Xiềng Xích Cuồng Si

Chương 45: Chuẩn bị hành lý.



Doãn Thiên vừa từ phòng tắm bước ra đã nhìn thấy Dịch Dương đang loay hoay thu xếp đồ đạc bỏ vào một cái vali cỡ lớn. Quần áo tây trang, vật dụng cá nhân và cả hộ chiếu.

Anh tiến đến ngồi xuống mép giường, tay cầm khăn lông lau khô tóc nhưng mắt vẫn không kiềm chế được mà lặng lẽ quan sát từng nhất cử nhất động của đối phương.

"Anh...sắp đi đâu sao?" Doãn Thiên thắc mắc hỏi, trong lòng bỗng dâng lên một loại cảm giác phức tạp, trăm mối ngốn ngang.

"Um.' Hắn cẩn thận kéo lại dây khóa, ném đống hành lý cồng kềnh nặng trĩu sang một bên, rồi nhào đến ôm chặt anh, cọ cọ.

"Lần này Thiên Ưng nhắm tới dự án lớn, anh phải bay sang Nhật để gặp mặt đối tác thương thảo hợp đồng."

Vừa nói, Dịch Dương vừa chậm rãi ngẩng đầu, bẽn lẽn hôn nhẹ lên chiếc cằm thon, mịn màng nhẵn nhụi. Chủ động chộp lấy khăn lông, hạ giọng nài nỉ.

"Để anh..."

Doãn Thiên không có ý cự tuyệt, anh để mặc cho hắn vò loạn mái tóc suôn. Hàng lông mi đen dài hơi rũ, đôi mắt to tròn long lanh thoáng hiện lên chút sầu não ưu buồn.

"Em sao vậy? Bộ dạng này là không muốn chồng em đi công tác à?" Dịch Dương ngả ngớn trêu đùa, còn tranh thủ véo nhẹ lên chớp mũi xinh xinh đang hếch.

Lập tức, đối diện với hắn chính là ánh mắt hình viên đạn của Doãn Thiên. Anh hung dữ giật lại chiếc khăn từ tay hắn, tùy tiện lau qua vài cái, rồi hừ lạnh quay đi.

"Ông đây không có chồng, càng không phải lưu luyến gì anh đâu. Đừng có mà tưởng bở."

Dịch Dương nhìn quả đầu như tổ quạ cùng gương mặt đỏ hồng chẳng biết vì tức hay thẹn của đối phương mà bật cười thành tiếng.

Hắn bất ngờ áp sát, đặt tay lên má anh cưng nựng xoa xoa.

"Nhưng anh lại không nỡ...Một chút cũng không nỡ. Anh chỉ muốn bám dính lấy em thôi."

Doãn Thiên bị ánh mắt đầy nhu tình mật ý của Dịch Dương làm cho cứng đờ tại chỗ, lúng túng tay chân. Dường như ở nơi nào đó trong tim đang dần dần mềm nhũn. Anh tham luyến sự ôn nhu, dịu dàng trân quý kia, muốn một lần đắm chìm vào bể ái.

Nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc như đang bị câu mất hồn của anh, hắn lại không nhịn được mà cúi xuống hôn lên bờ môi mỏng.

Lần này chỉ đơn giản là chuồn chuồn lướt nước, cọ xát nhẹ nhàng, nhưng xúc cảm lại vô cùng chân thực. Cánh môi trơn mềm căng bóng của Dịch Dương chậm rãi hòa quyện cắn nuốt từng hơi thở. Trằn trọc mút mát tựa như một đứa trẻ đang thích thú thưởng thức kẹo bông gòn.

Nhận thấy người trước mặt không có bài trừ chán ghét, cũng không đẩy hắn ra, Dịch Dương liền đánh bạo tấn công, tham lam chiếm giữ.



Hắn đưa tay đỡ lấy sau gáy của Doãn Thiên, hơi nghiêng đầu sang một bên gặm lấy phiến môi anh, day dưa gặm cắn. Đồng thời cũng lợi dụng lúc đối phương yếu ớt thuận theo nụ hôn của mình, mà từ từ dẫn dụ đem anh áp xuống giường.

Tấm lưng gầy vừa chạm đến phần nệm dày êm ái, Doãn Thiên liền ý thức được nguy hiểm cận kề. Anh vươn tay chắn trước ngực Dịch Dương, dùng hết sức lực đẩy hắn ra. Răng hàm cũng bắt đầu khép chặt, nhất quyết không để đầu lưỡi ướt át gian manh của người nào đó tiến vào.

"Ưm... Anh... Anh định làm gì?" Đôi mắt hạc, hung hăng trừng lớn, lồng ngực phập phồng, hồn hển thở dốc.

"Thiên!" Dịch Dương khàn khàn gọi, thanh âm mềm mỏng từ tính dụ người.

"Chúng ta...được không?"

Câu nói ngập ngừng cố tình ngắt quãng nhưng cũng đủ để Doãn Thiên hiểu được ý tứ sâu xa. Sắc mặt anh nhanh chóng đỏ bừng như quả cà chua chín, đến cả lổ tai cũng nóng hổi tê rần.

Anh cố gắng quay mặt đi né tránh, giả vờ ngu ngơ không hiểu, hỏi dò.

"Khi nào anh đi? Có...có bị say máy bay không? Hay để tôi xuống lầu kêu chú Trương mua ít thuốc cho anh mang theo phòng hờ." Doãn Thiên vừa nói vừa cười cười đẩy vai Dịch Dương ra, lồm cồm ngồi dậy.

Hắn chuẩn xác bắt lấy bàn tay hư đang ra sức chống cự, đặt lên một bên má của mình. Muốn anh chiều chuộng, vuốt ve khuôn mặt hắn. Rồi lại dịu dàng hôn xuống vùng cổ tay trắng trẻo mịn màng.

Doãn Thiên bị hành động ôn nhu âu yếm của đối phương làm cho tim loạn nhịp. Anh xấu hổ giãy giụa nhưng càng như thế thì càng bị Dịch Dương mạnh mẽ nắm chặt hơn. Bàn tay to lớn bao trọn lấy bàn tay khẳng khiu mảnh dẻ, nhẹ nhàng xoa ấn, mò mẫm vân vê.

"Đừng có đánh trống lảng." Giọng hắn khản đặc, ánh mắt nhìn anh lóe lên tia tà mị.

"Em thật khiến anh khổ sở."

Dịch Dương nhếch khóe môi, nụ cười không mấy thuần túy kia khiến Doãn Thiên phát lạnh. Anh ngoan ngoãn nằm yên dưới thân hắn, chẳng dám vùng vằng lộn xộn. Bởi anh biết bản thân càng kháng cự thì càng dễ khơi dậy thú tính của người bên trên. Thế nên, trước mắt để bảo toàn tấm thân vàng ngọc, anh chỉ đành lấy bất biến ứng vạn biến mà thôi.

Dịch Dương nhìn vẻ mặt có chút tái nhợt cùng thân thể đang căng cứng run run, trong lòng không khỏi nhịn cười vì đáng yêu vô đối. Hắn hơi híp mắt lại, cố tỏ ra nguy hiểm cất lời:

"Anh thật muốn em! Muốn hết tất thảy của em." Nói đoạn Dịch Dương khẽ hôn nhẹ lên khóe môi chúm chím, thấp giọng thì thầm.

"Mỗi ngày đều cùng với người mình yêu ngủ chung trên một chiếc giường nhưng chỉ được nhìn chứ không được ăn...anh sắp nghẹn đến chết rồi."

Doãn Thiên nghe xong câu nói đầy tính mờ ám của Dịch Dương, da mặt vừa mới lạnh xuống lại nóng bừng đỏ ửng. Anh lúng túng di dời tầm mắt, không dám đối diện với ánh nhìn tràn ngập si mê.

"Tôi... Tôi..." Anh ấp úng mở miệng, rốt cuộc cũng chỉ nặn ra đúng một từ.



"Em thế nào?" Nhìn vẻ mặt bối rối, chẳng biết phải làm sao, hệt như một con thỏ lo sợ bị sói già ăn thịt của Doãn Thiên khiến Dịch Dương càng muốn giở trò lưu manh trêu chọc.

Hắn ghé sát mặt mình xuống, dùng chóp mũi ngửi ngửi yết hầu nhô cao. Sau đó lại vươn ra đầu lưỡi trơn mềm ẩm ướt liếm nhẹ lên vùng da thịt cực kỳ mẫn cảm.

Doãn Thiên cố cựa quậy né tránh, anh khó khăn gầm nhẹ.

"Dịch Dương..."

"Anh nghe." Hắn rất thản nhiên đáp, ngữ điệu thành thật nghe lời, nhưng hành động vẫn vô lại, mặt dày như cũ.

"Tôi..tôi không được." Giọng Doãn Thiên run rẩy mang theo vài phần khó chịu, quẫn bách.

"Tôi có thể để anh ôm, hôn tùy thích nhưng chuyện kia...thì không được. Tôi không tiếp nhận được...tôi sợ, còn có...còn có một chút chán ghét." Anh càng nói, thanh âm càng nhỏ dần nức nở, cuối cùng là cắn cắn môi im bặt, muốn khóc.

Dịch Dương nhìn vành mắt phiếm hồng cùng gương mặt nhỏ nhắn lộ ra chút sợ hãi, ưu sầu của Doãn Thiên mà giơ cờ trắng đầu hàng. Hắn vẫn là nhịn xuống dục vọng đang trào dâng mãnh liệt, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán mịn màng như một cách trấn an. Rồi dịch người nằm sang bên cạnh, kéo đối phương vào lòng ve vuốt, dỗ dành.

Anh thẹn thùng chôn mặt vào lồng ngực màu mật ong ấm áp, chần chừ hồi lâu mới thủ thỉ tỏ bày.

"Nếu...nếu anh thấy khổ sở. Chi bằng...chi bằng cứ đi tìm người khác. Tìm một người có thể cho anh những thứ tôi không thể."

"Thiên!" Dịch Dương trầm giọng gọi, cánh tay vững vàng săn chắc ra sức siết chặt lấy eo thon.

"Những thứ anh cần chỉ có thể là em, người khác không cho anh được mà có cho anh cũng không cần."

"Nhưng mà..tôi..."

Dịch Dương dứt khoát bịt kín môi Doãn Thiên không cho anh nói tiếp.

Trước lúc hai người tách ra, hắn còn ác ý cắn mạnh lên môi dưới căng đầy, xem như trừng phạt

"Không cho em nói linh tinh. Doãn Thiên! Anh rất yêu em, cũng rất muốn cùng em thân mật. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc dùng những cách thức cực đoan như cưỡng ép để có được em. Anh muốn em tình nguyện yêu anh, tình nguyện đón nhận anh." Nói đến đây Dịch Dương lại đặt cằm lên đỉnh đầu của anh, mê luyến tận hưởng hương hoa đào quen thuộc tỏa ra từ sợi tóc. Một lúc sau, hắn phiền não thở dài, trầm trầm giọng nói:

"Anh có thể đợi, có thể từ từ theo đuổi em, theo đuổi em đến cuối đời cũng được. Nhưng đừng bao giờ rời khỏi anh, cũng đừng bao giờ để anh nhìn thấy em ở bên người khác. Nếu không...anh không biết...sẽ làm ra chuyện điên khùng gì."

Doãn Thiên bị Dịch Dương gắt gao ôm trong ngực nên chăng thế nào nhìn thấy được ánh mắt tàn bạo của hăn khi thốt ra những lời cảnh báo trên. Có lẽ anh đã quên rồi, con người ấm áp trước mặt vốn vĩ là một tên ác quỷ lạnh lùng.