Xiềng Xích Dịu Dàng - Thư Kỳ

Chương 56: Những giả thuyết (Phần 2)



Thanh âm giọng nói của Nhiếp Phong thật sự là một âm sắc rất hiếm có. Vừa có cảm giác tinh tế giống như tiếng những phím đàn piano, đôi khi lại giống tiếng những giọt nước rơi trên mặt hồ...Rất dễ nghe, rất có sức hấp dẫn…khiến cho tất cả mọi người nếu đã nghe thấy một lần đều rất khó quên…Nếu như hắn không phải là một bộ óc thiên tài về Luật pháp, chắc chắn với giọng nói và ngoại hình xuất chúng, chắc chắn hắn sẽ trở thành một diễn viên, hoặc một người dân chương trình nổi tiếng.

Giọng nói dịu dàng tinh tế này mà nói ra những câu từ Luật pháp khô khan, đúng là khiến người ta có cảm giác kì lạ.

_ Về vụ án của Mộ lão gia…rất tiếc cho tới lúc này vẫn đang vô cùng phức tạp. Cho dù theo như lời của Mạc tiên sinh nói, sự việc lần này là do vợ và con gái riêng của Mộ lão gia gây ra, nhưng khi chúng ta chưa có nhân chứng, chưa có vật chứng trong tay thì tất cả chỉ là giả thiết, và cho đến khi chúng ta bắt được hai người họ thì Mộ lão gia vẫn phải là người chịu trách nhiệm trước pháp luật. Tất cả những giấy tờ tôi nhận được ở đây đều có đầy đủ chữ kí của ông ấy và con dấu của công ty, vì thế nói trên pháp lý, tất cả những giấy tờ thế chấp vay nợ này đang đứng tên ông Mộ đều là hợp pháp.

_ Có cả chữ kí của chú Mộ trên giấy vay nợ sao?

Khang Kiều ngạc nhiên hỏi Mạc Thiệu Khiêm…và anh khẽ khàng gật đầu.

_ Không thể nào! Làm sao mà chú Mộ lại kí vào nhưng giấy tờ đó được?

Thanh âm thảng thốt của Khang Kiều vang lên, biểu cảm ngàn vạn lần không tin. Tiếng Nhiếp Phong trong điện thoại vang lên, khảng khái đưa ra một giả thuyết.

_ Thật ra Mộ lão gia có tự tay kí hay không, trước mắt phải chờ ông ấy tỉnh lại mới có thể hỏi rõ. Nhưng nếu như mọi người khảng định chắc chắn ông ấy không kí, thì tôi có một giả thiết.

_ Nhiếp luật sư xin cứ nói!

Mạc Thiệu Khiêm lịch thiệp lên tiếng, và ngay lập tức âm sắc có chút vội vã của Nhiếp Phong vang lên.

_ Thật ra ngày trước tôi có nhận một vụ án làm giả giấy tờ di chúc. Người con đã làm giả giấy tờ để anh ta được hưởng quyền thừa kế số tiền bảo hiểm sau khi cha mình qua đời bằng cách thuê một người chuyên giả mạo chữ kí tới làm giả hồ sơ, sau đó giết chết cha mình để hưởng bảo hiểm. Vậy nên tôi nghĩ tới một giả thuyết, có thể chữ kí trên giấy tở của Mộ lão gia đã bị giả mạo.

_ Đúng rồi!

Khang Kiều ngồi thẳng lưng dậy, hướng về phía Mạc Thiệu Khiêm đang ưu tư vội vã nói.

_ Nếu như có thể chứng minh chữ kí trên giấy tờ vay nợ này là giả, thì những khoản vay đó chú Mộ sẽ không phải chịu trách nhiệm nữa!

_ Cũng có thể lắm! Nhưng để tìm ra người giả chữ kí trên hồ sơ này thì đúng là khó chẳng khác gì lên trời!

Kiến Hào nãy giờ im lặng bỗng nhiên buột miệng lên tiếng. Thanh âm vừa vang lên, lập tức bên trong điện thoại, tiếng cười tự tin của Nhiếp Phong vọng ra.

_ Có phải là Lưu Kiến Hào không? Không ngờ lại gặp bạn cũ ở đây! Thật là vinh hạnh!

Nén tiếng thở dài, Kiến Hào lừ mắt nhìn vào chiếc điện thoại, thanh âm như thể một tiếng làu bàu vang lên.

_ Xin kính chào Nhiếp đại luật sư! Lâu rồi không gặp!

_ Nếu đã có Kiến Hào ở đây, thì chắc quý vô vừa rồi lên tiếng…Nếu tôi đoán sai thì xin được thứ lỗi…Chắc là Khang tiểu thư? Bạn gái của cậu?

_ Bạn gái cũ! Chào anh! Luật sư Nhiếp!

Khang Kiều lạnh giọng chỉnh lại, gương mặt lập tức hiện lên biểu cảm dằn dỗi với hai từ “bạn gái” kia…

_ Nhiếp luật sư! Tìm ra người giả chữ kí thì chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian, thậm chí còn vô cùng khó khăn vì chúng ta chẳng có chút manh mối nào, theo ngài còn cách nào không?

Mạc Thiệu Khiêm lập tức lên tiếng, nhanh chóng đổi chủ đề câu chuyện khi nhìn thấy gương mặt dỗi hờn của Khang Kiều và đôi môi mím chặt bất lực của Kiến Hào.

_ Nếu như ngài Mạc hỏi tôi thì tôi chỉ có thể nói một cách, đó là mau chóng bắt được hai mẹ con người đàn bà kia mà thôi!

_ Nhưng mà đã lâu vậy rồi còn chưa có kết quả. Thậm chí còn nhiều trường hợp truy nã tới 10 năm, 20 năm còn chưa tìm ra…Làm sao mà biết được? Thậm chí nếu hai mẹ con bà ta đã có dự định từ trước, nhất định sẽ làm giả căn cước. Nếu như vậy thì giờ bọn họ đã ở nước ngoài với căn cước giả rồi, làm sao mà tìm ra được danh tính.

_ Chính là như vậy!

Thanh âm của Nhiếp Phong vang lên phá vỡ không gian, kèm theo một nụ cười hết sức tự tin,

_ Khang tiểu thư nói rất đúng! Chắc chắn bọn họ muốn bỏ trốn ra nước ngoài thì phải làm căn cước giả…Vậy tại sao chúng ta không điều tra từ điểm này? Điều tra từ những ổ nhóm chuyên làm căn cước, hộ chiếu, visa giả?

_ Có lý!

Kiến Hào vỗ tay vào nhau như thể vừa giải được bài toán khó. Hắn hướng về phía Mạc Thiệu Khiêm, hào hứng lên tiếng.

_ Tớ có quen với phía cảnh sát phòng chống tội phạm công nghệ cao, cả hải quan cũng có nữa. Việc này để tớ lo cho!

Mạc Thiệu Khiêm gật gạt đầu, đôi mắt của anh ánh lên một tia suy tính…và thanh âm trầm thấp vang lên.

_ Nhiếp luật sư…thật ra tôi có suy nghĩ này.

_ Xin ngài Mạc chỉ giáo!

_ Tôi nghĩ rằng số tiền lớn như vậy không thể quy đổi ra tiền mặt. Bọn họ nhất định sẽ phải chuyển nó vào một tài khoản vãng lai lập dưới danh tinh giả. Vậy nên chúng ta có thể điều tra theo hướng này.

_ Ý kiến của ngài cũng đồng ý kiến với tôi!

Nhiếp Phong lịch sự lên tiếng, nhưng Khang Kiều lại cau màu khó hiểu hỏi Mạc Thiệu Khiêm.

_ Điều tra làm sao được? Có tới hàng tỉ ngân hàng trên thế giới này, biết đâu mà điều tra?

_ Khang Kiều…. chắc em không biết. Thật ra mẫu số chung của tất cả những tên tộ phạm trên thế giới này nếu như muốn che dấu dòng tiền và trốn thuế, có một đất nước mà hệ thống tài khoản ngân hàng được bảo mật gần như tuyệt đối...đó chính là hệ thống ngân hàng ở Thụy Sĩ!

_ Thụy Sĩ sao?

Khang Kiều quay đầu hỏi Kiến Hào, kiến thức thú vị mới được thu nạp quá mức hấp dẫn khiến cô quên bẵng mất việc mình đang phải giận dỗi hắn.

_ Đúng! Nếu như muốn che dấu dòng tiền bẩn, thì hệ thống ngân hàng ở Thụy Sĩ đúng là sự lựa chọn tuyệt đỉnh. Cũng không loại trừ khả năng bọn họ sẽ đổi ra tiền ảo…Nhưng nếu đổi ra tiền ảo thì sớm muộn gì bọn họ cũng phải quy đổi ra mệnh giá, vì có nhiều nơi họ không chấp nhận thanh toán bằng tiền ảo…Vì thế trước mắt cứ điều tra dòng tiền lớn bất thường trong vòng hai tháng nay tại ngân hàng trong nước và Thụy Sĩ trước đi…

Mạc Thiệu Khiêm âm trầm suy tính, không gian đột nhiên rơi vào trầm tư…

Cho dù có rất nhiều cách để điều tra ra…nhưng có vẻ tất cả đều là những giả thiết điên rồ với khả năng thành công dường như quá thấp…

Nhưng cho dù thế nào…thì vẫn cứ phải thử!

Rồi đột nhiên Khang Kiều lại lên tiếng.

_ Nếu như đã có quá nhiều giả thiết thế rồi…thì em có thể đưa ra thêm một giả thiết nữa không?

_ Em nói đi!

_ Nếu như muốn tiêu hết số tiền lớn như vậy một giữa thanh thiên bạch nhật…Em nghĩ rằng chỉ có một cách để mẹ con bà ta có thể tiêu một cách đường hoàng công khai!

_ Là gì?

Mạc Thiêu Khiêm và Nhiếp Phong đồng thời lên tiếng….Trên gương mặt xinh đẹp của Khang Kiều nở nụ cười tinh quái là nốt chu sa trên gò má của cô nhô lên…

_ Thay dạng đổi hình!

_ Tức là sao?

Kiến Hào khó hiểu hỏi lại cô, Khang Kiều mím môi lại, rành rọt lên tiếng.

_ Đó là phẫu thuật thẩm mĩ thay đổi diện mạo!1

Sau khi câu trả lời của Khang Kiều vang lên, tất cả những người đàn ông đều rơi vào trầm lặng bất ngờ.

Khang Kiều nhìn những gương mặt quanh mình, hào hứng lên tiếng…

_ Các anh là đàn ông nên không nghĩ tới chuyện này…nhưng em nghĩ nếu như bọn họ muốn thật sự trốn thoát, với số tiền lớn như vậy trong tay, rất có khả năng bọn họ sẽ đi phẫu thuật thay đổi gương mặt.

_ Cũng có khả năng lắm!

Giọng nói của Nhiếp Phong vang lên trong điện thoại, hào hứng nói với Khang Kiều.

_ Cô nói cụ thể đi!

_ Trong thời gian em làm bloger Du lịch và Ẩm thực…Hình như ngày trước em cũng có tìm hiểu về kiểu du lịch thẩm mĩ có một thời gian trở thành hiện tượng. Rất nhiều người du lịch kết hợp làm đẹp và phẫu thuật thẩm mĩ…Có rất nhiều đất nước có nền y tế phát triển được lựa chọn…Ngày trước em còn được nghe câu giai thoại là: Ấn Độ kéo chân, Iran sửa mũi, Brazil nâng mông…và Hàn Quốc sửa mặt!

_ Cô đúng là thật đáng kinh ngạc đấy Khang tiểu thư! Mạc tiên sinh..tôi nghĩ chúng ta hoàn toàn có thể điều tra theo hướng này….!

Nhiếp Phong nhẹ giọng lên tiếng…và Mạc Thiệu Khiêm nhẹ nhàng gật đầu…

_ Như vậy đi…Kiến Hào cậu liên lạc với bên cảnh sát điều tra về giấy tờ giả, mình sẽ liên lạc với các mối quan hệ xem có cách nào xin được dữ liệu từ các ngân hàng của Thụy Sĩ hay không, còn Khang Kiều…em tìm hiểu giúp anh về chuyện phẫu thuật được không?

_ Không thành vấn đề!

Kiến Hào và Khang Kiều đồng thanh lên tiếng, khoảng khắc thanh âm hai người hòa vào nhau…cả hắn và cô đều khựng lại, nhìn nhau bối rối…

_ Nhiếp Phong, về thủ tục giấy tờ pháp lý, mong ngài tiếp tục giúp đỡ!

_ Đừng khách sáo! Đây là vụ án công ty tôi thụ lý, tôi nhất định sẽ dốc sức! Như vậy đi! Tạm biệt Mạc tiên sinh! Tạm biệt Khang tiểu thư! Kiến Hào!

_ Tạm biệt!

Ngắt điện thoại, Mạc Thiệu Khiêm hít vào một hơi dài…anh nhìn Kiến Hào và Khang Kiều, gấp gáp lên tiếng.

_ Mình phải đi tìm Âm nhi để nói cho cô ấy biết…Cậu đưa Khang Kiều về nhé!

_ Ê…này! Mạc Thiệu Khiêm!

Khang Kiều tức giận quát anh, nhưng Mạc Thiệu Khiêm đã nhanh chóng bỏ đi mất…

Trong phòng chỉ còn lại Kiến Hào và Khang Kiều, một cảm giác khó xử lan ra giữa không gian…khi Kiến Hào dè dặt đề nghị cô…

_ Để anh đưa em…

_ Tôi có chân tôi tự đi! Tôi có tiền tôi tự bắt xe! Không phiền anh!

Thanh âm giận dữ lạnh lẽo vang lên, Khang Kiều cầm túi xách lên, còn không nhìn Kiến Hào một lần, khảng khái rời đi…

*******