Xiềng Xích Dịu Dàng - Thư Kỳ

Chương 9: Không bằng một người đã chết!



Mộ Tuấn Văn đẩy cánh cửa sắt cũ, mỗi lần mở cửa ra đều vang lên tiếng kêu kèn kẹt, cách hai nhà cũng có thể nghe thấy. Cửa vừa mới mở ra, Dung Âm đã như một đứa trẻ, chạy ùa vào trong lòng ông.

_ Cha ơi!

Tựa cằm vào bả vai ông, mùi hương trầm ấm từ thứ nước xả vải quen thuộc cùng mùi xà phòng bao nhiêu tháng năm vẫn vậy…Dung Âm hít căng lồng ngực mùi hương của cha, cảm giác như mình lập tức trở lại thành một đứa trẻ, được sà vào lòng ông, tận hưởng cảm giác an toàn nhất trên đời.

_ Âm nhi! Chào con yêu!

Mạc Tuấn Văn run run nói với cô, bàn tay ông vỗ lên lưng cô bộp bộp vụng về. Cha cô là như vậy, cho dù ông rất yêu thương cô, nhưng lại chẳng biết cách thể hiện điều đó ra bên ngoài, đến cả những động tác bày tỏ tình cảm giản đơn nhất cũng khiến ông xấu hổ…!

_ Con gầy đi đấy!

Bàn tay to lớn nắm nhẹ lấy bả vai gầy gầy của Dung Âm. Ánh mắt Mạc Tuấn Văn hiện lên sự xót xa nhìn vào gương mặt u buồn của cô. Hôm nay trước khi tới gặp ông, Dung Âm đã cố tình trang điểm để che bơt đi nét nhợt nhạt mệt mỏi trên gương mặt, nhưng nỗi buồn trong đôi mắt thì chẳng son phấn nào khỏa lấp được.

_ Cha! Mình vào nhà đi!

Cố tình không trả lời câu hỏi của ông. Dung Âm vừa kéo vừa đẩy, cưỡng chế một Mạc Tuấn Văn đang rầu rĩ bước vào nhà…

Căn nhà cô lớn lên từ bé, từng vết sơn từng hàng gạch đều in dấu kỉ niệm. Mỗi lần về nhà giống như mỗi lần bước chân vào một thước phim cũ, với tông màu vàng nhạt của kỉ niệm..Ánh mắt Dung Âm nhìn qua từng vật dụng đã cũ được cha giữ gìn rất cẩn thận, mùi hương bạc hà từ nước lau sàn thân thương…Giống như trưa hè nắng gắt được một ly đá bào, ngồi trong nhà mát với chiếc quạt gió vo vo chạy…

Chiếc máy may cũ của mẹ cô nằm gọn một bên trước cửa sổ nhỏ nhìn ra khu vườn bé bé xinh xinh, đã lâu không còn có tiếng, nhưng sạch sẽ không vướng một hạt bụi. Ngày nào Mạc Tuấn Văn cũng lau li sạch sẽ, tra dầu máy cẩn thận…Chiếc máy may đó là kỉ vật mẹ cô để lại, có thể đối với nhiều người đó chỉ là một món đồ đã cũ, nhưng đối với ông…đó là một món kỉ vật vô giá!

Dung Âm lướt nhẹ bàn tay lên mặt bàn gỗ sần sần, ánh mắt long lanh u buồn với nụ cười run run hiện lên trên khóe môi…

_ Mẹ…con gái về nhà rồi ạ!

*****

Đặt hai đĩa hoa quả tươi ngon lên ban thờ, Mạc Tuấn Văn lấy một que nhang cắm trên lọ sứ trắng, châm lửa rồi đưa cho Dung Âm…

Mùi nhang trầm tĩnh lặng. Dung Âm nhắm mắt khấn nguyện…Mạc Tuấn Văn ở bên cạnh âu yếm nhìn cô, đường nét dịu dàng thanh tú nghiêng nghiêng của cô khiến ông khẽ giật mình…

Sao Dung Âm….giống mẹ đến thế?

_ Cha!

Dung Âm nhẹ giọng gọi ông, khiến Mạc Tuấn Văn giật mình. Bàn tay mềm mềm mát lạnh của cô vươn lên lau đi giọt nước mắt ứa ra trên khóe mắt đã hằn nét chân chim. Mạc Tuấn Văn sụt mũi một cái rất lớn, và mặc cho đôi mắt đỏ hoe lên, ông lại cúi đầu ngại ngần, cười cười với Dung Âm ngượng nghịu…

_ Xin lỗi Âm nhi! Con về mà cha lại thế này…đã hứa với con là cha sẽ không làm con buồn nữa…thế mà…!

Mạc Tuấn Văn ngượng ngùng tránh né ánh mắt của Dung Âm, tiếng sụt sịt lại càng lớn hơn…

_ Ta đúng là chẳng làm được gì cả…đến cả lời hứa còn không giữ được, nói gì đến chuyện bảo vệ con…

_ Cha!

Bàn tay mát lạnh của Dung Âm vội vàng đặt lên gò má hao gầy của Mạc Tuấn Văn. Nước mắt của người già luôn khiến người ta đau xót…

_ Không phải lỗi của cha mà…!

_ Không! Tất cả là lỗi của cha! Cha là chồng mà không lo được cho mẹ con, không có tiền chữa bệnh cho mẹ con! Ta là cha mà không bảo vệ được con, để con phải ngậm đắng nuốt cay, để con phải chịu thiệt thòi, để con phải…

Thanh âm khàn đặc của ông tắc nghẹn qua tiếng nức nở. Dung Âm quay mặt về phía khác, đôi mắt nóng rát nhắm chặt lại, cần cổ cô gồng lên để nuốt cơn nghẹn ứ xuống….cố làm mọi cách để ngăn dòng nước mắt chực trào ra...

_ Cha...không sao đâu!

Đôi môi run rẩy của Dung Âm có gặng nặn ra một nụ cười trấn an...Cô ôm chặt cha mình, gương mặt của ông gục vào cánh tay cô, nước mắt thấm qua lớp vải áo mềm mại. Đôi mắt cô hoen đỏ nhìn về phía trước mênh mang, vô định...

_ Dù sao đây cũng là lỗi của con...không phải cha đã từng dậy con, làm người phải dám làm dám chịu sao? Với cả trong chuyện này cũng không hoàn toàn đều là mặt xấu, mặt tốt không phải là con không bị bắt vào tù, không phải lĩnh tiền án, còn được sống tự do, còn được về thăm cha...như vậy không phải quá tốt rồi sao?

_ Nhưng để con phải ở cạnh Mạc Thiệu Khiêm chịu đựng dày vò như vậy...Người làm cha như cha...đúng là đáng chết!

_ Không đâu ạ! Không có dày vò gì đâu!

Cho dù nước mắt đã âng ấng, Dung Âm vẫn cứng rắn nghiến chặt răng, tuyệt đối không muốn để nước mắt rơi xuống, cứng giọng mà nói dối...

_ Mạc Thiệu Khiêm...anh ấy....anh ấy đối xử với con...rất tốt đó cha! Chẳng qua anh ấy....anh ấy muốn có người thắp hương nhang khói cho Lan Anh, giúp dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm vậy thôi mà...

_ Đừng nói dối cha nữa! Âm nhi! Cha già rồi! Gần đất xa trời rồi! Đầu hai thứ tóc rồi...Con đừng lừa gạt cha nữa...!

Mộ Tuấn Văn lắc đầu, ôm chặt lấy Dung Âm, ngay dưới bàn thờ mẹ cô mà khóc như một đứa trẻ.

Nước mắt của Dung Âm, cuối cùng cũng không kìm nén nổi nữa, từng giọt từng giọt, từ từ rơi xuống....

Mà cho dù gương mặt hao gầy đã thấm nước mắt, đôi môi của Dung Âm vẫn quật cường nở nụ cười, thanh âm run rẩy vang lên, đau đớn nghẹn ngào...

_ Không phải đâu...Con đang sống tốt! Đang sống....rất tốt mà...!

Dung Âm vừa khóc vừa an ủi cha cô, bàn tay nhỏ bé của cô ôm chặt lấy tâm lưng đang run lên của ông. Dung Âm không muốn cuộc gặp gỡ sẽ diễn ra như thế này, cô không muốn mỗi lần gặp cô, cha cô đều phải lấy nước mắt rửa mặt thế này…

_ Chỉ vài ngày nữa thôi….chỉ vài ngày nữa thôi mà cha….Cha con mình cũng cố lên nhé! Tất cả rồi sẽ kết thúc thôi mà!

*****

Chiếc Zenvo ST1 màu ánh bạc của Mạc Thiệu Khiêm thật phù hợp với không gian trong khuôn viên biệt thự của Mộ gia. Bộ vest Italia lịch lãm và mùi nước hoa đậm hương Cam thảo đen, lúc nào ở Mạc Thiệu Khiêm cũng toát ra vẻ quyền quý thành đạt.

Mộ Tuấn Phúc cùng vợ và Mai Hương đứng sẵn ở cửa lớn biệt thự, chỉ chờ Mạc Thiệu Khiêm bước xuống là ùa ra niềm nở tiếp đón.

_ Anh Thiệu Khiêm!

Mai Hương ùa ra bám lấy tay Thiệu Khiêm, trong bộ váy màu hồng nhạt, nhìn yêu kiều rất da dáng tiểu thư quyền quý.

Mạc Thiệu Khiêm chỉ cười nhẹ, vỗ vỗ lên bàn tay của cô ta và lịch thiệp rút tay ra, động tác tuy lịch sự nhưng lại làm cho ánh mắt của Mai Hương và mẹ cô ta mất hẳn đi vui tươi.

Mạc Thiệu Khiêm tiến tới, Mai Hương mặt dày lẽo đẽo bước theo sát rạt từng bước chân của anh. Bàn tay lịch sự vươn ra, chiếc đồng hồ nạm kim cương độc nhất vô nhị trên thế giới phản sáng lấp lánh…

_ Mộ thúc! Mộ phu nhân!

_ Thiệu Khiêm! Con đã tới rồi! Mau vào nhà đi!

Mộ Tuấn Phúc tươi cười vỗ nhẹ lấy cánh tay anh, Mộ phu nhân bên cạnh cười giả lả...Ánh mắt thích thú nhìn con gái mình đứng cạnh Mạc Thiệu Khiêm thật xứng đôi.

_ Ông này! Cậu Mạc đi đường chắc mệt rồi! Đừng cứ đứng ngoài cửa nói chuyện nữa! Mau vào biệt thự! Mau vào trong đi!

Mộ phu nhân tươi cười niềm nở, vờ quát chồng mình để lấy lòng Mạc Thiệu Khiêm. Bà ta biết rằng Mạc Thiệu Khiêm tuy rằng rất thân thiết với Mạc Tuấn Phúc, nhưng đối với người vợ thứ là bà, lại vô cùng giữ ý lạnh nhạt. Trong lòng chỉ có phu nhân cả và đứa con gái Lan Anh đã qua đời đó…Vì thế bà ta phải tỏ ra mình và chồng hạnh phúc trước mặt Mạc Thiệu Khiêm, để lấy lòng người đàn ông này…

Người đàn ông bà đã chấm cho con gái Mai Hương của mình!

Chẳng lâu đâu, rất nhanh thôi…Mạc Thiệu Khiêm sẽ chia tay với con ả Mộ Dung Âm đó, và sẽ trở lại thành tỷ phú trẻ tuổi độc thân – người được ham muốn nhất đất Thượng Hải phồn hoa này…một người chồng quá hoàn hảo cho con gái bà!

_ Mai Hương! Con mau dẫn anh Mạc…à không…anh rể vào bàn ăn đi!

_ Anh rể! Anh đi theo em đi!

Mai Hương hào hứng nắm lấy tay Mạc Thiệu Khiêm…Nhưng rất nhanh, Mạc Thiệu Khiêm đã đem bàn tay của mình rút ra, trước ánh mắt chửng hửng của Mộ phu nhân và ánh mắt bất mãn của Mai Hương, nhẹ giọng nói.

_ Mộ phu nhân không cần khách khí! Đây cũng không phải lần đầu tiên cháu tới nhà…

Ánh mắt trầm buồn của Mạc Thiệu Khiêm hướng về phía Mộ Tuấn Phúc, cúi người lịch lãm nói…

_ Cháu muốn thắp hương cho Lan Anh!

_ Ờ…được! Được…để ta đưa cháu lên!

Mộ Tuấn Phúc cảm động, bàn tay ông lập tức đặt lên tấm lưng rộng của Mạc Thiệu Khiêm, dẫn anh lên cầu thang.

Mai Hương bất mãn muốn đuổi theo, lập tức bị ánh mắt cảnh cáo của Mộ Tuấn Phúc hướng tới. Mộ phu nhân cũng biết ý níu con lại…Mai Hương tức giận nhìn Mạc Thiệu Khiêm cùng Mộ Tuấn Phúc đi khuất, uất ức vùng vằng nói với mẹ.

_ Mẹ…mẹ xem! Người ta lạnh nhạt với con như vậy! Thật khó chịu! Cũng chỉ là một người đã chết rồi! Làm quá lên vậy làm gì? Con là người sống sờ sờ ra đây anh ta một mắt cũng không nhìn! Chẳng lẽ con không bằng người đã chết?

_ Thôi nào con gái! Thời gian còn dài…Mạc Thiệu Khiêm là người nặng tình, cứ để thời gian nguôi ngoai…Chỉ cần chúng ta biết cách, sợ gì không bẫy được cậu ta vào tròng!

Mai Hương nghe mẹ nói, ánh mắt lúng liếng đầy toan tính. Gương mặt cong cớn cũng giãn ra một chút, ánh mắt nhìn mẹ mình, thì thầm…

_ Mẹ! Thế thì phải làm thế nào?

_ Yên tâm đi Mai Hương! Chịu khó chờ một chút….mẹ đã có cách!

Mộ phu nhân vỗ vỗ vào tay Mai Hương, trên khóe môi nở một nụ cười đầy toan tính…

Mạc Thiệu Khiêm!

Nhất định không được để sổng mất!

****