Mấy ngày nay, Dịch Dương đều làm việc tới tận khuya mới về, trên người lúc nào cũng nồng nặc mùi rượu. Hắn cũng không còn bức ép Doãn Thiên lên giường với hắn nhiều như trước.
Thậm chí còn chẳng buồn nhìn tới gương mặt thanh tú sáng sủa của anh. Buổi sáng thì vội vã rời nhà đến công ty từ rất sớm, tối về lại hồ đồ say khướt tự mò vào phòng ngủ riêng chợp mắt một mình.
Choạng vạng, Doãn Thiên đang đi dạo bên ngoài hành lang thì nhìn thấy cánh cửa phòng trước mặt hé mở. Căn phòng này từ trước tới giờ luôn khóa chặt, ngoại trừ Dịch Dương ra thì chẳng thấy ai bén mạng bước vào.
Anh có chút tò mò nhìn thử, lòng hiếu kì thoi thúc tiến vào trong.
Anh đưa mắt đảo quanh các vật dụng bày trí đắt đỏ cầu kỳ.
Có lẽ chủ nhân căn phòng này chính là người vợ sắp cưới đã qua đời vì tai nạn của Dịch Dương - cô Diệp Mẫn Quân. Bởi lẽ ở đầu giường là một bàn trang điểm được thiết kế theo kiểu cách phương tây tao nhã. Kế tiếp là một tủ quần áo chạm khắc tinh tế bằng gỗ lim và cuối cùng là kệ sách trải dài để những bộ tiểu thuyết lừng danh thuộc hàng kinh điển.
Tầm nhìn thoáng đãng bỗng chốc dừng lại trên những bức ảnh treo tường.
Đầu tiên là ảnh chụp vào thời trung học, tuy đã khá cũ kỹ phai màu nhưng Doãn Thiên vẫn tinh ý nhận ra cậu thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đứng bên trái chính là Dịch Dương. Người còn lại không ai khác ngoài cô Diệp. Có lẽ đây là bức ảnh chụp chung lúc hai người cùng đi khu vui chơi giải trí khi còn là bạn học. Thiếu niên trong ảnh so với bây giờ y như hai con người khác biệt. Hắn khi ấy nở một nụ cười rất tươi, đôi mắt phượng hẹp dài sáng long lanh thuần khiết.
Anh lại hiếu kỳ nhìn sang bức thứ hai, bức này có lẽ là chụp lúc làm lễ tốt nghiệp. Dịch Dương trong ảnh đã có nét trưởng thành, tuy vậy khuôn mặt góc cạnh vẫn mang theo ý cười, ánh mắt ôn nhu, ấm áp. Hoàn toàn tạo cho người ta một cái nhìn tràn đầy thiện cảm.
Trong ảnh hắn mặc một bộ vest đen lịch lãm vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Diệp Mẫn Quân, cưng chiều cọ cọ lên chóp mũi. Cô xúng xính cười tươi trong làn vát trắng, trên tay cầm theo đóa hồng xanh biểu tượng cho tình yêu vĩnh cửu thủy chung trường tồn. Trông họ hạnh phúc ngọt ngào như tiên đồng ngõc nữ.
Nếu không phải tại anh uống say gây tai nạn ,có lẽ hai người họ đã có một cuộc sống viên mãn ấm êm. Nếu không phải tại anh thì chàng thiếu niên Dịch Dương kia cũng không trở nên máu lạnh, tàn nhẫn như bây giờ.
"Anh nghĩ anh là cái thá gì mà được quyền bước vào căn phòng này. Loại người kinh tởm, bẩn thỉu như anh chỉ tội làm ô uế nơi này mà thôi."
Câu nói ấy không khác gì dao nhọn, ghim vào lòng Doãn Thiên. Anh đỏ hoe vành mắt, yết hầu lên xuống vài đợt nhưng chẳng thể mở lời.
"Kinh tởm sao? Bẩn thỉu sao?" Thì ra trong nhận thức của hắn anh chỉ là một kẻ đê hèn đáng khinh đến vậy.
"Sao? Lại trưng cái bộ mặt đáng thương này ra nữa à? Hàn Doãn Thiên! Tôi nói cho anh biết, anh đừng tưởng lên giường với tôi rồi thì nghĩ mình là chủ nhân của căn nhà này." Hắn nhếch một bên môi, bàn tay to lớn vẫn siết chặt cổ tay của Doãn Thiên, nghiến răng ken két.
"Đồ hạ tiện!"
Anh cố gắng nuốt ngược dòng lệ nóng đang chực chờ thấm ướt khóe mi cay, đôi mắt hạc trừng trừng nhìn Dịch Dương không tỏ ra yếu thế.
" Tôi chưa từng cho mình là chủ của căn nhà này. Bộ anh nghĩ dính líu với anh thì vui sướng lắm sao? Thật nhục nhã! Lên giường với anh chính là nỗi nhục nhã lớn nhất trong cuộc đời của tôi."
Hắn cẩn thận bước đến nhặt bức ảnh cưới đã rơi lên treo lại. Ánh mắt sắc lạnh, hung ác thường ngày biến mất thay vào đó là một khuôn mặt thấm đẫm bi ai.
Ngón tay thon dài tỉ mỉ vân vê từng đường nét cũ, rồi thấp giọng nỉ non như dã thú bị thương:
"Anh xin lỗi! Anh lại làm em giận rồi đúng không? Mẫn Quân! Em mắng anh đi! Hoặc đánh anh cũng được...Anh đúng là một tên khốn chẳng ra gì."
Dịch Dương nhẹ nhàng hôn lên bức ảnh cưới, đáy mắt thấp thoáng ánh lệ nhạt nhòa.
"Mẫn Quân !...Anh...lại nhớ em rồi."
Hắn thất thần tiến về phía cây dương cầm bóng loáng, từ từ ngồi xuống, mở nắp đàn ra.
Hắn âu yếm nhìn cô gái mặc bộ đầm Soiree trong ảnh, mỉm cười thủ thỉ.
"Vợ yêu! Để anh đàn cho em nghe nhé."
Nói rồi hắn dời tầm mắt. Đôi bàn tay với khớp xương tinh tế rõ ràng bắt đầu lướt trên những con phím trắng đen. Nhẹ nhàng dệt nên một bức màn âm thanh du dương trầm bổng, làm say mê thính giác người nghe.
Doãn Thiên đang đứng ở bên ngoài hành lang thì bị tiếng dương cầm làm cho dao động. Ngay từ khi những nốt nhạc đầu âm ĩ vang lên, anh đã nhận ra ngay, đây chính là giai điệu của Bản giao hưởng cuối cùng The Jupiter được viết lên bởi nhà soạn nhạc thiên tài người Áo - Mozart.
"Đã lâu lắm rồi mới được nghe lại giai điệu xa xưa đó!" Chú Trương không biết từ khi nào đã xuất hiện ở sau lưng Doãn Thiên. Ông nhìn anh, ánh mắt có chút đau lòng, nói tiếp:
"Từ ngày mợ chủ mất chưa bao giờ cậu chủ đụng tới cây đàn. Cũng không cho bất kỳ ai bước chân vào trong phòng ngủ chính. Căn phòng của mợ luôn được cậu giữ nguyên hiện trạng như ban đầu. Hằng ngày đều là cậu tự tay lau dọn, mỗi một đồ vật đều để nguyên ở vị trí cũ, không hề xê dịch dẫu chỉ một li."
Anh đứng lặng ở đó hồi lâu, tâm tình như bị một tản đá to đè nặng. Anh bỗng dưng nhớ đến nụ cười rạng rỡ và ánh mắt long lanh không chút tạp niệm của Dịch Dương trong những bức hình chụp cùng cô Diệp.
Thật không dám tin, một con người từng ấm áp như vậy nay lại trở thành kẻ máu lạnh, tàn nhẫn đến kinh người. Cuộc đời thật giống như một dòng thác lớn, dần dần bào mòn sự lương thiện thuở ban sơ. Tình yêu có thể biến con người ta trở thành thiên thần nhưng thù hận lại vô tình biến thiên thần trở thành ác quỷ.
Doãn Thiên mệt mỏi tựa lưng vào tường, khép hờ mi mắt. Anh im lặng thưởng thức...dùng tâm cảm nhận chút bình yên ít ỏi hiếm hoi này.
"Tại sao?...Tại sao anh có cố gắng như thế nào cũng không thể đàn lại được giai điệu mà em đã từng thể hiện...Mẫn Quân! Anh muốn nghe lại bản giao hưởng The Jupiter do chính tay em đàn...Em về đi...về lại bên cạnh anh đi...anh xin em đấy."
Doãn Thiên đứng như chết lặng chôn chân ngay cửa lớn. Lúc nghe thấy thanh âm chói tai kia anh đã lo lắng chạy đến xem.
Và đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy Dịch Dương rơi lệ. Hắn khóc. Chỉ đơn độc thu mình lại mà khóc.