Xin Anh Đừng Theo Đuổi Tôi Nữa

Chương 13: Anh cố gắng lắm rồi cơ mà



Lâm Vũ Chi và Đường Hành Thiên nhìn nhau một lúc, đến khi ánh mắt của đối phương bắt đầu lia xuống thì Lâm Vũ Chi tát luôn Đường Hành Thiên cái bốp.

Đường Hành Thiên bị tát lệch mặt.

“…”

“Không chơi nữa, ăn đi.” Đường Hành Thiên gõ gõ bàn.

Hai người mới ăn được một lúc thì Lâm Vũ Chi thấy người quen, ánh mắt hơi sáng lên. Đương nhiên Đường Hành Thiên cũng nhìn ra sự thay đổi ấy, hắn cau mày, nghiêng đầu nhìn về phía hành lang đằng sau lưng.

Là hai cậu sinh viên, một người mặc áo khoác da màu đen, người còn lại mặc áo sơ mi màu be. Người mặc áo sơ mi không to con nhưng rất đẹp trai, tóc buộc thành một búi nhỏ, đẹp đến nỗi khiến người khác muốn bỏ vào túi xoa nắn.

Vẻ mặt của Lâm Vũ Chi cho thấy rõ cậu biết hai người này.

Đường Hành Thiên quay đầu đũa chọc nhẹ vào trán Lâm Vũ Chi: “Em thích thế à?”

Mềm mại đẹp đẽ, giống như kẹo ngọt.

“Tiếc quá, đó là một cặp đấy.” Giọng điệu cười trên sự đau khổ của Đường Hành Thiên đừng rõ ràng đến thế thì hơn.

Lâm Vũ Chi không phản ứng, cậu đứng dậy vẫy tay với hai người: “Tiểu Chiêu, Việt Phong!”

Thẩm Chiếu và Việt Phong nhìn thấy Lâm Vũ Chi thì rất ngạc nhiên mừng rỡ. Thẩm Chiếu kéo Việt Phong chen tới, ấn Việt Phong ngồi xuống bên Đường Hành Thiên còn mình thì chiếm chỗ cạnh Lâm Vũ Chi.

Thẩm Chiếu vừa đặt mông xuống, chưa chào hỏi gì đã ôm Lâm Vũ Chi bắt đầu gặm, phát ra tiếng hôn chùn chụt thật kêu: “Chi Chi, tớ nhớ cậu lắm ấy, cậu có nhớ tớ không?”

Đường Hành Thiên ném đũa, khoanh tay dựa vào lưng ghế, nhìn Lâm Vũ Chi cười hờ hững.

Nhưng bây giờ cậu hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui tình cờ gặp được bạn thân, không chú ý tới sự thay đổi của Đường Hành Thiên.

Lâm Vũ Chi tỏ vẻ chê bai đẩy Thẩm Chiếu ra rồi lau lau mặt, cậu vẫn biết thế nào là ganh tị, dù sao Việt Phong còn ở đây…

Lâm Vũ Chi nhìn Việt Phong phía đối diện mà nín lặng. Việt Phong đang gắp từng hạt lạc ăn rất bon miệng, rõ ràng đã thành quen với hành vi của Thẩm Chiếu. Không quen cũng không được, cứ bắt đầu với việc Việt Phong giận thì kết cục vẫn là Thẩm Chiếu tức giận khiến Việt Phong phải đi dỗ.

Miệng Việt Phong nhai lạc, bắt đầu làm quen: “Cậu là bạn của Lâm Vũ Chi à?”

Đường Hành Thiên đẩy chai bia sang cho đối phương, gật đầu.

Việt Phong lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Cũng được, thế mới đúng chứ, tôi cứ tưởng cậu là bạn trai của Lâm Vũ Chi.”

Đường Hành Thiên giả vờ tò mò: “Là bạn trai của Lâm Vũ Chi thì sao?”

“Thì chắc chắn là bị tức chết rồi,” Việt Phong liếc nhìn hai người đối diện không biết đang tám chuyện gì mà sôi nổi thế, ghé sát tai Đường Hành Thiên vừa để nói cho biết vừa để tâm sự: “Chúng tôi là bạn học cấp ba của Lâm Vũ Chi. Tôi khá thân với cậu ấy, nhưng Thẩm Chiếu với cậu ấy thì thân thiết đến nỗi có thể mặc chung cái quần. Câu đó không phải hình dung cũng không phải ví von, mà là nghĩa trên mặt chữ ấy.”

Đường Hành Thiên cụp mắt, nghe rất nghiêm túc: “Sau đó?”

“Hồi cấp ba, hai người này thường tớ hôn cậu một cái, cậu chụt tớ một phát, ảnh đại diện còn là ảnh cặp anh em. Shit, tình tứ đến độ tôi nhìn mà cứ tưởng là ảnh tình nhân. Mỗi lần gọi điện xong còn “moaz moaz” để gác máy, gọi video thì bắn tim, cậu biết chứ? Bắn tim?! Trời mẹ, cậu xem đi, nhìn hai người đó có đúng là giống một cặp không, mẹ kiếp tôi cứ như đồ thừa thãi vậy.”

Đường Hành Thiên nhìn hai người đối diện, bạn thân của Lâm Vũ Chi đang đút cho cậu ăn, Lâm Vũ Chi chống cằm, ngoan ngoãn há miệng.

“…”

Không chỉ Việt Phong cảm thấy bản thân là thứ dư thừa mà hiện tại Đường Hành Thiên cũng thấy mình giống như vậy.

Việt Phong nhìn một lúc, thở dài, buồn bực nốc một ngụm bia lớn.

Lâm Vũ Chi liếc Đường Hành Thiên với Việt Phong đang thì thầm cái gì đó, hỏi Thẩm Chiếu: “Cậu ở bên Việt Phong thấy thế nào?”

Thẩm Chiếu chớp chớp mắt: “Tốt lắm đó, chỉ có điều hắn hơi hay nổi giận.”

Lâm Vũ Chi vốn còn định giúp phân tích nhưng lại phát hiện mình không có chút kinh nghiệm nào, phân tích cái khỉ khô.

Cậu im, tưởng Thẩm Chiếu sẽ phàn nàn tiếp nên đã sẵn sàng làm người lắng nghe. Thế nhưng Thẩm Chiếu cũng giống mình và Cố Vọng, suy nghĩ hay nhảy cóc, một giây trước Thẩm Chiếu còn đang xả hết bất mãn về Việt Phong mà ngay giây sau đã miệng nhai thịt bò nhóp nhép, hỏi Lâm Vũ Chi ở trường thế nào.

“Ổn lắm.”

Thẩm Chiếu đưa mắt nhìn Đường Hành Thiên: “Anh đẹp trai này là ai đấy?”

Lâm Vũ Chi hơi khựng lại rồi đáp: “Đàn anh của tớ.”

Thẩm Chiếu gật đầu, cố tình kéo dài giọng, ẩn ý không rõ ràng: “Ồ, đàn anh à…”

Lâm Vũ Chi lườm Trầm Chiếu: “Cậu nghĩ cái đ* gì đấy?”

“Úi, Chi Chi mắng tớ!” Thẩm Chiếu ôm ngực lên án, nhìn sang Đường Hành Thiên: “Bạn học ơi, Lâm Vũ Chi mắng em ạ.”

Lâm Vũ Chi: “…”

Đường Hành Thiên quay mặt sang nhìn Việt Phong: “Bảo nhà cậu bớt trêu con nhà tôi đi.”

“Bé nhà tôi sẽ chửi đấy.” Nói xong Đường Hành Thiên không khỏi bật cười, Lâm Vũ Chi chửi người ta? Dăm ba cái trò vặt, quay đi quay lại chỉ được mấy câu đó.

Thẩm Chiếu phải mất một lúc lâu mới hiểu ra “bé” mà Đường Hành Thiên nói đến là ai, cậu ngơ ngác nhìn Lâm Vũ Chi, hỏi giọng nghi ngờ: “Bé?”

“Chi Chi, anh ta gọi cậu hả?”

“Bé ấy.”

Thẩm Chiếu không ngừng lẩm bẩm, Lâm Vũ Chi nghe mà váng đầu bèn nhét đại một xâu thịt vào miệng cậu: “Im đi.”

Việt Phong kêu “Ối”, rất sợ Lâm Vũ Chi làm Thẩm Chiếu bị thương: “Nhẹ thôi nhẹ thôi, coi chừng xiên chọc vào.”

Lâm Vũ Chi: “…”

Kẻ đầu têu vẫn cười ha hả, khi Lâm Vũ Chi lườm sang đầy lạnh lùng mới hơi thu bớt lại. Mà khi Lâm Vũ Chi nhìn đi chỗ khác, thậm chí Đường Hành Thiên còn bật cười ra tiếng.

“…”

Một lúc lâu sau, Lâm Vũ Chi mới nhớ phải hỏi tại sao Việt Phong lại tới đây.

Việt Phong đưa tay chọt chọt mặt Thẩm Chiếu, cười nói: “Chúng tôi được nghỉ Quốc khánh sớm mấy ngày, các cậu cũng sắp nghỉ rồi nhỉ? Có định đi đâu chơi không?”

Lâm Vũ Chi hơi suy nghĩ, cốc rượu trong tay gõ nhẹ xuống bàn: “Tôi à? Chắc về nhà.”

Trước khi ra đây, vì chuyện điền nguyện vọng nên Lâm Vũ Chi và cả nhà đã làm ầm ĩ với nhau, ngay cả ông nội luôn yêu quý Lâm Vũ Chi cũng không đồng tình với cậu.

Mặc dù bạn cũ Vương Giác Lệ của ông cũng ở Đại học S nhưng ông vẫn hy vọng Lâm Vũ Chi sẽ ở lại Thành phố A. Phần lớn các mối quan hệ trong nhà đều ở đây, Lâm Vũ Chi có thể nhận được tất cả những thứ tốt nhất.

Đi lâu như vậy, sự bướng bỉnh trong lòng Lâm Vũ Chi đã tiêu tan từ lâu, nhớ đến lúc mẹ đỏ hoe mắt ra sân bay tiễn cậu, lòng Lâm Vũ Chi đau nhói.

Thẩm Chiếu cũng đã biết chuyện gia đình Lâm Vũ Chi, thấy tâm trạng Lâm Vũ Chi chùng xuống bèn xoa đầu Lâm Vũ Chi: “Xoa một cái nè.”

Việt Phong: “…”

Đường Hành Thiên: “…”

Phản ứng của Lâm Vũ Chi khi bị Thẩm Chiếu động chạm vào người khác hẳn với khi bị Đường Hành Thiên táy máy tay chân, giống như không có cảm giác gì vậy, cứ mặc Thẩm Chiếu hết sờ tóc lại bóp mặt.

Việt Phong nhìn sang bình thản như không.

Càng về khuya càng có nhiều người vào quán, ồn ào náo nhiệt.

Mùi khói lửa nồng nặc, mấy bàn xung quanh cụng ly chạm cốc, ôm lưng bá vai nhau đùa giỡn, bột thì là và bột thịt nướng rắc trên xiên thịt bay lơ lửng trong không khí, lửa than nướng cháy khiến không khí cũng bị đốt nóng lên.

Đường Hành Thiên nhìn đồng hồ, nói: “Sắp đóng cửa rồi, về thôi.”

Chủ yếu là vì ngứa mắt cảnh Lâm Vũ Chi và Thẩm Chiếu dính nhau như sam thế quá rồi.

Hắn vừa dứt lời Thẩm Chiếu nhảy lên ôm lấy Lâm Vũ Chi: “Không được, tôi muốn ở cùng Chi Chi.”

Đường Hành Thiên không quan tâm cậu ta mà nhìn về phía Việt Phong: “Nhà cậu quá chén rồi hả? Đón về đi.”

Việt Phong đứng dậy vẫy tay với Thẩm Chiếu: “Chiếu Chiếu, lại đây, chúng ta đi về.”

Thẩm Chiếu: “Không.”

“…”

Lâm Vũ Chi dỗ Thẩm Chiếu buông tay ra rồi giao Thẩm Chiếu cho Việt Phong, nói với Đường Hành Thiên: “Tôi đi tính tiền.”

Đường Hành Thiên đang định bảo để hắn đi, hắn muốn mời thì thấy Lâm Vũ Chi đi thẳng xuống tầng không quay đầu lại rồi khuất dáng ở hành lang. Việt Phong để Thẩm Chiếu ôm mình, tựa lên vai rồi quay đầu nhìn Đường Hành Thiên: “Cậu thích Lâm Vũ Chi à?”

“Không, là yêu.” Đường Hành Thiên sửa lại.

Việt Phong: “…”

Trong trí nhớ, người duy nhất có thể nói ra những lời đáng xấu hổ như vậy mà mặt vẫn thản nhiên thì chỉ có Hạ Thanh Hoàn.

Việt Phong nhìn Đường Hành Thiên với vẻ đồng tình: “Chúc may mắn. Lâm Vũ Chi đầu gỗ lắm, vất vả cho cậu rồi.”

Đường Hành Thiên hơi ngẫm nghĩ, không đồng ý lắm: “Cũng ổn mà, không đầu gỗ quá.”

Đôi khi còn biết cách tán ngược lại.

Lâm Vũ Chi thanh toán xong thì mấy người Đường Hành Thiên cũng vừa đi xuống. Giúp đưa Thẩm Chiếu lên xe xong rồi chào tạm biệt, Lâm Vũ Chi và Đường Hành Thiên bắt xe về trường.

Ở trên xe, vì Lâm Vũ Chi uống rượu, tác dụng của rượu thêm xe cứ đi rồi lại dừng lắc lư liên tục khiến Lâm Vũ Chi cau mày khó chịu.

Giọng nói của Đường Hành Thiên vang lên bên tai: “Em có thể tựa vào vai anh.”

Lâm Vũ Chi từ chối luôn khỏi suy nghĩ: “Không cần.”

Đường Hành Thiên cũng không ép. Trong xe yên tĩnh một hồi lâu, Đường Hành Thiên mới hỏi ra vấn đề vẫn luôn canh cánh: “Lâm Vũ Chi, tại sao em không muốn làm bác sĩ nữa?”

Điều hắn hỏi là, tại sao em không còn muốn trở thành bác sĩ?

Chứ không phải, tại sao em không muốn trở thành bác sĩ.

Ý trước là đã nghĩ đến, ý sau là chưa từng có ý định.

Hắn biết Lâm Vũ Chi là vế trước.

Đoán chừng là hơi bối rối, Lâm Vũ Chi cũng không nghĩ nhiều về vấn đề của Đường Hành Thiên, nghĩ gì nói thế: “Vì những người đó, không cần thiết.”

Để tránh bị thương, Lâm Vũ Chi khóa bản thân lại, cắt đứt hết với mọi người.

Người bạn từng cứu quay lại đòi mắng đòi giết bạn, điều đó sẽ chỉ khiến bạn thất vọng tột cùng với đoàn thể bệnh nhân yếu thế này.

Lâm Vũ Chi nghĩ thế

Người xô đẩy Mạc Hạ cũng từng rơi nước mắt vì biết ơn bà ấy.

“Đó chỉ là một trường hợp thôi.” Đường Hành Thiên nhẹ nhàng nói: “Lâm Vũ Chi, chúng ta làm bác sĩ, chưa bao giờ là vì muốn được biết ơn được tôn sùng.”

Lâm Vũ Chi cũng không để ý vì sao Đường Hành Thiên lại nói như thể cái gì cũng biết, rượu vào người nên suy nghĩ của cậu cũng chậm lại, Đường Hành Thiên nói xong thì cậu phải trả lời.

“Nhưng tôi cũng không muốn làm nông dân.” Lâm Vũ Chi nói thản nhiên.

“Tôi sợ chết, không muốn chịu khổ, không được à?” Lâm Vũ Chi nói thờ ơ.

Đường Hành Thiên ngừng nói, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Hắn quyết định theo học ngành y vì Lâm Vũ Chi, nhưng chính vì chứng kiến các thầy cứu từng sinh mạng một mới thực sự bắt đầu khám phá ra sự thiêng liêng và sứ mệnh của nghề này.

Nhưng người dẫn dắt hắn ban đầu lại trở nên cực kỳ chán ghét nghề này.

Đường Hành Thiên không ép buộc, hắn đưa tay chạm vào tóc Lâm Vũ Chi: “Được rồi, nếu em không muốn thì chúng ta không làm.”

Tóc Lâm Vũ Chi rất mềm, Đường Hành Thiên không nhịn được sờ thêm một lát. Bỗng hắn đơ người, lòng bàn tay trượt về phía sau, cảm giác được giữa kẽ ngón tay có máu đóng vảy.

Lâm Vũ Chi trốn sang một bên: “Ngứa.”

Đường Hành Thiên: “…”

Hắn và Lâm Vũ Chi đều đã quên một điều quan trọng, Lâm Vũ Chi vừa mới bị thương hai ngày trước, vết thương chưa lành, bây giờ cậu lại còn uống rượu…

“Đường Hành Thiên, đcm nhà anh!” Lâm Vũ Chi được Đường Hành Thiên vác lên vai lắc lên lắc xuống, dạ dày cuộn trào mạnh mẽ. Cậu đấm Đường Hành Thiên hai phát mới phát hiện vai lưng của Đường Hình toàn là cơ bắp cứng ngắc.

Đường Hành Thiên vác Lâm Vũ Chi về ký túc xá, cũng may đêm đã khuya chứ không Lâm Vũ Chi cảm thấy sẽ mất hết cả mặt mũi.

“Có thể nôn ra được không?” Đường Hành Thiên hỏi.

Lâm Vũ Chi đương nhiên hiểu ý Đường Hành Thiên, cậu vừa xuống xe đã bị hắn khiêng lên, Lâm Vũ Chi hết nói nổi: “Mẹ kiếp anh học y thật hả? Rượu uống rồi còn có thể đổ từ dạ dày ra à?”

“Lang băm!”

“Được thì được thôi.” Đường Hành Thiên thản nhiên nói, giống như người theo chủ nghĩa duy vật cũng đi thắp hương bái Phật cầu cho người yêu sống lâu.

Lý trí chỉ tồn tại cho những thứ không được yêu thương.

Lâm Vũ Chi còn muốn chửi tiếp nhưng ngay sau đó cảm thấy dạ dày nôn nao, cậu bèn véo Đường Hành Thiên: “Thả, thả tôi xuống, tôi muốn nôn.”

Lâm Vũ Chi được bỏ xuống, chạy đến thùng rác nôn thốc nôn tháo. Tối nay cậu không ăn gì mấy, chỉ toàn chén anh chén tôi khá nhiều với Thẩm Chiếu, giờ nôn ra toàn là nước rượu, mùi rượu gay mũi.

Đường Hành Thiên không ngại ngần, hắn lấy gói giấy ăn trong túi ra, rút một tờ rồi ngồi xổm trước mặt Lâm Vũ Chi, nâng cằm cậu lên, nhẹ nhàng cẩn thận lau sạch khóe miệng Lâm Vũ Chi.

Ánh mắt Lâm Vũ Chi mơ mơ màng màng như phủ sương, môi đỏ đẹp, Đường Hành Thiên nhìn một lúc, ngón tay vuốt ve cằm Lâm Vũ Chi: “Lâm Vũ Chi, anh hôn em được không?”

“Coi như anh trả trước đi.”

“Đến khi chúng ta ở bên nhau, em có thể hôn lại anh.”

Lâm Vũ Chi chỉ uống rượu thôi chứ đâu có say, cậu đập bay tay Đường Hành Thiên: “Anh ngu hay tôi ngu? Cái này mà trả trước được à?”

Cả hai người đều ngồi xổm cạnh thùng rác, phong cảnh rất khác.

Đường Hành Thiên bật cười nói: “Lâm Vũ Chi, anh phải làm thế nào mới theo đuổi được em?”

“Thực sự anh rất muốn hôn em ôm em, nhưng anh phải đợi sự đồng ý của em, nếu không sẽ giống như phường lưu manh vậy.” Đường Hành Thiên bế Lâm Vũ Chi lên, nói những lời này ở cạnh thùng rác không hay lắm.

Lâm Vũ Chi hiếm khi không bốp chát lại, cậu sờ sờ lỗ tai nóng bừng, hơi không biết phải làm sao.

Nếu từ chối, hắn có từ bỏ không? Mỗi người đều có điểm mấu chốt, nếu không theo đuổi được thì sẽ luôn có một ngày hắn từ bỏ.

Nghĩ tới sau này Đường Hành Thiên có thể cũng sẽ bám dính lấy một người khác như thế này, nói với người đó: “Làm sao đây, anh muốn hôn em anh muốn ôm em?”, Lâm Vũ Chi không tưởng tượng ra được.

Đi một đoạn, bọn họ đã gần đến dưới ký túc xá của Lâm Vũ Chi. Đột nhiên Lâm Vũ Chi dừng bước, cậu kéo tay Đường Hành Thiên, giơ tay chỉ vào cây phong dưới khu ký túc xá: “Đường Hành Thiên, đợi đến khi lá chuyển vàng, tôi sẽ đồng ý với anh.”

Đường Hành Thiên im lặng nhìn lá cây gần như đã xanh một nửa, mai hắn tập hợp nhóm Từ Dục dùng sơn nhuộm vàng thì có được tính không nhỉ.

“Nhuộm vàng thì không được.” Lâm Vũ Chi bổ sung.

Lâm Vũ Chi không biết người khác sẽ làm như thế nào nhưng chuyện như nhuộm lá vàng thì Đường Hành Thiên có khả năng làm thế lắm.

Đường Hành Thiên bị Lâm Vũ Chi đoán ra ý định cũng không thấy chột dạ gì, nhướng mày nói: “Lâm Vũ Chi, em nghĩ anh là ai? Anh đói khát thiếu kiên nhẫn như vậy à?”

Lâm Vũ Chi không nói gì, nhưng ánh mắt lại nói: “Anh nghĩ sao?”

Đường Hành Thiên không nhịn được cười: “Được rồi, anh hứa với em, không nhuộm.”

“Nhưng nếu nó cứ mãi không chuyển sang màu vàng thì anh sẽ chặt cây.” Đường Hành Thiên chậm rãi nói, không có vẻ gì là đang nói đùa.

“Vậy tôi đi trước.” Lâm Vũ Chi đút hai tay vào túi áo, không thèm nghe Đường Hành Thiên cà kê nữa, lập tức xoay người chuẩn bị rời đi.

Đường Hành Thiên nắm lấy tay áo của cậu: “Chờ chút.”

Đường Hành Thiên hỏi Lâm Vũ Chi: “Lâm Vũ Chi, lưỡi em dài không?”

Lâm Vũ Chi không hiểu: “Sao à?”

Bàn tay đang nắm tay áo Lâm Vũ Chi của Đường Hành Thiên từ từ trượt xuống, cầm lấy cổ tay Lâm Vũ Chi, véo một cái.

“Anh giỏi lắm, mặc dù chưa từng yêu đương, nhưng chính vì chưa từng yêu đương nên trên phương diện này anh có hơi không giữ chừng mực được lắm.”

“Nếu lưỡi em không đủ dài, anh sợ hút mạnh quá em đau.”

“Thế nên tiêm cho em một mũi dự phòng.”

“Lâm Vũ Chi, em sẵn sàng tâm lý bị hôn khóc nhé.”

Lâm Vũ Chi nghe Đường Hành Thiên từ tốn nói xong, sau khi tiêu hóa hết thông tin trong mấy câu đó thì mặt đỏ bừng lên như ráng mây chiều, cậu hất tay Đường Hành Thiên ra, để che giấu sự xấu hổ bèn không kìm được nói: “Được rồi, được rồi, cũng không nhất thiết là lá có vàng không.”

“Không chừng lá chưa vàng thì hai ta đã làm rồi.” Lâm Vũ Chi nói.

Đường Hành Thiên: “…”

Chiều hôm sau sau giờ học, Lâm Vũ Chi nhận được điện thoại của Vương Giác Lệ, bảo cậu đến phòng thí nghiệm sinh học ở cuối tầng năm tòa nhà Y.

Đến lối vào tầng năm, Lâm Vũ Chi bị chặn lại, bảo vệ chỉ vào tấm biển bên cạnh.

—Xin vui lòng mặc đồng phục để vào——

Lâm Vũ Chi năm nhất, không có lớp thực nghiệm nên đương nhiên không có áo blouse.

Đang do dự thì bên cạnh vang lên tiếng bước chân, hai ba bước sau đã có người chạy tới.

“Đàn em, đây là bộ đồ dư của anh Thiên, anh ấy nhờ anh đưa xuống.” Từ Dụ vẫn mặc áo blouse trắng, cởi phanh ra, thấy Lâm Vũ Chi đang quan sát mình thì hơi xấu hổ.

“Đừng học theo anh mà không cài cúc áo, bị tố đấy.” Từ Dục nói, “Có một lần vì không cài cúc áo mà anh bị tước tư cách vào phòng thí nghiệm hôm đó đấy.” Từ Dục nói: “Anh ở phòng làm việc giúp lên điểm, cài hay cài cũng không sao.”

Lâm Vũ Chi mặc đồ xong, cúi xuống nhìn thì thấy chỗ ống tay áo có viết tên Đường Hành Thiên bằng bút đánh dấu.

Bộ đồ hơi rộng, Lâm Vũ Chi lại rất gầy nhưng cũng may đủ cao. Khuôn mặt vốn sáng sủa và bắt mắt, mặc đồng phục trắng vào lại trông khiêm tốn trong trẻo hơn nhiều.

Càng nhìn càng thấy khác biệt.

Từ Dục hơi sửng sốt, mất tự nhiên rời mắt khỏi khuôn mặt của Lâm Vũ Chi rồi đưa chiếc khẩu trang cho cậu: “Đeo nó vào, giáo sư Vương ghét những người không có quy tắc lắm.”

Mặt Lâm Vũ Chi nhỏ, khẩu trang che khuất nửa khuôn mặt chỉ để lộ đôi mắt. Dáng mắt cậu đẹp, ánh nhìn trong veo, không phải vẻ đơn thuần mà là dịu dàng hiền lành.

Đôi mắt là thứ thể hiện rõ nhất một con người, Lâm Vũ Chi này không sắc bén như vẻ ngoài, cũng không quá khó để tiếp xúc.

Từ Dục dẫn Lâm Vũ Chi tới cửa phòng thí nghiệm, chỉ cậu vào nhóm Đường Hành Thiên rồi rời đi, bóng lưng vô cùng ảm đạm.

Đường Hành Thiên đang giải phẫu thỏ, cây nhíp trong tay kẹp chặt da thịt, kéo y tế cắt qua cắt lại trong máu thịt.

Bên cạnh là một đống băng gạc đẫm máu, kéo y tế đã qua sử dụng, con dao mổ.

Giải phẫu đơn giản, cho thỏ uống thuốc, xem sự thay đổi sinh lý của tim và các cơ quan khác sau khi uống thuốc. ban đầu còn làm điện tâm đồ cho thỏ, sau khi uống thuốc, điện tâm đồ cũng sẽ thay đổi, cuối cùng dựa trên một loạt các thay đổi để viết Báo cáo.

“Đưa tôi một cái kẹp cầm máu.” Đường Hành Thiên đưa tay sang người bên cạnh, hắn đeo găng tay, kính bảo hộ và khẩu trang, không quan tâm ai đang đưa đồ cho mình.

Lâm Vũ Chi đổi chỗ với người đứng cạnh Đường Hành Thiên, lấy một chiếc kẹp cầm máu từ trong đống dụng cụ ra đưa tới.

“Cảm ơn.” Đường Hành Thiên nói.

Lâm Vũ Chi nhìn con thỏ trợn tròn mắt, nó đã được tiêm thuốc mê mà vẫn có thể nhìn ra vẻ bất đắc dĩ.

Lâm Vũ Chi cảm thấy hơi vui.

Sinh ra chút ý kính trọng với thỏ.

“Băng gạc.”

Lâm Vũ Chi lại đưa miếng gạc sang.

Mọi người trong phòng thí nghiệm đều chú ý đến sự xuất hiện của Lâm Vũ Chi, chỉ có Đường Hành Thiên vẫn chưa phát hiện. Mạnh Khiêm khoanh tay đứng bên cạnh như thể đang xem trò vui.

Cuối cùng Đường Hành Thiên cũng nhận thấy bầu không khí xung quanh thay đổi, hắn dừng việc đang làm, không nhìn đi đâu khác mà nhìn luôn vào người bên cạnh.

Có người liên tục chọc vào tai thỏ, hắn cứ tưởng là Mạnh Khiêm đang buồn tay.

Vừa ngước mắt lên hắn đã bắt gặp đôi mắt đẹp đẽ của Lâm Vũ Chi.

Cậu sinh viên mặc áo blouse trắng, trông giống hệt thiếu niên trong ký ức của anh.

Sạch sẽ, thần thánh, không thể khinh nhờn.

Đường Hành Thiên dần tỉnh táo lại, cười trêu chọc nói: “Tai thỏ thích không? Bé ơi.”



Anh Thiên: Xin Chi Chi chuẩn bị tinh thần sẵn sàng

Chi Chi: Cút