Xiềng Xích Dịu Dàng - Thư Kỳ

Chương 60: Em không một lần ngoái lại



Dung Âm hộc tốc chạy vào phòng bệnh, còn Mạc Thiệu Khiêm thì luôn theo sau chân cô không rời nửa bước.

Cánh cửa phòng bệnh của Mộ Tuấn Phúc mở bung ra, Dung Âm nhìn thấy những chiếc áo blouse trắng đứng kín trong phòng, cha cô đang ngồi trên giường bệnh còn Mộ Tuấn Phúc thì đã ngồi dậy với cái đầu cuốn băng trắng toát.

Gương mặt của Mộ Tuấn Phúc ngây ngô nhìn Dung Âm và Mạc Thiệu Khiêm không có chút phản ứng nào. Bên cạnh ông, Mộ Tuấn Văn đang thất thần không thốt nên lời…Dung Âm nghĩ rằng có lẽ do chú Mộ tỉnh lại quá đột ngột, khiến cho cha cô ngỡ ngàng nhất thời không thể phản ứng.

_ Chú Mộ! Chú tỉnh lại rồi!

Dung Âm vội vã chạy tới bên giường, gương mặt bừng sáng lên vui vẻ hạnh phúc…như thể trong lòng cô chưa bao giờ để tâm tới chuyện gia đình Mộ Tuấn Phúc từng lừa dối, từng phụ bạc, từng cố tình muốn đẩy cô và cha cô vào bước đường cùng vậy!

_ Chú Mộ! Chú thấy trong người thế nào rồi? Đầu chú có đau không?

Mặc cho những lời ân cần của Dung Âm vang lên dồn dập, Mộ Tuấn Phúc dùng ánh mắt ngờ nghệch nhìn cô, giống như trong đầu ông chẳng có chút ý niệm gì về những gì cô đang hỏi….hay về chính cô!

_ Chú Mộ…là ai? Cô…đang gọi tôi sao?

Gương mặt ngu ngơ của Mộ Tuấn Phúc nở ra nụ cười ngờ nghệch…nhìn vào gương mặt kinh hãi của Dung Âm, thắc mắc hỏi cô bằng chất giọng u mê…

_ Cô gái xinh đẹp…cô là ai vậy?

*****

Vị bác sĩ trực tiếp điều trị cho Mộ Tuấn Phúc cẩn thận đặt lên mặt bàn những tấm phim chụp CT não của ông…trước gương mặt thất thần mệt mỏi của Mộ Tuấn Văn và gương mặt lo lắng của Dung Âm, nhấc gọng kính trắng lên đặt xuống bàn, từ tốn nói.

_ Dựa theo biểu hiện của bệnh nhân và những chẩn đoán sơ bộ của chúng tôi, thì rất có khả năng bệnh nhân Mộ Tuấn Phúc đã bị một phản ứng sau cuộc đại phẫu sọ não, mà trong y học gọi là mất trí nhớ tạm thời.

Mộ Tuấn Văn gục đầu xuống, bàn tay đang giữ lấy thái dương của ông cũng không ngừng run rẩy…Dung Âm vội vã vỗ về bả vai của ông như an ủi, bối rối hỏi lại bác sĩ.

_ Mất trí nhớ tạm thời sao ạ? Xin bác sĩ nói rõ một chút!

_ Mất trí nhớ tạm thời hậu phẫu thuật sọ não cũng là một trong những biểu hiện thường gặp. Có những nạn nhân sau khi phẫu thuật sẽ bị suy giảm trí nhớ, chóng quên, hoặc là mất đi một hay nhiều phần kí ức trong quá khứ. Thường thì biểu hiện rõ rệt nhất là mất trí nhớ cục bộ hay toàn bộ khoảng thời gian sau khi phẫu thuật, như trong trường hợp của bệnh nhân là mất trí nhớ toàn bộ!

Bác sĩ nhẹ nhàng giải thích khi ngón tay của ông nhấc lên những tấm phim chụp, xoay nó, đẩy về phía Dung Âm và Mộ Tuấn Văn.

_ Nhưng trong trường hợp của bệnh nhân, gia đình cũng biết là bệnh nhân không phải gặp chấn thương bình thường mà bị ngã từ trên tầng cao xuống. Đây là ảnh chụp CT bán cầu đại não của bệnh nhân, những điểm trắng nhỏ ở đây là các cục máu đông chưa tan hết, rất có thể vì di chứng sau cú ngã và phẫu thuật để lại. Rất có khả năng cú ngã đó đã làm cho bệnh nhân bị mất trí nhớ!

Dung Âm nhìn vào những điểm trắng nhỏ, đôi mắt trong vắt của cô không thể giấu nổi sự âu lo quặn thắt. Hướng ánh mắt về phía bác sĩ, Dung Âm lo lắng tới run giọng…

_ Vậy thì bệnh này có khả năng chữa trị không ạ?

_ Không có bệnh nào là vô phương cứu chữa…nhưng vấn đề là thời gian!

Bác sĩ ôn tồn nói với cô, bàn tay ông khẽ co lại và ông nở một nụ cười trấn an hiền hậu.

_ Người nhà phải chuẩn bị sẵn tinh thần, vì bệnh mất trí nhớ này không có công thức chung, phụ thuộc hoàn toàn vào chấn thương của người bệnh, phần kí ức bị quên và khả năng tự thân của bệnh nhân. Có người hồi phục rất nhanh, có người thì mất một thời gian rất lâu, thậm chí có người sẽ phải sống như vậy cả đời!

Tiếng thở dài của Mộ Tuấn Văn vang lên. Ông bất lực chầm lấy những tấm phim chụp CT của em trai…

Một giọt nước mắt uất ức mặn đăng từ từ lăn xuống nơi khóe chân chim hằn sâu của ông.

_ Cha à…cha đừng khóc!

Dung Âm bám lấy bàn tay đang che đi đôi mắt ướt nhòe của ông, đau lòng tới mức khóe mắt cũng nóng đỏ lên…

_ Cha à…Chú khỏe lại, tỉnh lại là tốt rồi! Chỉ cần chú khỏe lại, mọi chuyện mình sẽ từ từ giải quyết được! Cha đừng lo lắng, ảnh hưởng tới sức khỏe!

Người bác sĩ cũng bị tiếng nức nở của Mộ Tuấn Văn khiến cho bối rối…Dung Âm ngồi xuống, bàn tay nhỏ bé đặt lên chân ông, nhẹ giọng khuyên bảo.

_ Chú đã ốm rồi, cha đừng để bị ốm nữa…Một mình con gái, không có cha làm sao con lo lắng cho chú chu toàn được? Cha à…cha vì con, vì chú Mộ! Cha phải ráng lên!

Cạch!

Tiếng mở cửa bất ngờ vang lên, Dung Âm giật mình ngước mắt lên…

Ánh mắt trong vắt ướt nước của cô chạm vào lòng mắt sâu thẳm của Mạc Thiệu Khiêm...Trong khoảng khắc, trái tim của anh nhói lên một nhịp. . ngôn tình hay

Mạc Thiệu Khiêm nhìn Dung Âm bối rối lau đi dòng nước mắt đang ứa ra trên khóe mi, nhìn Mộ Tuấn Văn thở dài nghẹn ngào…trong lòng đã hiểu ra bảy tám phần.

_ Trời cũng không còn sớm nữa! Chú Mộ! Cháu đã sắp xếp phòng nghỉ riêng cho chú tại bệnh viện. Chú nghỉ sớm một chút, mai chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách giải quyết!

Mộ Tuấn Văn uể oải lắc đầu, biểu cảm không muốn rời đi. Nhưng Dung Âm ở bên cạnh lập tức nhẹ giọng vừa khuyên bảo, vừa trấn an…

_ Cha à…cha cũng mệt cả ngày hôm nay rồi! Cha đi nghỉ ngơi một chút, sáng mai chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách chăm sóc cho chú, được không cha? Đi mà cha…!

Nhìn thấy Mộ Tuấn Văn không phản ứng, Mạc Thiệu Khiêm nhẹ giọng nói với bác sĩ.

_ Cám ơn bác sĩ!

_ Không có gì! Mạc tiên sinh và gia đình nghỉ ngơi! Tôi không làm phiền nữa!

Vị bác sĩ đứng dậy, từ tốn bước ra khỏi phòng, ngay sau đó một người y tá bước vào, dường như đã được Mạc Thiệu Khiêm mở lời từ trước, ân cần dịu dàng đỡ Mộ Tuấn Văn đang đau lòng không còn gì tha thiết từ từ ra khỏi phòng.

Đợi bóng ông đi khuất, Dung Âm mới dám mệt mỏi. Cô ngồi khụy xuống đất, đầu gối cũng chẳng còn sức lực…

Nhưng trước cả khi làn da cô cảm nhận được nền đất lạnh, thì vòng tay ấm áp mạnh mẽ của Mạc Thiệu Khiêm đã bế bổng cô lên…

_ Ối!

Dung Âm khẽ thốt lên khi cơ thể mình nằm gọn trong vòng tay của anh. Bàn tay nhỏ nhắn của cô nắm vội lấy ngực áo của anh…

_ Anh đã cho người sắp xếp phòng nghỉ cho em! Để anh đưa em tới!

_ Em tự đi được…anh để em xuống đi!

Dung Âm xấu hổ khước từ, lại bị thanh âm trầm thấp ấy làm cho gò má lại càng nóng rẫy hơn…

_ Đúng là em tự đi được…nhưng anh muốn bế em!

Mạc Thiệu Khiêm cúi đầu, hôn lên vầng trán của cô, nghe thấy thân hình mảnh mai trong lòng bối rối phản đối…

Làm như không nghe thấy thanh âm bất mãn của cô, Mạc Thiệu Khiêm ẵm cô bước ra khỏi phòng, đường hoàng đĩnh đạc như một vị tướng quân đang ôm chiến lợi phẩm quý giá của mình.

****

Căn phòng mà Dung Âm nghỉ lại đêm này là phòng chờ dành cho khách VIP tại bệnh viện, được bày trí như một phòng của khách sạn 3 sao, đơn giản nhưng vô cùng sạch sẽ và cũng đầy đủ tiện nghi.

Mạc Thiệu Khiêm nhấc ly sữa vừa được hâm ấm và một bát cháo nhỏ đưa cho Dung Âm, dịu dàng nói.

_ Ở đây chỉ có cháo nghiền trong canteen thôi, mong là không quá tệ. Em ăn đi!

Dung Âm nhìn vào bát cháo màu vàng nhạt trên bàn, nghĩ tới nồi nước dùng ngon lành chắc giờ đã nguội lạnh trên bếp, và mặc dù cả tối cô chưa ăn gì…nhưng Dung Âm cũng không cảm thấy đói…

_ Sao vậy?

Mạc Thiệu Khiêm nhẹ giọng hỏi cô, Dung Âm thở dài lắc đầu…

_ Em không muốn ăn.

Với tay lấy cốc sữa trên bàn, Dung Âm chậm rãi uống…và khi sữa trong ly vẫn còn đầy hơn một nửa, cô đã đặt ly xuống toan đứng dậy.

Bàn tay ấm áp của anh vội ngăn cô lại..

_ Em đi đâu?

_ Em đi thăm cha em và chú Mộ, em thấy không an tâm!

_ Y tá nói cha em đã ngủ rồi! Còn chú Mộ hiện giờ đang được bác sĩ chăm sóc! Giờ muộn rồi, em cũng cần nghỉ ngơi!

_ Nhưng mà….

_ Ngồi xuống!

Sau vài câu dịu dàng, Mạc Thiệu Khiêm ngay lập tức bật trở lại “chế độ bá đạo hà khắc”, thanh âm lạnh lùng vang lên, và ánh mắt mà cô không dám từ chối đang ghim chặt vào Dung Âm…

Thở dài, Dung Âm ngồi lại xuống giường, nhấc cốc sữa lên uống nốt trước khi Mạc Thiệu Khiêm lại dùng chất giọng “tổng tài bá đạo” đó nhắc nhở cô!

Đợi Dung Âm uống hết cốc sữa, Mạc Thiệu Khiêm mới tạm hài lòng, lúc này anh mới từ tốn lên tiếng.

_ Anh muốn bàn với em, ngày mai anh muốn chuyển viện cho chú Mộ!

_ Chuyển viện?

Dung Âm hoảng hốt thốt lên, ánh nhìn bối rối hướng về gương mặt nghiêm nghị của Mạc Thiệu Khiêm.

_ Anh muốn chuyển viện cho chú đi đâu?

_ Bệnh viện Royal!

Dung Âm giật mình khi nghe tới tên bệnh viện mà Mạc Thiệu Khiêm nhắc tới. Bệnh viện Royal là bệnh viện tư nhân lớn nhất cả nước, là nơi dành cho những nhân vật đặc biệt quan trọng, thậm chí có tiền chưa chắc đã có thể được đăng kí chữa trị. Đây cũng là bệnh viện có các trang thiết bị y tế và đội ngũ y bác sĩ trình độ cao nhất cả nước…Nơi tốt thế này, nếu chú Mộ được vào điều trị thì thật tuyệt vời…Nhưng mà…!1

_ Sao vậy?

Mạc Thiệu Khiêm nhìn thấy trên gương mặt của Dung Âm xuất hiện sự âu sầu đắn đo, cau mày nhẹ giọng hỏi cô…

_ Chẳng lẽ em không muốn?

_ Không! Không phải! Em muốn chứ! Rất muốn!

Dung Âm vội vã xua tay phân trần…đôi mắt của cô khẽ khàng hướng xuống, khẽ khàng và đắn đo…

_ Nhưng nơi tốt như vậy rất khó vào, mà…viện phí cũng không phải tầm thường…Em sợ…em lo không nổi!

Câu trả lời của Dung Âm khiến cho đôi mắt của Mạc Thiệu Khiêm giật lên một nhịp…

Ánh mắt của anh nhìn cô vừa bàng hoàng, vừa tức tối, vừa giận dữ, lại vừa yêu thương cảm phục.

Dung Âm là người phụ nữ khảng khái, dứt khoát và có lòng tự trọng nhất mà anh biết.

Cô không bao giờ để người khác phải lo thay cho vấn đề của mình, ngay cả khi vấn đề đó là Mộ Tuấn Phúc…và người khác trong trường hợp này…là anh!

Càng ngày, càng ngày, Mạc Thiệu Khiêm càng thấy mình yêu cô nhiều hơn…Anh yêu sự nhân ái, vị tha và lòng nhân hậu của cô. Nếu như là người khác, nhìn thấy người từng hại mình gặp tai họa, người nhẹ thì không quan tâm, người nặng thì nếu không phải hả hê vui sướng, thì chính là tìm cách hại thêm…Nhưng Dung Âm thì khác, cô chưa từng bao giờ tỏ ra hạnh phúc vui vẻ trước sự thất bại của Mộ Tuấn Phúc, ngược lại còn yêu thương, chăm sóc và che chở ông trong lúc khó khăn như vậy…

Cả cô…và cả cha cô…đều là những người tốt…khiến Mặc Thiệu Khiêm cảm phục!

Nhưng sự dứt khoát của Dung Âm lại khiến Mạc Thiệu Khiêm giận dữ tới mức không thốt nên lời. Rút cuộc trong lòng cô vẫn không hề coi anh là người thân, thậm chí là người quen. Tại sao trong tất cả mọi chuyện cô tính toán, cô đều không bao giờ nghĩ tới anh…?

_ Anh không biết bây giờ nên quỳ xuống chân tôn thờ em…hay là nên tét vào mông em nữa!

Giọng nói của Mạc Thiệu Khiêm vang lên, khiến cho gai ốc trên người Dung Âm dựng đứng…

Ánh mắt thất thần của Dung Âm hướng về phía anh, lòng mắt đen thẫm ấy khiến cho cô sợ tới run rẩy…

_ Anh….

_ Tại sao em luôn gạt em ra khỏi gia đình em? Ngay cả vừa nãy khi em nói với cha em, cũng chính là câu “một mình con làm sao lo được chu toàn?”. Vậy còn anh? Anh thì sao?

_ Em…

_ Em không cần nói nữa!

Mạc Thiệu Khiêm nghiêm giọng chặn đứng thanh âm thảng thốt của Dung Âm, giận dữ đứng dậy.

_ Mọi chuyện anh đã lo ổn thỏa! Thủ tục nhập viện và tiền viện phí em cũng không phải lo! Đừng cố cãi anh nữa!

Dung Âm hoàn toàn ngớ người trước sự tức giận đột ngột của Mạc Thiệu Khiêm, và cả lời nói dứt khoát kiểm soát quá mức của anh nữa….

Mạc Thiêu Khiêm đùng đùng đứng dậy, ánh mắt của anh dữ dội nhìn về phía cô…

_ Âm nhi! Anh biết bản thân mình có lỗi với em…nhưng anh đang cố gắng từng ngày để chuộc lại lỗi lầm đó…Và điều duy nhất anh cần ở em chỉ là một sự công nhận, dù chỉ là sự công nhận nhỏ nhoi…!1

Bàn tay của Dung Âm khẽ siết lại, cô nhìn Mạc Thiệu Khiêm trước mặt mình, một Mạc Thiệu Khiêm u sầu, bất cần và giận dữ…!

_ Nhưng trong tất cả lời em nói, trong mọi niềm vui, nỗi buồn của em…anh đều không có mặt! Em luôn gạt anh ra khỏi cuộc sống của em….Điều duy nhất anh cần, chỉ là một lần em quay đầu lại nhìn, anh vẫn sẽ luôn đứng ở phía sau lưng chờ em…nhưng không!

_ Em chưa bao giờ một lần ngoái lại!1

Thanh âm trầm thấp vang lên, hòa cùng nỗi đau rạn vỡ và ánh mắt sầu thảm u buồn…

Mạc Thiệu Khiêm lắc đầu, thở ra một luồng hơi dài như bất lực, như buông xuôi…

Ánh mắt của anh hướng về phía Dung Âm, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào lòng mắt trong vắt của Dung Âm, nhẹ giọng lên tiếng…

_ Anh đã từng nói với em, chỉ cần em muốn, cho dù là bất kì điều gì…anh cũng sẽ đáp ứng cho em…Và nếu như bây giờ em không muốn liên quan tới anh nữa…thì anh sẽ đáp ứng cho em!

Bàn tay anh nắm lấy tay nắm cửa lạnh lẽo, khẽ mở ra…

Bóng lưng to lớn của anh chắn đi ánh đèn….thanh âm trầm thấp của anh vang lên, và Mạc Thiệu Khiêm không nhìn về cô….

_ Chuyện của chú Mộ anh vẫn sẽ lo liệu…và em nên nhớ…đây sẽ là lần cuối anh làm phiền em!

Dung Âm ngỡ ngàng nhìn Mạc Thiệu Khiêm…khi cô chưa kịp thốt nên lời, anh đã lạnh lùng bỏ đi…

Tiếng đóng cửa vang lên sau lưng…váng động rồi im bặt…trả lại không gian sâu thẳm…lặng lẽ…mênh mang…!

*****