Xiềng Xích Cuồng Si

Chương 52: Nổi điên.



Lúc máy bay hạ cánh đã là năm giờ chiều, Dịch Dương bỏ lại đống va li to tướng và tên trợ lý bốn mắt ở phía sau, sải chân bước nhanh đến chỗ chiếc Bugatti Veyron màu đen quen thuộc đang chờ sẵn. Vươn tay mở cửa, thẳng thừng lôi người trong xe ra, hắn lập tức ngồi vào hàng ghế lái, rồi nhấn ga phóng đi với tốc độ bàn thờ. (

Tạ Lâm đột ngột bị đối phương dùng vũ lực ném qua một bên, chỉ biết bất lực mở to mắt nhìn theo chiếc Bugatti Veyron thoáng chốc đã xa vời mất dạng.

Thấy người đồng nghiệp đáng thương đang tay xách nách mang, chật vật lôi ba cái vali to tướng, khóe miệng y không khỏi co giật liên hồi.

Dịch Dương lòng như lửa đốt chỉ hận bản thân ngu ngốc không sớm nhận ra được vấn đề. Lần này hắn sang Nhật công tác là do đích thân chủ đầu tư lên tiếng yêu cầu. Đã vậy, trong lúc hai bên tiến hành thương lượng đàm phán, phía bên kia toàn nhắm ngay những điều khoản hợp đồng liên quan đến vấn đề lợi nhuận mà cố tình làm khó, tìm đủ mọi loại lí do để tiếp tục kéo dài.

Nếu không phải sáu tiếng trước hắn nhận được cuộc gọi khẩn từ chú Trương thì có lẽ cho đến tận bây giờ vẫn đang bị người cha già kính yêu của mình bày mưu lừa nán lại Nhật bản.

Đôi môi mỏng khẽ nhếch, vẽ nên nụ cười chua chát bi ai, Dịch Dương dứt khoát tăng ga, một đường lái thẳng đến khu biệt thự mà Dịch Kiến Minh sinh sống. (1

Chỉ nửa tiếng sau đó, chiếc Bugatti Veyron nghiễm nhiên đỗ lại ở trong sân.

Hắn vừa mở cửa bước xuống xe, đã có người tiến lên chào hỏi.

Chán ghét ném cho đám vệ sĩ và người hầu trong nhà một ánh nhìn đầy rét căm lạnh lẽo, Dịch Dương không nói không rằng liền đi vào trong sảnh lớn xa hoa. Lướt ngang qua phòng khách trống trơn tĩnh lặng, hắn vội vã lên lầu. Vừa đến trước thư phòng đã bị người chặn lại.

"Cậu chủ! Xin dừng bước. Hiện tại ông chủ đang bận...không tiện tiếp khách. Mời cậu hãy về cho." Tên vệ sĩ cung kính cúi đầu.

"Tránh ra!" Hai tay Dịch Dương siết chặt thành quyền, tròng mắt đỏ ngầu xung huyết.

"Cậu chủ! Vẫn xin cậu..." Đối phương còn chưa nói hết câu đã bị hắn hung hăng tung cước. Lực đạo mạnh đến mức khiến cho khối thân thể to lớn phải ôm bụng lảo đảo lùi về sau. Không để tên vệ sĩ còn lại có thời gian phản ứng, Dịch Dương đã xoay người bồi thêm một cú khác, trực tiếp đá văng cánh cửa gỗ nặng nề.

Dịch Kiến Minh chễm chệ ngồi trên ghế sofa, tay vừa nâng tách trà đưa lên miệng đã bị tiếng động ẩm ĩ chói tai làm khựng lại vài giây. Ông bình thản nâng mi, không chút gợn sóng mà ung dung thưởng thức.

"Doãn Thiên đâu? Ông đã làm gì em ấy?" Hắn trầm giọng hỏi. Tuy đã cố gắng kiềm nén cơn thịnh nộ đang bộc phát trong lòng nhưng ngữ khí thốt ra vẫn chẳng hề dễ chịu.

Dịch Kiến Minh thư thả đem tách trà đặt lại trên bàn, ánh mắt thâm sâu như chứa đựng rất nhiều thứ cảm xúc rối ren phức tạp.

"Đây là cách mà anh nói chuyện với cha ruột của mình sao?" Ông không mặn không nhạt hỏi.



Dịch Dương nghe vậy thì nhếch môi cười khẩy, trông cay đắng tột cùng.

"Ngài Dịch, ngài quên rồi sao? Năm năm trước chính ngài đã lên tiếng từ mặt đứa con trai này. Vậy thì bây giờ, ngài nói xem...tôi nên dùng thái độ gì mới là phải phép."

"Dịch Dương!" Dịch Kiến Minh nhấn mạnh cái tên thân quen mà ông đã đích thân đặt ra cho người trước mặt.

:Anh nên nhớ anh đang mang họ gì?"

"Tôi nhớ chứ. Là họ Dịch. Nhưng hiện tại tôi mang cái họ này không phải vì tôi là con trai của Dịch Kiến Minh mà bởi vì tôi là cháu trai của Dịch Bắc Phàm."

"Mày...!" Ông tức giận nghiến răng, mắng lớn.

"Thứ ngỗ nghịch! Trước kia mày dám ở trước mặt hai nhà Dịch - Phương lên tiếng từ hôn đã đành, nay lại chẳng biết xấu hổ mà dắt một thằng đàn ông về nhà chung sống. Mày không cần mặt mũi thì cũng đừng bôi tro trát trấu hủy hoại danh dự của Dịch gia."

"Thì ra thứ mà ông coi trọng nhất không phải là hạnh phúc của tôi mà là cái sĩ diện hão đươc người người tung hô ca tụng." Hắn khổ sở bật cười, ẩn trong đôi mắt phượng hẹp dài thoáng hiện lên một tia thất vọng.

"Ba!" Hắn thấp giọng gọi, rồi lại lẳng lặng nhìn người đàn ông uy nghiêm bề thế đang ngồi trước mặt mình.

"Từ nhỏ đến lớn ông luôn bắt tôi phải sống theo khuôn mẫu mà ông quy định sẵn. Trưởng thành theo dạng người mà ông hằng mong muốn. Tương lai của tôi là do ông quyết định, cuộc đời của tôi cũng do ông điều khiển. Nhiều lúc, tôi thực sự không biết mình là con trai của ông hay chỉ là một phiên bản được ông duy trì để trở thành người kế nghiệp...Thuở bé, trong khi đám bạn bè cùng tuổi được vui đùa một cách thoải mái vô tư, thì tôi phải đối mặt với lịch học thêm dày đặc. Tiếng anh, tiếng pháp, tiếng Đức, tiếng Nga, tiếng Trung và tiếng Nhật - đó là tất cả những gì mà một đứa trẻ 7 tuổi phải miệt mài. Tuổi thơ của tôi nếu không phải dùng để học thì cũng chỉ có học, một chút thời gian thả lỏng cũng không có. Nhưng chẳng sao, tôi cũng chẳng cần phải giống như những đứa trẻ khác được cha mẹ cưng chiều mua cho đồ chơi mới hay cuối tuần được người nhà âu yếm dắt đi dạo vài vòng ở công viên. Tôi khi ấy chỉ cần chút quan tâm và công nhận của ông mà thôi. Thế nhưng chỉ một ánh mắt dịu dàng, tán thưởng, tôi cũng chưa từng được nhìn thấy. Lớn hơn một chút, trong khi các bạn cùng lớp mải mê xem truyện tranh hay tìm đọc những cuốn tiểu thuyết hấp dần nối tiếng trên thế giới về đọc thì tôi ại bị vây hãm trong một đống sách kinh tế - tài chính khô khan cùng hàng tay thứ thuật ngữ ngoân ngoèo xa lạ. Năm 15 tuổi tôi lén lút đăng ký học ở lớp dạy đàn, cũng dùng hết số tiền tiết kiệm được đi mua một cây piano bằng gỗ mun chất lượng.

Vốn muốn nhân ngày sinh nhật của ông mà biểu diễn, kết quả... ông chỉ vừa nhìn thấy đã giận dữ dùng kêu người đập nát nó. Tôi nói tôi muốn trở thành một nhạc công, ông liền lạnh lùng tặng cho tôi một cái bạt tay đau điếng, rồi vĩnh viễn cấm tiệt không cho tôi đụng tới piano. Trường Đại học Stanford ở Mỹ là do ông chọn, chuyên ngành

Quản trị kinh doanh cũng là ông đăng ký. Thậm chí việc đính ước hôn sự với nhà họ Phương cũng do bản thân ông sắp xếp. Một đời này của tôi đã có bao nhiêu thứ phải sống vì mong muốn của ông rồi? Hiện tại tôi xin ông hãy để tôi được sống theo cái cách mà tôi muốn. Ít nhất thì tôi cũng có quyền được tự do lựa chọn nửa còn lại của mình."

Dịch Kiến Minh trâm mặc ngồi trên ghế sofa, bất động thanh sắc. Ông thở ra một hơi nặng nề rồi kiên định cất tiếng.

"Tôi suy nghĩ chu toàn nhiều thứ như thế chẳng phải đều vì anh mà trải sẵn đường hay sao? Bây giờ anh đứng ở trước mặt tôi nói nhiều lời như vậy là đang oán trách người cha này độc đoán à?"

"Vì tôi? Thật sự là vì tôi sao?" Dịch Dương chua chát lắc đầu.

"Không đâu...ngài Dịch. Ngài chỉ vì địa vị và danh tiếng mà thôi."



"Hồ đồ!" Cơn nóng giận chỉ vừa mới diu xuống lập tức bùng phát lên, Dịch Kiến Minh thẳng tay ném mạnh tách trà trên bàn về phía hắn.

Chỉ nghe một tiếng "Xoảng" vỡ vụn thật chói tai.

Dịch Dương ngỡ ngàng sờ thử vùng thái dương, nhận thấy chỗ da thịt bị chiếc tách xược qua có đôi phần ẩm ướt.

Nhìn lại thì trên đầu ngón tay đã dính máu đỏ tươi.

"Cái này là thẹn quá hóa giận sao?" Hắn buông lời giễu nhưng đáy mắt lại tràn ngập thương tâm.

"Thằng bất hiếu! Mày!.. mày muốn chọc cho tao tức chết mới hả dạ đúng không?" Ông đập bàn đứng dậy, gương mặt vì phẫn nộ mà lãnh lệ lạnh băng, hàng mày kiếm cũng gắt gao nhíu chặt.

"Tôi chưa từng muốn dùng thái độ bất kính này để nói chuyện với ông, cũng chưa từng muốn cùng cha ruột của mình đối đầu tranh cãi. Tôi chỉ muốn có được bình yên và hạnh phúc. Nếu ông đã không thể cho tôi một gia đình trọn vẹn, vậy xin ông đừng phá hoại gia đình trọn vẹn của riêng tôi." Dứt lời, Dịch Dương liền xoay người cất bước, hoàn toàn phớt lờ sự giận dữ đang mạnh mẽ trào dâng.

"Mày định đi đâu?" Dịch Kiến Minh rống lớn, thần sắc nhất thời tím tái khó coi.

Hắn dừng lại cuốc bộ nhưng không hề quay đầu mà đạm mạc ứng thanh.

"Đi tìm con dâu về cho ông."

"Nếu hôm nay mày dám bước ra khỏi cửa để đi tìm thằng đàn ông đó về thì đừng trách tao đánh gãy chân mày!"

"Dịch Kiến Minh này thà mất đi một thằng con trai chứ tuyệt đối không nhận một thằng con trai khác làm dâu nhà họ Dịch."' Ông gằn mạnh từng chữ, ngữ khí còn mang theo vài phần ngoan độc thị uy.

Dịch Dương mím chặt môi không đáp, chỉ lạnh lùng cười khẩy, rồi dứt khoát bước một mạch xuống lầu.

Dịch Kiến Minh chết lặng tại chỗ, thân thể thoáng cái run lên vì tức.

"Mau ngăn nó lại!" Ông cao giọng thét:

"Cho dù hôm nay phải trói nó đem về California cũng không được để nó ở đây làm loạn."