Xin Anh Đừng Theo Đuổi Tôi Nữa

Chương 22: Em đang không mặc quần lót à?



Tuy là Lâm Vũ Chi bị hôn tới choáng váng đầu óc nhưng cậu vẫn đáp lại theo bản năng: “Cút.”

Đường Hành Thiên giống như một con cho to xác vậy, liếm từ cổ của Lâm Vũ Chi gặm cắn lên đến dưới cằm rồi dừng lại cắn nhẹ một cái, ngậm lấy đôi môi của Lâm Vũ Chi nhay cắn giữa răng môi.

“Vậy có còn chia tay anh nữa không?”

Lâm Vũ Chi rén nhanh lắm: “Không chia nữa, không chia nữa.”

Cuối cùng Đường Hành Thiên cũng chịu tha cho Lâm Vũ Chi, kề sát vào trán đối phương, vờ như lơ đãng nói: “Chi Chi, kì Quốc khánh này em về nhà có phải đã có ai nói gì đó với em rồi không?”

Nếu không dựa theo tính cách của Lâm Vũ Chi thì không thể nào nghĩ tới những chuyện đó được, nếu cậu đã nghĩ tới thì chắc chắn ngay từ đầu đã không nhận lời quen mình.

Có người đó nói gì đó với Chi Chi của hắn rồi.

Vốn dĩ đã là người không có chủ kiến gì, lúc nào cũng bị người ta nắm mũi dắt đi rồi. Bây giờ lại tự ý quyết định là do muốn tốt cho mình, Đường Hành Thiên cũng không giận hờn gì. Nhưng ít nhất hắn phải làm rõ mọi chuyện, phải biết được kẻ địch ẩn nấp trong bóng tối là người nào mới được.

Lâm Vũ Chi ấp a ấp úng, lẩn tránh ánh mắt của hắn.

Cả buổi trời mà cậu vẫn không trả lời, không nói được câu nào hoàn chỉnh. Đường Hành Thiên không kiên nhẫn đợi cậu bịa chuyện nổi, hắn kéo cằm của đối phương lên định hôn tiếp.

“Này này này, đợi đợi đợi đã.” Lâm Vũ Chi bị dọa tới da đầu tê dại, Đường Hành Thiên cứ hôn vồ vập như hổ vồ sói đói thế này thì cậu thật sự chịu không nổi. Hai tay cậu chắn trước ngực Đường Hành Thiên, Lâm Vũ Chi bất lực nói: “Ba mẹ em, hai người họ nói là yêu đương sẽ ảnh hưởng tới việc học.”

Đường Hành Thiên: “…”

Trước khi Lâm Vũ Chi trả lời thì Đường Hành Thiên đã chửi cái thằng nhóc nào dám khuyên Lâm Vũ Chi chia tay hắn cả ngàn vạn lần, còn thề là khi nào gặp được nó sẽ treo nó lên rồi đánh cho hả dạ. Ai ngờ, sao lại có thể là ba mẹ tụi mình được chứ?

Thấy vẻ mặt của Đường Hành Thiên từ từ biến thành vẻ nói không nên lời thì Lâm Vũ Chi lại thấy hơi áy náy, cậu giải thích: “Họ cũng lo là sau này khi hai tụi mình cùng bước vào ngành thì sẽ rất khó chăm lo cho gia đình, vì bản thân hai người họ đã là ví dụ trước mắt rồi.”

Đường Hành Thiên cau mày: “Anh hiểu rồi.”

Ba mẹ mình cũng không mong mình tìm một nửa của đời mình cùng làm ngành Y, đổi ngược lại là ba mẹ của Lâm Vũ Chi thì cách nghĩ của các bậc phụ huynh hai bên cũng không khác nhau là mấy.

Sắc mặt Lâm Vũ Chi hơi tỏ vẻ do dự: “Vậy tụi mình phải làm sao bây giờ? Nếu không thì cứ chia trước…”

Chia tay trước một khoảng thời gian?

Hai mắt của Đường Hành Thiên đột nhiên tối sầm xuống, Lâm Vũ Chi sợ hãi nuốt ngược nửa câu sau về lại.

“Em có bản lĩnh thì cứ nói cho hết đi.” Đường Hành Thiên cười như không cười: “Hửm? Cục cưng Chi Chi của anh, chia cái gì cơ?”

Sắc mặt Lâm Vũ Chi cứng đờ, rời mắt ra ngửa đầu nhìn lên trời: “Trăng to thật đấy.”

Đường Hành Thiên: “…”

Đường Hành Thiên xoay mặt của Lâm Vũ Chi về lại phía mình, dừng một lúc rồi mới từ từ nói: “Lâm Vũ Chi, chuyện em lo lắng cứ giao hết cho anh. Em đi học thì cứ đi học, đi chơi thì cứ đi chơi, còn những chuyện khác cứ giao lại hết cho anh.”

Hắn cam tâm tình nguyện giải quyết hết mọi vấn đề, chỉ cần Lâm Vũ Chi không ầm ĩ đòi chia tay là được. Em ấy thì hiểu cái gì cơ chứ, ngay cả cách thích một người em ấy còn phải để cho mình dạy cơ mà.

Tuy là trong lòng Lâm Vũ Chi vẫn còn lo lắng về sự phản đối của ba mẹ nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, giao lại quyền chủ động cho Đường Hành Thiên.

Gió thổi ùa từ bụi cỏ sang đây, Lâm Vũ Chi rùng mình một cái. Đường Hành Thiên cúi đầu xuống nhìn dáng vẻ bây giờ của đối phương, bật cười rồi cài áo lại đàng hoàng cho Lâm Vũ Chi: “Về kí túc xá đi.”

Lâm Vũ Chi nhìn áo len của mình được kéo lên lại ngay ngắn, ngơ ngác hỏi: “Không phải bảo ra ngoài ngủ sao?”

Lần này thì đến lượt Đường Hành Thiên ngây người, nhưng cũng chỉ được khoảng một giây mà thôi: “Sao nào? Muốn bị anh làm tới vậy à?”

Hắn vừa dứt lời thì Lâm Vũ Chi đã đá một cái lên chân của Đường Hành Thiên: “Cút đi.”

Lâm Vũ Chi được Đường Hành Thiên đưa về tới tận kí túc xá, đứng dưới tầng kí túc xá, Đường Hành Thiên lại đè đối phương lại bên dưới hôn một lúc lâu. Lúc Lâm Vũ Chi lên lầu thì phải chống lên tay vịn mới đi được, cậu thấy mình bây giờ hệt như một linh hồn đang lơ lửng vậy.

Cậu thấy hối hận tại sao mình lại kích động rồi nói chia tay với Đường Hành Thiên như vậy làm gì, để bây giờ đối phương cứ vin vào chuyện này để đòi bồi thường mãi không xong.

Mà cậu lại còn không có lý do gì để từ chối.

Giống như vừa nãy vậy, Đường Hành Thiên chỉ hơi tỏ vẻ tổn thương một chút thôi là Lâm Vũ Chi đã không nhịn được nghe theo hắn. Gần như là cùng lúc Lâm Vũ Chi gật đầu, cổ áo cậu bị đối phương kéo phăng xuống, đè lên trên tường. Hắn thô bạo, hùng hổ hệt như một con báo chứ làm gì còn chút dáng vẻ yếu ớt nào của nam sinh trước đó đâu.

Lúc súc miệng trong nhà vệ sinh, Lâm Vũ Chi đau tới hít hà. Lưỡi đau, môi cũng bị cắn trầy luôn rồi, cổ tay bị Đường Hành Thiên siết tới bầm tím, đcm nó chứ, lại thấy hơi muốn chia tay rồi đó.

Lâm Vũ Chi môi đỏ răng trắng bước ra khỏi nhà vệ sinh, Triệu Lương nằm trên giường nhìn trái nhìn phải quan sát cậu rồi chậc chậc hai tiếng: “Cậu nhìn cái dáng vẻ tối nay của cậu kia, mới đó mà đã khác hoàn toàn rồi, bây giờ cậu giống như bị tưới ướt…”

Lâm Vũ Chi đập một cái gối qua: “Không muốn chết thì câm mồm ngay.”

Triệu Lương cười hí hí há há ôm lấy cái gối, hơi tò mò hỏi: “Không phải cậu đã nói chia tay với đàn anh Đường rồi sao? Làm lành rồi hả?”

Mặt của Lâm Vũ Chi nóng lên, chỉ hận không thể đập chết bản thân mình của hai ngày trước: “Ai quy định là chia tay rồi thì không thể làm lành hả?”

“Vậy thì cũng không hẳn.” Triệu Lương đầy vẻ ẩn ý nói: “Chia tay kiểu này á, chắc chỉ có mình Lâm Vũ Chi cậu tự biên tự diễn thôi á chứ hahahahahahhahahaha.”

Tuy là Lưu Tiểu Thiên trông như đang nghịch điện thoại nhưng thực tế cũng đang vểnh tai nghe, cậu ta nhất thời không nhịn được phì cười.

Lâm Vũ Chi chửi đm, không thèm để ý tới hai người bạn cùng phòng này nữa.

Triệu Lương cười xong rồi thì gõ gõ lên lan can, nói: “Đồ của Miêu Bân đã được dọn đi hết rồi, ngày mai sẽ có bạn cùng phòng mới tới đó, không biết như nào nữa.”

Lâm Vũ Chi lắc đầu, dừng lại một chút rồi quay đầu qua cười lạnh: “Sao vậy, cậu định úm luôn người ta hả?”

Triệu Lương: “….”

Lưu Tiểu Thiên thò đầu ra khỏi chăn, lần đầu tiên gia nhập vào cuộc hội thoại của họ, vừa mở miệng đã tung một quả bom: “Cậu ấy không được đâu, chân cậu ấy hôi lắm.”

Lâm Vũ Chi ngây người một lúc rồi ôm lấy chăn cười như điên: “Hahahahahahahahahahahahahahahahahahaha.”

Vậy là cái con thỏ Triệu Lương này không những không ăn được cỏ gần hang mà cỏ gần hang cũng bị cậu ta úm tới chết luôn rồi.

Triệu Lương tức muốn chết, cậu ta ngồi dậy hét to: “Lưu Tiểu Thiên tớ đm cậu luôn, mẹ nó cái đó là do đôi giày của tớ thôi. Không tin thì cậu ngửi chân tớ đi này, hôi chỗ nào hả?”

Lưu Tiểu Thiên: “Nói chung là cậu hôi chân.”

Triệu Lương: “Cậu qua đây đi, tớ bảo đảm không đánh chết cậu đâu.”

Lâm Vũ Chi đùa giỡn với bọn họ một hồi thì nhận được cuộc gọi của Đường Hành Thiên. Bên kí túc xá của hắn bọn Từ Dục vẫn còn đang chơi game, vất vả lắm mới có hai ngày nghỉ nên đang ầm ĩ đòi thức thâu đêm.

Lâm Vũ Chi cau mày: “Anh cũng thức thâu đêm hả?”

Đường Hành Thiên cười một tiếng: “Anh thức thâu đêm làm gì? Anh đi ngủ với cục cưng Chi Chi.”

Chỉ có chó độc thân mới thức thâu đêm thôi. Bây giờ Đường Hành Thiên cảm thấy chuyện duy nhất có thể khiến mình thức thâu đêm đó chính là làm Lâm Vũ Chi, làm thâu đêm luôn.

Lâm Vũ Chi chỉ đang gọi điện thoại với Đường Hành Thiên thôi nên tất nhiên là không biết được đối phương đang nghĩ cái gì. Thế nhưng cậu nhận ra Đường Hành Thiên không chú tâm lắm, cứ tưởng là đối phương mệt, lần đầu tiên trong đời làm một em bé ngoan ngoãn, hiểu ý người khác.

“Anh mệt rồi thì đi ngủ trước đi.” Lâm Vũ Chi vừa nói vừa thuận tay mở game lên.

Triệu Lương và Lưu Tiểu Thiên bên cạnh: “…” Thật ra thì bạn cùng phòng của họ cũng rất là biết diễn đó đúng không?

Đường Hành Thiên ngồi trên cái ghế treo dưới giường Từ Dục, Từ Dục và Mạnh Khiêm đang túm tụm lại cùng chơi game. Đường Hành Thiên nhìn hai bọn họ một cái rồi hỏi Lâm Vũ Chi: “Em đang chơi game à?”

Lâm Vũ Chi: “…”

Em bé không nói gì đã là đáp án luôn rồi, Đường Hành Thiên cầm điện thoại cười nói: “Lúc em mở máy tính nó có kêu một tiếng, khá là lớn.”

“Bé con, em đang dụ ai đó hả?”

“Tắt đi.” Đường Hành Thiên chầm chậm nói.

Lâm Vũ Chi tắt máy tính cái vèo.

Triệu Lương và Lưu Tiểu Thiên lại trợn mắt há mồm lần nữa, đúng là Lâm Vũ Chi gặp được đối thủ thật rồi. Chứ bình thường lúc trên lớp, lúc nào Lâm Vũ Chi cũng rất được lòng mọi người, lúc nào cũng được chiều hết nấc. Tuy là không tới mức vểnh đuôi lên trời nhưng cũng là một con gà trống hiên ngang, khí phách, hùng dũng, oai vệ, sao mà tới trước mặt Đường Hành Thiên thì lại ỉu xìu đáng thương thế này.

Tuy là nói vậy nhưng bọn họ thật sự rất hâm mộ Lâm Vũ Chi, đàn anh Đường là ước mơ của biết bao nhiêu người thấy mà không có được, lên tới năm ba đại học rồi mà vẫn chưa từng yêu đương với ai.

Cũng rất hâm mộ đàn anh Đường nữa, người yêu của anh ấy là bạn cùng phòng Lâm Vũ Chi của bọn họ đó. Lâm Vũ Chi đó! Chính là Lâm Vũ Chi đẹp trai tới nỗi đám con gái lớp kế bên phải bật khóc luôn đó!



Chắc là do phải trải qua quá nhiều thứ cùng một ngày nên hôm sau Lâm Vũ Chi đã bị cảm, triệu chứng là khàn giọng và sốt.

Lâm Vũ Chi xin nghỉ với trợ giảng rồi chui trong chăn, Triệu Lương tự cho là mình thông minh lấy luôn chăn của mình và Lưu Tiểu Thiên đè thêm lên chăn của Lâm Vũ Chi.

Lâm Vũ Chi bị nóng ngộp tới tỉnh ngủ, giống như đang bị bóng đè vậy. Lâm Vũ Chi gian nan thò tay ra khỏi chăn kéo hai cái nhưng không kéo ra được, giọng của cậu đầy âm mũi, giống như một bé động vật tủi thân vậy: “Triệu Lương, đm cậu…”

Cậu mơ mơ màng màng nhớ là trước khi Triệu Lương đi học còn ra vẻ đầy yêu thương xoa xoa đầu cậu: “Ủ nhiều một chút, ủ một hồi là khoẻ thôi.”

Lâm Vũ Chi: …

Cậu sắp bị ủ tới chết luôn rồi.

Ba tấm chăn bông đè trên người, Lâm Vũ Chi vốn đã không có sức lực gì rồi. Cậu đưa chân đá một tấm ra, lúc đưa tay kéo lớp thứ hai ra thì bị một bàn tay lạnh buốt nắm lấy cổ tay.

Lâm Vũ Chi bị lạnh tới tạm thời tỉnh táo lại trong nháy mắt, cậu hé hai mắt ra, không có chút tinh thần nào nhìn về phía người vừa tới: “Sao anh lại đến đây?”

Đường Hành Thiên đặt bữa sáng mình mang tới lên bàn của Lâm Vũ Chi: “Anh qua lớp của em tìm em nhưng không thấy, bạn cùng phòng của em nói là em xin nghỉ rồi.”

Đường Hành Thiên rất cao, không cần kiễng chân cũng có thể nhìn thấy được Lâm Vũ Chi đang nằm trên giường. Hắn đưa tay ra chạm thử vào trán cậu thì lập tức cau mày lại: “Sao lại nóng thế này?”

Lâm Vũ Chi không còn thiết sống nữa: “Ai bảo hôm qua anh kéo áo em làm gì.”

Đường Hành Thiên ngây ra một lúc rồi cũng bất đắc dĩ nói: “Không phải em cũng kéo áo anh sao?”

Hắn nói xong thì thấy Lâm Vũ Chi chầm chậm quay đầu qua nhìn mình, hai mắt từ từ đỏ lên: “Đm anh nữa, anh còn ở đây hơn thua với em à.”

“…” Tim Đường Hành Thiên nhói lên một cái, bất chấp mọi thứ nhận lỗi sai về mình: “Phải phải phải, là lỗi của anh, là anh không nên cởi áo của bé cưng ra, lần sau anh nhất định sẽ không cởi ra lúc đang ở ngoài nữa.” Anh cởi lúc trong nhà thôi.

Lâm Vũ Chi ngây người, lúc sực tỉnh lại thì mới kéo chăn qua quay vào trong tường, xoay lưng lại với Đường Hành Thiên, ồm ồ nói: “Em không ăn sáng đâu, em không đói, anh đi đi.”

Cậu chỉ chừa nửa cái gáy rối tung ra ngoài, dáng vẻ này trong mắt của Đường Hành Thiên đúng là đáng yêu chết đi được.

Đường Hành Thiên bật cười, lấy mấy cái chăn thừa trên người Lâm Vũ Chi đi rồi lại rót cho cậu một ly nước nóng.

Lúc cầm ly qua thì Đường Hành Thiên nhìn thấy được một khung ảnh trên bàn của Lâm Vũ Chi. Vừa nhìn đã biết là ảnh tốt nghiệp cấp ba, Lâm Vũ Chi đứng ở chính giữa hàng cuối cùng, cực kỳ bắt mắt.

Ánh mắt cửa hắn dịch sang mặt của hai nam sinh đang đứng cạnh Lâm Vũ Chi, hơi có chút ngạc nhiên. Hắn gõ gõ lên chăn của Lâm Vũ Chi: “Chi Chi, sao giá trị nhan sắc của lớp em cao thế?”

Lâm Vũ Chi xoay người qua, thò đầu ra: “Cái gì cao?”

Đường Hành Thiên chỉ chỉ tấm hình tốt nghiệp của cậu.

Lâm Vũ Chi bĩu môi một cái: “Cũng thường thôi.”

Đường Hành Thiên cảm thấy hơi may mắn, may mà Lâm Vũ Chi không bị người khác vớt đi mất hồi cấp ba. Nhìn cái nhan sắc của bạn cùng lớp em bé này đúng là có hơi đáng sợ thật.

Rót một ly nước nóng, Lâm Vũ Chi đang định nằm đó rồi đổ vô miệng luôn thì bị Đường Hành Thiên đánh một cái: “Ngồi dậy uống.”

Lâm Vũ Chi không hề tình nguyện: “Ò.”

Lúc em bé đang ngoan ngoãn cầm ly uống nước thì tầm mắt của Đường Hành Thiên từ từ chạm phải một mảnh vải màu đen, hắn hỏi Lâm Vũ Chi: “Chi Chi, em để gì ngay đó vậy?”

“Cái gì?” Động tác của Lâm Vũ Chi khựng lại, nuốt nước trong miệng xuống rồi mờ mịt nhìn về phía tay Đường Hành Thiên chỉ. Mới đầu cậu ngây người nhưng sau đó lại cuống quít nói: “Không có gì, còn là gì nữa, khăn… khăn mặt thôi.”

Cậu đưa tay ra lấy nhưng lại bị Đường Hành Thiên giật lấy trước.

Lâm Vũ Chi nhìn thứ đồ đang treo trên tay của Đường Hành Thiên, hơi nóng từ dưới chân xộc thẳng lên mặt, cậu cảm thấy mình lại sốt nặng hơn nữa rồi.

Đường Hành Thiên treo cái “khăn mặt” mà Lâm Vũ Chi nói trong tay nhìn một lúc rồi mới trêu ghẹo nói: “Chi Chi lấy khăn mặt làm quần lót để mặc sao?”

Lâm Vũ Chi đưa tay ra muốn giật lại nhưng lại hơi có vẻ e dè, động tác hơi ngập ngừng: “Anh đã biết rồi mà còn hỏi nữa, trả đây cho em!”

Cái quần lót boxer màu đen bị ngón tay của Đường Hành Thiên giật lên một cái, Đường Hành Thiên nghiêng đầu quan sát một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Chi Chi, cái này mặc rồi à?”

Lâm Vũ Chi sắp nổ tung rồi: “Tối qua nóng quá nên em mới cởi ra, mới thay đó!”

Đường Hành Thiên không nhịn được phì cười, sao mà em bé này đáng yêu thế nhỉ, tới lúc này rồi mà còn để ý sợ người ta thấy đồ của cậu không sạch.

Sao mà hắn có thể chê cục cưng Chi Chi của hắn được cơ chứ, thậm chí hắn còn muốn… ngửi thử nữa kìa.

Nhưng Đường Hành Thiên lại giống như chợt nhớ ra gì đó, hắn khựng lại, hai mắt đầy ẩn ý: “Bé cưng, vậy ý của em là bây giờ em đang không mặc quần lót à?”



Anh Thiên: Anh tới đây.