Do ở công ty còn nhiều việc quan trọng cần đích thân Dịch Dương ra mặt giải quyết, thế nên hắn và Doãn Thiên chỉ nán lại Euphoria vỏn vẹn hai ngày.
Hắn vốn nghĩ có thể dùng khoảng thời gian nghĩ dưỡng riêng tư này để bồi đắp tình cảm với anh để anh dần dần chấp nhận hắn. Nào ngờ chỉ vì một phút nóng vội không kiềm chế được bản thân mà hắn suýt chút nữa đã dọa anh chạy mất dép. Tổn thương cũ quả thực khắc vào lòng quá sâu, hắn không biết phải làm sao để chữa lành, bù đắp.
Từ khi sự việc càn quấy đó xảy ra, tinh thần kháng chiến của Doãn Thiên lại tăng thêm một bậc, anh xem hắn chẳng khác gì quân thù mà ngày đêm đề cao cảnh giác, phòng bị đủ đường.
Chẳng hạn như, lúc Dịch Dương cùng với anh ngồi ngắm bình minh trên bãi biển, hắn chỉ vừa quay qua kề sát mặt anh, còn chưa kịp chu mỏ trộm hôn, Doãn Thiên đã giả bộ hắc xì khiến hắn hứng trọn một trận mưa nước bọt. Riêng lúc anh tắm rửa sẽ cẩn thận khóa chặt cửa để đề phòng kẻ gian. Mỗi tối, anh còn chơi lớn mặc đồ dày cộm, cài hết tất cả các cúc áo, nằm cuộn người trong chăn hệt như con ốc sên trốn kỹ vào vỏ cứng, tuyệt đối không để lộ ra bất kỳ bộ phận cơ thể nào. Y như rằng, sợ sơ xảy một chút sẽ bị hắn giở trò ăn sạch.
24 tiếng trôi qua anh nói chuyện với hắn không quá ba câu, tất cả đều là hắn chủ động tìm chủ đề thả thính. Hắn hỏi thì anh lấy lệ trả lời, ngắn gọn súc tích, riêng những câu trêu ghẹo tào lao anh hoàn toàn làm lơ giả điếc.
Chuyến nghỉ dưỡng lãng mạn tại bãi biển đẹp nhất trong nước T kết thúc trong sự lạnh lùng lãnh đạm.
Dịch Dương để nhân viên trong khu nghỉ dưỡng mang hành lý ra xe trước, còn bản thân thì dè dặt lẽo đẽo theo bên cạnh Doãn Thiên. Hắn ngỏ ý muốn bế anh di chuyển vì lo ngại cho sức khỏe của anh chưa hồi phụ hoàn toàn thế nhưng mọi ý tốt đều bị anh phớt lờ cự tuyệt.
Lúc bước khỏi đại sảnh rộng lớn, đôi mắt phượng hẹp dài vô tình quét qua một cặp nam nữ đang đi thẳng vào trong.
Dịch Dương hơi nhíu mày ghét bỏ, cũng không mấy để tâm mà bình thản lướt ngang, rồi thong thả cùng Doãn Thiên bước nối gót song hàng.
"Hàn...Doãn Thiên?" Đôi môi mỏng của người đàn ông kia khẽ nhếch. Gã quay đầu dõi theo bóng lưng của thằng bạn thân nối khố đã trở mặt từ lâu, khuôn mặt đểu cáng dần hiện lên nụ cười tối tăm vặn vẹo.
"Anh biết anh ta?" Ả tình nhân đi bên cạnh gã cũng quay lại ngắm nhìn .Ánh mắt rắn độc chứa đầy nỗi hờn ghen căm tức.
"Biết chứ, biết rất rõ nữa là đằng khác." Dương Đình Thông ẩn ý nói sâu xa. Rồi bất chợt sắc mặt gã sa sầm đầy nghi hoặc.
"Nhưng mà...sao nó lại đi cùng với thiếu gia nhà họ Dịch. Cả hai...chẳng phải có thâm thù đại hận sao?"
"Dương tổng!" Người phụ nữ quyến rũ hơi cong cong khóe môi, vẻ mặt khinh khỉnh tiết lộ điều thú vị.
"Thế là anh không biết rồi, bọn họ hiện tại chính là mối quan hệ bạn giường, chơi đồng tính luyến ái đó nha..." Cô ả cười giễu cợt.
Dương Đình Thông nghe xong, hai mắt liền trợn lớn khó tin, gã nâng cằm Diễm Trang lên ve vuốt, ánh mắt vừa ôn hòa lại vừa thăm hiểm truy hỏi đến cùng.
"Bảo bối...em chắc chứ? Chuyện này không được nói bậy được đâu đấy"
"Nếu Dương tổng không tin, anh có thể cho người đi điều tra thử." Cô ả đắc ý nhướn mày.
Đôi mắt hạnh lóe lên tia âm tàn xảo quyệt, Diễm Trang sà vào lòng Dương Đình Thông, dùng ngón tay mân mê vòm ngực săn chắc vẽ vòng tròn.
"Muốn chứ...em muốn xem một vở bi kịch đẫm nước mắt. Đặc biệt...em còn rất thích xem cảnh hai nam chính phải sống trong sự dày vò và đau khổ tột cùng. Muốn sống không được muốn chết không xong."
"Bảo bối...em cũng thâm độc quá đấy" Gã thích thú bắt lấy bộ vuốt mèo đang đùa bỡn trêu ngươi.
"Dương tổng...chúng ta cùng một loại người cả thôi."
Trên đường về, Doãn Thiên vẫn bảo trì sự im lặng. Anh hơi tựa đầu vào thành ghế, tầm mắt hướng ra bên ngoài trầm mặc nhìn cây cối xung quanh đang chậm rãi lướt qua khung cửa kính ô tô.
Kỳ thực thứ làm anh buồn bực trong lòng không phải là Dịch Dương mà là sự hỗn loạn rối bời đang dày xéo nội tâm anh.
Doãn Thiên phát hiện ra bản thân mình đã chẳng còn chán ghét hay bài trừ những hành động thân mật quá mức của đối phương. Thậm chí vào những lúc hắn chủ động hôn anh, anh thường xuyên nảy sinh loại cảm giác lâng lâng rạo rực. Tình cảm mà anh dành cho hắn đã sớm ngày vượt qua khoảng ranh giới an toàn. Hiện tại anh muốn rời đi cũng không được, chấp nhận ở lại thì không xong. Anh là trai thẳng không phải gay, anh không thể chịu đựng được việc bản thân mình bị một người đàn ông khác áp xuống giường cùng nhau lăn lộn.
Huống hồ gì quá khứ đáng sợ kia đã trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng khiến anh phải khiếp sợ. Loại sự tình xấu hổ tủi nhục đó anh không có cách nào thoải mái tiếp thu.
"Em...sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao?" Dịch Dương nhận thấy người bên cạnh thỉnh thoảng cứ thở dài, bèn nhỏ giọng gặn hỏi.
"Không có." Doãn Thiên lạnh nhạt đáp, trong mắt vẫn chứa đầy phiền muộn,
uu tu.
Hắn nhìn anh cứ âu sầu như vậy cõi lòng càng thêm phần lo lắng khó yên.
"Em không vui....là vì chuyện đó sao?"
Doãn Thiên bị hắn nói trúng tim đen thì chỉ biết rũ mi lảng tránh.
Bầu không khí trong xe phút chốc trở nên gượng gạo, nặng nề.
Phải rất lâu sau đó, Dịch Dương mới nghẹn ngào mở miệng, thanh âm nhẹ bẫng hòa vào tiếng sóng biển vỗ rì rầm.
"Em...rất ghét anh?"
"Không có." Anh lúng túng giải bày.
Gương mặt dường như sắp đông cứng của đối phương dần giãn ra một nụ cười ôn hòa ấm áp.
"Vậy em...có muốn ở cạnh anh không?" Hắn thấp thỏm chờ mong một câu trả lời khẳng định. Thế nhưng người bên cạnh lại do dự mím môi.
"Vậy là em...vẫn luôn giữ ý định rời đi." Giọng Dịch Dương đượm nét đau lòng
"Tôi...nếu bảo tôi sống chung với anh như một người bạn hoặc một người tri kỷ....tôi có thể làm được nhưng bắt tôi phải cùng anh ăn ở như vợ chồng, tôi thực sự...tôi thực sự không thể nào chấp nhận được loại quan hệ xác thịt kia"
Dịch Dương trầm tư trong giây lát rồi nhìn sang Doãn Thiên, thấy bả vai đối phương đang kịch liệt run run, vành mắt lại đỏ hoe ứa lệ, trái tim hắn càng thêm phần quặn thắt xót xa.
Dịch Dương từ từ nắm lấy lòng bàn tay lạnh ngắt đem người kéo vào lòng cưng nựng trấn an. Hắn biết, hiện tại anh chịu ở cạnh hắn đã là xuống nước nhượng bộ dữ lắm rồi.
Dù gì đi nữa anh cũng là đàn ông, làm sao có thể trong một sớm một chiều mà chấp nhận loại tình yêu đồng đồng giới đi ngược với lẽ thường.
"Anh xin lỗi." Dịch Dương thấp giọng nói:
"Anh làm em sợ rồi. Là anh không tốt. Sau này chỉ cần em ở lại bên anh, mọi việc anh đều nghe theo em sắp xếp."
Doãn Thiên không nói gì, có chút mệt mỏi nép vào ngực Dịch Dương, bàn tay vẫn để yên mặc cho hắn nắm chặt. Những bâng khuâng, rối rắm ở trong đầu cũng tạm gác sang trang. Nếu đã không thể rời bỏ hắn, chi bằng tạm thời cứ hòa hoãn như này, chỉ cần đối phương thật tâm vung đắp, còn lại thời gian sẽ trả lời.