh là cái thá gì mà khiến tôi phải bận lòng rối rắm. Anh chỉ là một tên nô lệ, một nô lệ phục dịch tôi mà tôi. Phản bội tôi...ha...tôi nhất định sẽ bắt anh trả giá."
Dứt lời, hai mắt Dịch Dương đỏ ngầu tựa như loài ác thú, hắn hậm hực đi thẳng một mạch tới phòng ngủ của Doãn Thiên.
Cơ thể mảnh mai gầy yếu đang cuộn tròn co ro trên giường lớn thì bàng hoàng phát hiện có bóng đen lực lưỡng mạnh mẽ đè chặt lấy thân mình không cho phản kháng.
Anh mơ hồ nhận ra quần áo trên người đã sớm bị giải khai. Bàn tay thô ráp nóng hổi của Dịch Dương đang mâm mê du tẩu trên làn da bóng loáng.
Hắn nằm sấp ôm anh từ phía sau, hơi thở hổn hển phả vào vành tai hơi ửng đỏ.
"Dịch Dương....Hôm nay tôi không khỏe...anh tha cho tôi đi..." Giọng Doãn Thiên sợ hãi run run, e dè cầu khẩn.
Người nằm trên vẫn không thèm màng đến, hắn hung ác cắn xuống vùng da thịt mẫn cảm ngay sau gáy, ác liệt day day, mãi đến khi nếm được vị máu tanh mới cam lòng rời bỏ.
"Ưm..."
Đầu lưỡi non mềm ướt át liếm nhẹ lên vết cắn hằn sâu, sau đó lại dịu dàng hôn dọc theo sống lưng thon dài mảnh dẻ của Doãn Thiên, cuối cùng cũng tạm dừng nơi xương cụt.
Hắn mạnh mẽ đem người anh lật lại, dùng lực cưỡng chế tách mở hai chân.
"Đừng..." Sắc mặt Doãn Thiên nhất thời tái mét, anh biết rõ chuyện kinh khủng gì sẽ sắp sửa xảy ra.
"Tôi xin anh...đừng mà..."
Đôi mắt phượng hẹp dài lạnh băng hệt thú săn mồi đang ngắm nhìn bé cừu non yếu ớt, ý niệm muốn chà đạp nghiền nát anh lại trổi dậy dưới đáy lòng tối tăm vặn vẹo của Dịch Dương.
Hắn khinh khỉnh cong môi, câu lên một nét cười gian tà dị hợm.
"Lúc anh lên giường với cô ta, anh có bảo "Đừng" không?" Hắn cay nghiệt châm biếm.
Dùng lực nâng eo Doãn Thiên lên cao hơn, tức giận đem trụ thịt gân guốc thúc sâu vào bên trong hậu huyệt.
"Ưm...!" Động tác quá mạnh làm cho thắt lưng thon gầy gần như nứt gãy.
Nỗi đau từ hạ bộ nhanh chóng lan truyền khắp tứ chi, khiến cho hệ thần kinh hoàn toàn tê liệt. Hai mắt anh ứa nước, chỉ thấy mọi thứ xung quanh chao đảo ngã nghiêng.
"Tôi....tôi không có...Ưm...đừng..." Doãn Thiên nghẹn ngào nức nở, toàn thân chìm nỗi như nhạn lạc giữa dòng.
"Giả tạo!"
Dịch Dương nghiến răng khẽ quát, động tác xâm nhập càng ngày càng thô bạo hung hăng. Hắn đâm rút kịch liệt, như muốn tiến sâu vào dũng đạo yếu mềm,thỏa lòng chiếm dụng.
"Đồ bẩn thỉu! Tôi nói cho anh biết, anh mãi mãi là nô lệ của tôi, đời này của anh chỉ có thể để tôi mặc sức chơi đùa, lăng nhục.
Dứt lời Dịch Dương lại bạo ngược cắn xuống xương quai xanh tinh xảo, đem từng tấc da thịt của người dưới thân biến thành vùng lãnh địa in dấu hơi thở mình.
Anh nghiến răng nín nhịn, cố gắng kìm nén không để những âm thanh kích tình đáng hổ thẹn thoát ra khỏi cuống họng khát khô.
Doãn Thiên đau, rất đau! Nỗi đau cùng cực phá hủy cả thể xác lẫn linh hồn. Dịch Dương - hắn không hề tin anh, một chút niềm tin mỏng manh cũng chưa từng tồn tại. Trong mắt hắn anh chỉ là một kẻ tội đồ đáng bị lăng trì hành hạ. Một kẻ thấp kém đến mức bất kham. Hắn đem thù hận của hắn, đem tức giận của hắn, đem toàn bộ sự phẫn nộ của hắn, tất cả điều trút hết lên người anh. Mặc cho anh kêu gào khẩn thiết, cũng mặc cho anh khóc lóc van nài. Đứng trước hắn...anh rẻ mạc chẳng khác gì rác rưởi hôi tanh, một xu cũng không đáng giá.
"Dịch Dương...! Anh...anh hận tôi đến thế sao?" Doãn Thiên nghẹn ngào cất tiếng, tầm mắt đã bắt đầu mờ mịt mông lung. Câu hỏi này...sớm đã có đáp án... thế nhưng anh vẫn muốn truy cầu một điều gì đó huyễn hoặc xa xôi.
Trong một thoáng tĩnh lặng, ánh mắt tàn độc giá rét kia dường như hơi dịu xuống. Và rồi tựa như ảo giác, nó nhanh chóng tan biến chỉ còn lại những đường tơ máu ngầu đục âm u.
Hắn tách rộng hai chân anh ra, nơi tư mật phía sau lần nữa bị "con ngựa hoang" thoát cương điên cuồng rong ruổi.
"Đúng...!" Dịch Dương thấp giọng trả lời.
Nội tâm hắn lại nổi lên bão tố. Có thật là hắn hận anh không? Hắn cũng không rõ nữa.
Câu trả lời dứt khoát ấy đã đánh gục mọi sự chống đỡ và giãy giụa cuối cùng của Doãn Thiên.
Đã có lúc, anh nhìn thấy chút yêu thương nhạt nhòa mỏng manh từ hắn. Đã có lúc, anh bắt gặp một tia sáng diụ dàng ánh lên trong đôi đồng tử đen huyền trầm tĩnh kia. Dẫu tất cả mơ hồ tựa chỉ mành sương mỏng, nhưng anh cũng từng ôm ấp lấy hi vọng mà tiến đến ngày mai.
Tiếc là...anh đã quá xem trọng bản thân rồi.
Trên đời này không phải chỉ có tình yêu mới khiến cho con người ta nhớ mãi không quên, mà thù hận cũng có thể trở thành loại chấp niệm ghim sâu vào tâm tưởng.
"Ưm...! Đau...!" Bàn tay tinh tế nổi gân chằng chịt, thống khổ bấu chặt lấy ga giường. Doãn Thiên oằn mình tiếp nhận từng luồng sóng dữ đang trừu sáp vùi dập thân thể anh.
"Đau sao? Tôi chính là muốn anh đau đến mức cả đời này phải nhớ rõ....nhớ rõ anh là con rối nằm gọn trong tay tôi."
Khi anh ngất đi Dịch Dương ngay lập tức cho người gọi bác sĩ đến khám.
Vị bác sĩ này vừa nhìn sơ qua đã nắm được tình hình, ông ta giúp Doãn Thiên xử lý vết thương ở hậu môn rồi cẩn thận dặn dò hắn phải bôi thuốc cho anh đầy đủ.
"Tỉnh rồi sao?" Dịch Dương ngồi bên cạnh, tựa lưng vào tường nhìn anh hỏi. Suốt 24 tiếng vừa qua hắn luôn túc trực chăm sóc tốt cho anh.
"Sao lại đối xử với tôi như vậy?" Doãn Thiên rũ mi, ánh mắt buồn bã nhìn vào một khoảng không vô đĩnh, khẽ khàng lên tiếng.
Dịch Dương im lặng không đáp, mang vẻ mặt không chút biểu tình đứng dậy rời đi.
Lát sau hắn mang theo một bát cháo trắng chậm rãi tiến vào. Có chút dè dặt ngồi xuống mép giường, múc một muỗng thật to đưa lên môi thổi nhẹ rồi mới đúc cho anh.
"Bác sĩ nói, mấy ngày này, anh chỉ được ăn cháo trắng, như thế sẽ tiện cho việc bài tiết hơn."
Doãn Thiên lạnh nhạt quay mặt đi nơi khác, khướt từ sự quan tâm chăm bẫm của Dịch Dương.
Thái độ chống đối của anh khiến hắn nổi quạo, đặt mạnh bát cháo lên bàn, tức giận quay lưng.
Nhìn thân hình đĩnh đạc cao lớn dần dần khuất bóng, một dòng lệ bi ai lại chảy dài trên gương mặt đã hốc hác nhợt nhạt đi nhiều của Doãn Thiên.
Anh cầm lấy bát cháo trên bàn ném mạnh xuống sàn gỗ. Rồi loạng choạng bước đến nhặt một mảnh sứ vỡ trông vô cùng bén nhọn đưa đến cổ tay.
Khóe môi Doãn Thiên cong cong, dứt khoát rạch liên tiếp lên trên động mạch trụ. Máu tươi nhanh chóng nhỏ giọt, nhuộm đỏ cả tấm ga trải giường.