Xiềng Xích Cuồng Si

Chương 15: Hối hận.



Xuân đến, hạ đi, thu sang, đông chuyển...

Thời gian vô tình bỏ lại ngày cũ ở sau lưng.

Trên chiếc giường bệnh rộng lớn vẫn là một thân ảnh quen thuộc đang chìm trong mộng ảo. Doãn Thiên nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân cắm đầy các thiết bị y tế giúp duy trì sự sống.

Cánh cửa phòng hé mở, người đàn ông với dáng người cao ráo điển trai lặng lẽ bước vào, trên tay còn cầm theo một bó hoa hướng dương đọng màu sương sớm.

Dịch Dương kéo ghế ngồi xuống cạnh mép giường, đem những bông hoa xinh đẹp ra khoe với Doãn Thiên, mỉm cười ấm áp.

"Cún con! Em xem...đây là số hoa mà em đã trồng, tôi vẫn luôn cho người chăm sóc chúng. Giờ thì đã nở đầy vườn rồi. Để lát nữa tôi cắm vào bình cho em nhé."

Hắn cẩn thận đặt bó hoa lên bàn, ánh mắt đầy dịu dàng nhưng ẩn chứa nét đau thương chăm chú ngắm nhìn anh.

"Cún con! Em thật hư! Ngủ lâu như thế vẫn không chịu dậy." Hắn giở giọng quở trách, tựa như một kẻ điên đang lảm nhảm một mình.

"Thật lòng...tôi nhớ em rồi đấy. Em mở mắt ra nhìn tôi đi. Có phải...có phải...em giận tôi lắm đúng không?" Dịch Dương đưa tay chạm nhẹ lên gò má cao gầy gò, hốc hác. Hắn thấp giọng nỉ non, vô sỉ van nài.

"Tôi biết tôi sai rồi. Em về với tôi đi! Tôi xin em! Xin em đấy." Đôi đồng tử đen huyền hiện lên ánh nước, bao hối hận ăn năn giờ hóa thành nhung nhớ khôn nguôi.

Gần một năm nay, Dịch Dương tới lui ở bệnh viện còn nhiều hơn ở nhà.

Ngày nào hắn cũng mang một bó hoa hướng dương nở rộ đến dâng tặng Doãn Thiên. Tự tay chăm sóc anh, mỗi giờ mỗi phút đều tỉ tê bên tai anh, mong mỏi một ngày nào đó anh mở mắt ra nhìn hắn, nói với hắn đôi lời. Dù là anh mắng hắn, trách hắn, hoặc muốn đánh hắn, giết hắn, hắn cũng cam lòng chấp nhận. Thế nhưng, dẫu hắn có nói bao nhiêu lời, rơi bao nhiêu lệ, người kia vẫn không chiụ về bên hắn.

Anh lặng yên nằm đó, cơ thể tựa như một cổ máy vô tri, bất di bất dịch.

Hắn vốn nghĩ, hủy hoại anh rồi sẽ báo được mối thù mất vợ. Hắn vốn nghĩ chỉ cần tước đoạt đi tôn nghiêm của anh, tự trọng của anh, sẽ khiến anh trở thành tù nhân trong tay hắn.

Kết quả hắn làm được rồi! Hắn hoàn toàn khiến một chàng trai từng ưu tú trác tuyệt biến thành một nô lệ để hắn phát tiết nhục mạ hằng đêm.

Hắn thỏa chí rồi, hả dạ rồi!

Nhưng cớ gì? Cớ gì hắn một chút cũng không hề vui sướng?

Vốn nghĩ con tim bằng thịt đã hóa thành khối sắt. Vốn nghĩ sau khi mất Mẫn Quân hắn chỉ còn là cái xác biết đi.

Vốn nghĩ dùng cách đốn mạt kia là cách trả thù thâm độc nhất.

Cũng vốn nghĩ bản thân chán ghét căm hận Hàn Doãn Thiên.

Nhưng không!

Hắn đẩy anh vào địa ngục rồi giờ đây hắn cũng trầm mê trong địa ngục.

Thật nực cười! Cũng thật trào phúng!



Hắn vậy mà lại động tâm với kẻ đã hại chết vợ con mình.

Ngày đó, khi nhìn thấy anh khắp người toàn là máu được nhân viên y tế đẩy vào phòng cấp cứu, Dịch Dương hệt như người mất hồn ngồi thẫn thờ ở bên ngoài băng ghế đợi chờ. Đôi mắt phượng hẹp dài cứ nhìn chằm chằm cánh cửa phòng khép chặt, nước mắt lại không kiềm chế được mà lã chã tuôn rơi.

Mãi đến khi cánh cửa lạnh băng kia hé mở, hắn liền chạy đến trước mặt vị bác sĩ đã làm phẫu thuật cho Doãn Thiên, run rẩy hỏi han.

"Anh ấy...anh ấy thế nào rồi?"

"Chúng tôi đã tiến hành phẫu thuật lấy máu tụ ra. Tuy bệnh nhân đã qua thời kỳ nguy kịch nhưng do chấn thương não quá nặng thế nên hiện tại vẫn chưa thể nói trước được điều gì. Mong anh chuẩn bị tốt tâm lí cho trường hợp xấu nhất."Vị bác sĩ già vỗ vỗ vai Dịch Dương thấp giọng an ủi rồi chậm rãi rời đi.

Những ngày sau đó, Doãn Thiên luôn được các bác sĩ trong bệnh viện theo dõi sát sao.

Dịch Dương luôn đứng ngoài hành lang không rời nửa bước. Suốt ba ngày liền ngoại trừ việc đi vệ sinh ra thì hắn dường như bất động, đến việc ăn uống cũng không mấy thiết tha.

Hắn vốn là một kẻ không tin vào thần phật, nhưng ở thời điểm đó, hắn lại âm thầm cầu xin ông trời rũ lòng thương xót mà trả lại mạng sốn cho Doãn Thiên. Chỉ cần anh bình an qua khỏi, cái giá nào hắn cũng chấp nhận trả.

Cứ thế đã mà trải qua hơn nửa tháng, tình trạng của Doãn Thiên cũng dần dần ổn định, tuy nhiên anh vẫn nằm trong tình trạng hôn mê sâu.

Đến giờ, thì đã gần một năm, suốt một năm qua, Dịch Dương vẫn luôn ở cạnh anh, tự mình độc thoại. Mỗi ngày trôi qua hắn lại nhớ anh thêm một chút, hối hận lại tràn ngập thêm một chút. Rốt cuộc bây giờ trong lòng hắn chỉ có nỗi buồn thương và dày vò vô tận.

Dịch Dương nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho Doãn Thiên, hôn nhẹ lên trán anh, khẽ nói.

"Trời bắt đầu lạnh rồi, đắp nhiều chăn thêm một chút."

Tối đó hắn ở lại bệnh viện, chỉ lẳng lặng nằm trên giường bên cạnh, lặng lẽ quan sát kỹ Doãn Thiên.

...----------------...

Hôm nay ở công ty có cuộc hợp cổ đông quan trọng nên Dịch Dương đã rời đi từ rất sớm.

Vừa ra khỏi hội trường, hắn liền nhận được một cuộc gọi đến từ chỗ chú Trương.

"Cậu chủ! Cậu Doãn Thiên..."Giọng ông nghẹn ngào xen lẫn nỗi vui mừng khó tả.

 "Cậu Doãn Thiên...tỉnh rồi."

Dịch Dương còn chưa nghe hết câu đã lập tức chạy ngay đến bệnh viện.

Cánh cửa phòng lần nữa được mở ra, trước mắt hắn là Doãn Thiên đang ngồi tựa lưng vào đầu giường rũ mi chờ tiêm cho xong thuốc. Vị bác sĩ đã điều trị cho anh cùng y tá và chú Trương cũng đang đứng cạnh đó quan sát mọi biểu tình hiển hiện trên khuôn mặt xanh xao.

Dịch Dương không giấu nổi niềm vui dâng trào trong tâm khảm, hắn bước đến ngồi xuống cạnh mép giường rồi vươn tay ôm lấy khối thân thể yết ớt mảnh mai.

"Cuối cùng thì em cũng tỉnh rồi...Hàn Doãn Thiên! Em có biết em đã ngủ bao lâu rồi không?" Giọng Dịch Dương mang theo chút hờn dỗi, nhưng những giọt nước mắt hạnh phúc lại chậm rãi lăn dài.



"Tôi nhớ em! Tôi thật sự rất nhớ em! Cún con! Tôi không cho phép em rời xa tôi nữa. Một năm nay em có biết tôi khổ sở thế nào không? Đợi em khoẻ rồi, tôi nhất định sẽ bắt đền em. Bắt em đền bù thiệt hại."

Nhận thấy người trong lòng cứng ngắc nằm yên, không kháng cự cũng không mở miệng nói một tiếng nào, hắn từ từ buông Doãn Thiên ra, đưa tay quệt đi giọt nước mắt trên mặt rồi mỉm cười đau đáu nhìn anh.

"Em sao vậy? Không có gì muốn nói với tôi sao?"

Đôi mắt hạc vô hồn trống rỗng. Anh lặng im ngồi đó, hệt như một con búp bê tinh xảo chẳng thèm để ý gì đến vạn vật xung quanh.

"Doãn Thiên!" Dịch Dương đặt tay lên vai anh lay gọi:

"Em sao vậy? Em có nghe tôi nói gì không? Em...em nhìn tôi đi..."

Hắn có chút kích động, đáy lòng lại chộn rộn bất an.

"Dịch tổng, anh bình tĩnh đã." Vị bác sĩ điều trị cho Doãn Thiên từ tốn khuyên ngăn.

"Chúng ta ra ngoài trước, tôi có chuyện cần nói với anh."

Dứt lời vị bác sĩ nọ iền cất bước rời đi.

Dịch Dương nghe vậy thì diụ dàng xoa xoa làn tóc rối của người ngồi đối diện rồi nhỏ giọng dặn dò.

"Tôi ra ngoài một lát...sẽ quay lại ngay."

...----------------...

"Bác sĩ, tình hình hiện tại của Doãn Thiên như thế nào, anh ấy...có phải anh ấy đã hoàn toàn hồi phục rồi không?" Vừa ngồi xuống ghế, hắn đã nóng lòng dò hỏi.

"Việc cậu Hàn tỉnh lại quả thực là một việc tốt... tuy nhiên do cậu ấy bị chấn thương sọ não quá nặng thế nên ít nhiều đã để lại di chứng." Vị bác sĩ kia thấp giọng trả lời.

"Di chứng?" Dịch Dương lo lắng hỏi lại.

"Đúng vậy. Theo như tôi kiểm tra thì tri giác và nhận thức của cậu ấy hoàn toàn bình thường. Chỉ có điều..." Ông ngập ngừng trong chốc lát rồi nói thẳng.

"Chỉ có điều..di chứng để lại là liệt hệ vận động."

Lổ tai hắn lùng bùng, ,tâm tình gần như chết lặng, vành mắt bắt đầu đỏ lên.

"Y bác sĩ là...anh ấy bị tàn phế sao?" Cổ họng Dịch Dương như bị người bóp nghẹn, giọng điệu run run truy vấn đến cùng.

"Cũng không thể nói là tàn phế. Chỉ cần tích cực dùng thuốc kết hợp với phương pháp vật lý trị liệu, chế độ dinh dưỡng đầy đủ bệnh nhân vẫn có khả năng bình phục.

Hắn trầm mặc mẩt một lúc lâu rồi mới tiếp nhận được lượng thông tin này.

"Tôi đã hiểu."