Đoán rằng Lâm Vũ Chi sẽ không để mình đạt được nguyện vọng, Đường Hành Thiên cởi áo khoác ném cho Lâm Vũ Chi: “Mặc vào.”
–
Vương Hiến cuộn cờ hiệu lại, đưa cho Lâm Vũ Chi: “Bố mẹ Miêu Bân gửi tới, em đang ở trong lớp, bọn họ cũng không đợi, bảo anh giao cho em.”
Vải lụa đỏ thẫm, nằm bên trên quyển trục màu đen, ba mặt may đường trang trí vàng: Thiếu niên anh dũng!
Lâm Vũ Chi mở ra đọc, cảm thấy hơi xấu hổ, cuộn lại cầm trên tay: “Cám ơn trợ giảng.”
Vẻ mặt Vương Hiến không hề vui mừng, cau mày nói: “May mắn là không có chuyện gì xảy ra, anh là giáo viên, dạy học sinh phải dũng cảm, nhưng cá nhân anh chưa bao giờ cho rằng đây là việc ai cũng phải làm, nằm trong khả năng của em thì được.”
“Nhưng nếu là mạng đổi mạng thì sao?” Vương Hiến hỏi.
Lâm Vũ Chi nắm chặt ngón tay, không nói gì.
“Hầu hết mọi người đều biết việc cứu người dưới nước nguy hiểm như thế nào, em đã quá xúc động.” Vương Hiến không có ý chỉ trích, anh chỉ lo lắng mà thôi, trong nước mọi người luôn được giáo dục từ nhỏ thì phải xả thân cứu người, thấy việc nghĩa thì hăng hái làm, đó đều là những lời ca ngợi nhưng đôi khi xác thực không đáng.
Tại sao lại là không đáng? Bởi vì em trai anh và các bạn của nó cũng xuống nước cứu người, cứu được một đứa trẻ năm tuổi rơi xuống nước vì mải chơi, bốn năm nam sinh của trường trung học trọng điểm đều qua đời, đứa trẻ được cứu thì bây giờ đã bỏ học ở nhà ăn bám.
Vì vậy, Vương Hiến cảm thấy từ góc độ cá nhân thì điều đó không đáng, có một số người không xứng đáng để người khác hy sinh mạng sống vì mình.
Lâm Vũ Chi im lặng một lúc lâu, thứ cậu đang cầm trĩu nặng, như thể đó không phải là cờ hiệu mà là một thứ gì đó quan trọng khác.
“Thầy, em là sinh viên y khoa, sau này em cũng sẽ làm bác sĩ.”
“Thưa thầy, em không thể thấy chết không cứu.”
Vương Hiến nhìn Lâm Vũ Chi một hồi, nuốt xuống lời muốn nói, quên đi, em ấy còn nhỏ, cho rằng mọi người đều xứng đáng với sự trả giá của em ấy.
Đường Hành Thiên đang đợi cậu ở tầng dưới của tòa nhà văn phòng. Hắn thuê từ đâu ra một cái xe điện, cưỡi bên trên, một chân đạp xuống đất, khi nhìn thấy Lâm Vũ Chi đi xuống cầu thang thì vỗ vỗ vào ghế sau: “Lên, anh chở em.”
Một cái xe điện nhỏ nhắn thanh tú bị hai nam sinh cao to đè ép trông hơi đáng thương.
Khi leo lên dốc, cái xe gần như kiệt sức, dáng vẻ giây sau sẽ bãi công. Đường Hành Thiên vặn vận tốc lên cao nhất, nói với Lâm Vũ Chi đằng sau: “Lâm Vũ Chi, em xuống đẩy đi.”
“???” Lâm Vũ Chi đặt lòng bàn tay lên thanh sắt ghế sau, không thể tin được: “Con mẹ nó anh biết không chở được thì anh thuê xe làm cái gì?”
Lâm Vũ Chi trượt chân trên mặt đất, Đường Hành Thiên nhịn cười trượt theo cậu.
Lớn như vậy rồi, cậu đã bao giờ làm chuyện ngu xuẩn như vậy chứ?
Đường Hành Thiên nhìn chiếc xe nhỏ màu vàng phóng nhanh qua, nói: “Không phải tình nhân nào cũng đi trên chiếc xe nhỏ màu vàng như thế này à?”
“Chúng ta giống bọn họ à?” Lâm Vũ cao một mét tám, còn Đường Hành Thiên cao một mét chín, không có chỗ để tựa chân, làm sao mà giống như khi yêu nữ sinh nam sinh nhỏ bé được?
Nói xong, Lâm Vũ Chi hồi lâu sau cũng không nghe được Đường Hành Thiên trả lời, đối phương cười đến không vững tay lái: “Đúng đúng đúng, chúng ta sao có thể giống người khác.”
Lâm Vũ Chi cau mày, muộn màng phản ứng lại, duỗi chân đá vào bắp chân Đường Hành Thiên: “Im đi, ai làm người yêu anh.”
“Ai ai, bé con, đừng di chuyển lung tung.” Lâm Vũ Chi không thấp hơn Đường Hành Thiên bao nhiêu, xe điện nhỏ vốn đã rất yếu. Cậu vừa khẽ động chuyển, phần đầu xe đã lắc lư dữ dội, Đường Hành Thiên vội vàng giẫm hai chân lên mặt đất, phanh còn không nhanh bằng động tác của hắn.
Lâm Vũ Chi xuống xe: “Lại gọi tôi là bé con nữa thì em sẽ giết anh.”
Đường Hành Thiên ghé vào đầu xe, ngẩng đầu nhìn Lâm Vũ Chi: “Em không phải bé con hả? Để anh đoán xem, em mới mười tám thôi đúng không? Mười tám tuổi không phải bé con hả?”
“Anh đã U30 rồi, gọi em một tiếng bé con cũng không phải là ăn hiếp em đúng không?” Đường Hành Thiên nói.
Lâm Vũ Chi: “Anh U30?”
“Hai mươi mốt tuổi thì cũng coi như là sắp U30 rồi.” Đường Hành Thiên thở dài: “Em không chê anh già là được rồi.”
“…”
Theo tuổi đi học bình thường, năm nay chắc Đường Hành Thiên đã hai mươi tuổi, lớp mười hắn tạm nghỉ một năm, nếu không thì cũng không đến nỗi U30.
Nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của Lâm Vũ Chi, hắn đột nhiên cảm thấy hơi áy náy khi gặm cỏ non.
“Chính anh cũng biết anh già rồi, biết mình rồi đó.” Lâm Vũ Chi nói, ngữ khí cũng không có vẻ gì đặc biệt ghê tởm, chỉ nói thuận theo Đường Hành Thiên mà thôi.
Chân Đường Hành Thiên duỗi vào giữa hai chân Lâm Vũ Chi, đẩy đầu gối đối phương: “Lâm Vũ Chi, anh càng già càng dẻo dai á, em thử chút không?”
“…”
Trước khi Lâm Vũ Chi trả lời, Đường Hành Thiên đã liếm môi nói: “Anh mạnh lắm, đàn em, tới đi.”
Trước sau đều có sinh viên đi ngang qua, không ai nghe được hai người đang nói gì nhưng ai biết Đường Hành Thiên thì đều biết thiếu niên đứng trước mặt nhất định là sinh viên năm nhất mà Đường Hành Thiên đang theo đuổi được đồn đại rất nhiều gần đây, nghe nói cậu rất đẹp, tính tình còn thất thường nữa.
Nhưng nhìn xem, cũng được mà, đẹp trai xán lạn, tính tình thất thường chỗ nào.
Đẹp trai mà tính tình xấu thì không phải là tính tình xấu mà phải gọi là cá tính.
Cho đến khi bọn họ tận mắt chứng kiến, Lâm Vũ Chi đá Đường Hành Thiên trước mặt mọi người, động tác sạch sẽ gọn gàng, tàn nhẫn vô tình, xứng danh tính xấu.
Đường Hành Thiên cưỡi xe điện nhỏ chạy theo sau người Lâm Vũ Chi. Trên đường có rất nhiều sinh viên quay lại nhìn hai người. Đường Hành Thiên nhắm mắt làm ngơ trước ánh mắt đánh giá của người khác, nhìn thấy một cặp tình nhân trẻ đang cưỡi trên chiếc xe điện nhỏ, nữ sinh ngồi xổm ở phía trước.
“Lâm Vũ Chi, em cũng ngồi xổm trước mặt anh đi.”
Lâm Vũ Chi cũng không nhìn hắn một cái: “Anh bị khùng hả, muốn ngồi xổm thì anh ngồi xổm đi.”
Đường Hành Thiên không cần suy nghĩ mà đồng ý: “Được, để anh ngồi xổm.”
Lâm Vũ Chi dừng lại, nhìn Đường Hành Thiên, Đường Hành Thiên đang chuẩn bị xuống xe để Lâm Vũ Chi chở mình, sau đó lại nghe thấy Lâm Vũ Chi lạnh lùng nói: “Cút xa ra chút.”
“Chi Chi, hôm qua ở bệnh viện em không như thế này.” Đường Hành Thiên nói, thực ra đêm qua Đường Hành Thiên mới biết chuyện hành hung bác sĩ mấy năm trước để lại cho Lâm Vũ Chi bóng ma lớn như vậy, thậm chí ngay cả người trong nhà Lâm Vũ Chi cũng không biết.
Thiếu niên ngồi xổm ở mép bồn hoa, nói nếu không có đêm nay, không cứu được Miêu Bân thì cả đời cậu cũng không thể làm bác sĩ, nói: “Cảm ơn anh, Đường Hành Thiên.”
Cậu cũng chưa biết thực ra mấy năm trước Đường Hành Thiên đã biết cậu.
Đường Hành Thiên rất mong chờ tương lai được đứng cùng phòng mổ và chiến đấu trong cùng một cuộc phẫu thuật với Lâm Vũ Chi.
Trở thành đôi chồng chồng điển hình trong bệnh viện gì đó.
Lâm Vũ Chi không để ý tới Đường Hành Thiên, Đường Hành Thiên cũng đi theo cậu đến cuối ký túc xá, Đường Hành Thiên ngẩng đầu nhìn cây phong, lúc này trời cũng không lạnh lắm, lá cây chuyển sang màu vàng rất chậm, một vài lá cây mơn mởn trên ngọn cây thậm chí còn phát ra ánh sáng.
“…”
“Lâm Vũ Chi, thương lượng chút đi, em chọn cái cây khác đi, đừng làm khó nó.” Đường Hành Thiên nói.
“Chọn cái nào?”
Đường Hành Thiên nhìn quanh một lượt, dừng một chút rồi nói: “Phía sau ký túc xá của em có mấy cây dương…”
“Chờ đã.” Lâm Vũ Chi ngắt lời anh: “Mấy cây dương đó có khi nào xanh đâu?”
Đường Hành Thiên không nhịn được cười: “Vậy em cũng đâu nói không thể là cây vàng bốn mùa chứ.”
Lâm Vũ Chi quay người rời đi.
Đường Hành Thiên cũng không ngăn cản cậu.
Lâm Vũ Chi lại tự dừng lại, cách Đường Hành Thiên vài mét, sau đó bước trở lại đứng trước mặt Đường Hành Thiên.
“Đường Hành Thiên.”
“Hả? Sao vậy?”
“Hay là…” Ánh mắt Lâm Vũ Chi rơi xuống nơi nào đó, lông mi run lên vì căng thẳng: “Đổi đi.”
Đường Hành Thiên ngây ra một lát, sợi dây trong đầu đột nhiên đứt đoạn: “Em nói lại đi.”
Lâm Vũ Chi mím khóe môi, không tìm được giọng nói của mình.
Đường Hành Thiên chống tay lên ghi đông xe, ngẩng mặt lên, lại chiếm thế thượng phong.
“Chi Chi, em nói lại lần nữa đi.”
“Đổi…” Lâm Vũ Chi nói: “Đổi thành cây dương phía sau ký túc xá đi.”