Triệu Trí Ân tựa người vào lang cang, đưa mắt nhìn xuống dòng xe cộ đông đúc đang nối đuôi nhau tạo thành dải lụa dài. Những lúc buồn bã hoặc tâm trạng không tốt, gã vẫn thường lên đây để giải tỏa nỗi ưu phiền. Sân thượng của công ty cũng không biết từ khi nào đã trở thành địa điểm bí mật được gã chiếm cứ, hòng tìm kiếm chút bình yên sau những tháng ngày mệt mỏi vật lộn với cuộc sống bộn bề
Triệu Trí Ân thích nhất là đứng ở nơi cao, ngạo nghễ nhìn xuống toàn cảnh dưới chân mình, gã cũng thích trốn vào chỗ không người. Một địa điểm có thể cho gã được tự do bộc lộ cảm xúc mà bấy lâu nay kiên cường dồn nén.
Hoặc chỉ đơn giản là gã muốn tìm lại cảm giác thân quen của những năm Đại học, thường chạy lên sân thượng của trường để gào rống thật to.
"Làm gì vậy? Đừng nói là thất tình rồi muốn tự tử nha." Thanh âm trầm thấp mang theo ý tứ trêu đùa vang vọng bên tai kéo Triệu Trí Ân quay về với thực tại.
Gã nghiêng đầu nhìn người đang đi đến, khóe môi bất giác lai giương lên tạo thành một nét cười kiêu ngạo bất cần.
"Tao chưa khùng tới mức đó đâu." (1
Đối phương nhún nhún vai, đưa cho gã một lon cafe ướp lạnh rồi ảo não thở dài.
"Sao biết tao ở đây?" Triệu Trí Ân vừa hỏi vừa tiện tay khui nắp.
"Linh cảm..Tin không?"
"Ừm...ừm. Vậy xem ra Dịch tổng ngài có thể hành nghề thầy bói luôn được rồi."
"Không đến sân bay tiễn cô ấy sao?" Dịch Dương thấp giọng hỏi.
Gã buồn bã rũ mi, cay đắng lắc nhẹ đầu.
"Tao sợ nhất là ly biệt." Ẩn chứa sâu trong đôi đồng tử nhạt màu thoáng hiện lên một tia mất mát bi ai.
Hắn nhìn gã thật lâu, rồi lại nương theo ánh mắt mơ hồ kia mà hướng về phía những tòa cao ốc chọc trời xa hoa tráng lệ.
"An!" Dịch Dương gọi, thanh âm mềm mỏng tựa như bộ vuốt mèo khểu nhẹ lên ngực trái đối phương. Khiến cho mớ tâm tình hỗn loạn càng thêm phần rối ren quẫn bách.
"Nếu yêu cô ấy nhiều như vậy...vì sao không thử đấu tranh giành lấy một lần?"
Triệu Trí Ân thu hồi tầm mắt, thâm trầm quan sát vẻ mặt cổ vũ khích lệ của thằng bạn thân, đáy lòng có chút bẽ bàng khổ sở.
"So với việc có được cô ấy thì tao sợ đánh mất cô ấy hơn." Câu nói này đúng hơn là đang nói với người trước mặt.
"Yêu là yêu. Không yêu là không yêu. Làm gì có chuyện mưa dầm thấm đất hay nước chảy đá mòn.
"Mày sống quá an toàn." Hắn buông lời nhận định.
"Còn mày thì đam mê mạo hiểm." Gã nhướn mày, đánh giá. Thong thả nhấp một ngụm cà phê đen đậm đặc rồi nhàn nhạt nói tiếp:
"Đã có lúc, tao rất ngưỡng mộ mày. Ngưỡng mộ sự điên cuồng trong tình yêu của mày. Mày biết mày muốn gì và mày sẽ làm tất cả mọi thứ để có được nó. Tao cũng muốn như vậy, muốn thử điên cuồng như vậy, muốn thử yêu đến chết đi sống lại như vậy. Muốn thử làm thiêu thân nhảy vào lửa một lần, cho dù cuối cùng có bị loại ánh sáng ấm áp kia thiêu đốt đến tàn rụi nhưng ít nhất bản thân cũng đã từng được nếm trải, ít nhất cũng sẽ không phải hối hận vì chọn lựa của mình..."
Nói đến đây Triệu Trí Ân lại thở dài thườn thượt.
"Chỉ là...tao bạc nhược hèn nhát. Tao không dám đánh cược, không dám vì tình cảm ích kỷ nhất thời mà hủỷ hoại cả hai."
Dịch Dương cảm nhận được nỗi bất lực tột cùng ẩn giấu sâu trong từng lời tâm sự. Gã luôn suy nghĩ chu toàn cho mọi việc, luôn tính toán trường hợp xấu nhất sẽ xảy ra và luôn luôn chọn phương pháp thiệt thòi tàn nhẫn nhất.
Người ngoài có thể thấy gã lạnh lùng, trầm tĩnh nhưng thực chất trái tim gã lại ấm áp, yếu mềm.
"Đừng ngưỡng mộ tao. Mày xem tao cũng thương tích đầy mình đây."
"Ừm...Dịch tổng đây phong lưu quá mà." Triệu Trí Ân nhanh chóng lấy lại vẻ đanh đá thường ngày, thấp giọng trêu tức.
"E hèm..." Hắn lúng túng ho khan.
"Triệu tổng ngài cũng đâu kém cạnh.".
Nói rồi hai người lại nhìn nhau mà bật cười thành tiếng. Cảm giác thật giống với nhiều năm về trước, lúc còn học tại Đại học Stanford, vẫn thường chạy lên sân thượng hóng gió rồi tán gẫu. Kỳ thực cứ như thế cũng tốt, Dịch Dương cần một người bạn gã sẽ cho hắn một người bạn. Một người bạn luôn luôn đứng ở bên cạnh kề vai sát cánh. Vĩnh viễn không thay lòng, vĩnh viễn không phản bội, vĩnh viễn không trở mặt thành thù.
Văn Kỳ nghiêm túc ngồi nhìn từng thao tác pha chế cực kỳ điệu nghệ của vị trà sư người Nhật mà không khỏi cảm thán, trầm trồ. Cô khá thích thưởng trà, đối với trà đạo cũng có vài phần am hiểu. Cô xem trà không chỉ là một loại đồ uống mà còn là một loại chiêm nghiệm cuộc sống, tận hưởng nét đẹp văn hóa truyền thống của người phương đông.
Sau khi pha xong nước đầu tiên, vị trà sư người Nhật nhẹ nhàng đặt tách sứ vẫn còn đang tỏa hương nghi ngút đến trước mặt người đàn ông nghiêm nghị đang chềm chệ ngồi đối diện Văn Kỳ. Sau đó mới tỉ mỉ rót một tách trà khác đẩy về phía cô, động tác vừa cẩn trọng vừa mang theo vài phần lịch thiệp tao nhã.
"Ajiwatte kudasai." Vị trà sư cúi người cung kính.
"Arigato." Văn Kỳ rất hiểu lễ đáp lại.
Người đàn ông nọ khẽ khàng phất phất tay, người hầu đứng cạnh đều lần lượt lui xuống.
Đợi không gian trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, ông mới thong thả nâng tách trà trên bàn lên, tinh tế thưởng thức mùi thơm rồi mới từ từ nếm thử.
Văn Kỳ cũng theo đó mà nhấp một ngụm nhỏ. Quả nhiên hương vị trà nổi tiếng của Nhật Bản có khác. Không quá đậm đà nhưng thoảng thoảng khó quên.
"Lần này về nước...mọi việc suôn sẻ chứ." Dịch Kiến Minh khàn khàn giọng hỏi.
"Vâng, hiện tại cháu đã giúp ba cháu hoàn thành xong thủ tục chuyển nhượng rồi ạ. Công ty bên đó sau này sẽ do chú tư khác tiếp quản." Cô lễ phép trình bày.
"Ừm...hiện tại tập trung phát triển thị trường ở đây cũng tốt."
Nói đoạn ông lại nhấp một ngụm hồng trà, có chút do dự, đắn đo nhưng cuối cùng vẫn nhàn nhạt cất tiếng:
"Thằng nhóc đó..thế nào rồi?"
Văn Kỳ hiểu ý ông muốn nhắc đến ai. Cô mỉm cười nhìn vẻ mặt có phần lãnh đạm nghiêm nghị nhưng lại ẩn giấu quan tâm cùng lo lắng, thâm tình, bèn ngoan ngoãn đáp.
"Bác Dịch yên tâm, anh ấy vẫn sống tốt."
Dịch Kiến Minh nghe cô nói, tầm mắt hơi hạ xuống nhìn tách trà đang được ông ve vuốt trên tay, phiền não thở dài.
"Đủ lông đủ cánh rồi...tự bay được rồi."
"Thật ra, David rất quan tâm đến bác. Chỉ là anh ấy không thể hiện ra bên ngoài thôi. " Văn Kỳ lựa lời an ủi.
Dịch Kiến Minh nghe vậy lại bật cười, một nụ cười khổ sở thương tâm.
"Trong lòng nó đã sớm phủ nhận sự tồn tại của người cha này rồi. Nó thà đoạn tuyệt với bác, thà từ bỏ quyền thừa kế Dịch gia cũng không chịu từ bỏ cái tình cảm yêu đương ngu xuẩn."
"Bác Dịch...cháu biết David và bác là vì chuyện của Mẫn Quân mà nảy sinh mâu thuẫn. Nhưng hiện tại đã qua rồi, cháu mong bác có thể tha lỗi cho anh ấy."
Ông trầm mặc nghĩ ngợi trong giây lát, đưa tay xoa xoa hai bên huyệt thái dương.
"Năm đó, thằng trời đánh kia dám ở trước mặt nhiều người lên tiếng từ hôn, làm huỷ hoại thanh danh của cháu và
Phương gia. Thế nhưng cháu lại có thể rộng lòng tha thứ, còn giúp nó nói đỡ, cố gắng để mối quan hệ giữa hai nhà Dịch - Phương có thể tốt đẹp giao hảo cho đến ngày hôm nay. Cháu thật tốt, chỉ tiếc...chỉ tiếc Dịch Dương ngu muội chẳng chiụ nhận ra."
"Bác Dịch...bác đừng nói vậy. Cháu với David có lẽ là hữu duyên vô phận..Cháu đã chấp nhận rồi...chấp nhận anh ấy không thuộc về cháu." Thanh âm nhỏ nhẹ mang theo vài phần ưu sầu buồn bã, thế nhưng cô vẫn cố gắng gượng cười để làm người trước mặt yên tâm.
"Hiện tại, bọn cháu vẫn là bạn bè tốt của nhau, cháu không trách anh ấy, chưa từng trách anh ấy lần nào."
Dịch Kiến Minh đưa mắt nhìn cô, trong đôi đồng tử thâm sâu bí hiểm lóe lên chút đau lòng và tiếc nuối.
"Văn Kỳ..." Ông khó khăn mở miệng.
"Bác biết...cháu vẫn còn tình cảm với Dịch Dương. Bây giờ, cô gái kia cũng đã qua đời...nếu có thể...cháu hãy cho nó thêm cơ hội." Dịch Kiến Minh thừa biết điều ông mong muốn có thể sẽ thiệt thòi cho Văn Kỳ. Thế nhưng, một cô con dâu tốt như vậy, ông không muốn bỏ lỡ.
"Cháu...cháu hiểu tâm ý của Bác..." Cô nhếch môi cười khổ.
"Thực ra lần này cháu về nước cũng muốn tìm anh ấy để bày tỏ tâm tình. Tiếc thay...Cháu lại đến trễ rồi."
"Ý cháu là..?" Biểu cảm trên mặt Dịch Kiến Minh dần dần lạnh lẽo. Đôi mày kiếm gắt gao nhíu chặt, ngờ vực hỏi.
Văn Kỳ lúc này mới nhận ra phản ứng giận dữ của ông, biết bản thân lỡ lời, muốn rũ mi né tránh nhưng lại bị ánh mắt thâm thúy tinh tường mang theo vài phần áp bách của ông làm khó.
"Chẳng lẽ thằng nhóc đó lại tự tiện quen người khác?"
Ông dò xét từng biểu hiện trên mặt Văn Kỳ, liền hiểu ra đáp án.
"Đúng là gỗ mục không thể khắc."
Dịch Kiến Minh cố gắng đè nén cơn phần nộ trong lòng, bàn tay siết chặt tách trà đến mức dường như có thể dùng lực bóp nát.
"Charlie!" Ông lớn tiếng gọi cấp dưới thân cận nhất tiến vào, dặn dò kỹ lưỡng
"Cậu giúp tôi thuê thám tử trong nước điều tra đời sống cá nhân và công việc của Dịch Dương trong mấy năm nay. Đồng thời thu sếp ôn thỏả sự vụ ở công ty, tuần sau theo tôi về thành phố S."