Xin Anh Đừng Theo Đuổi Tôi Nữa

Chương 3: Tuyển sinh á? Tuyển chồng thì có



Lâm Vũ Chi đang khó chịu suy nghĩ thì Đường Hành Thiên đã buông bàn tay đang tự ấn vào vai mình ra, chọc vào lưng người phụ nữ trước mặt hắn.

Sở dĩ gọi là người phụ nữ là vì đối phương đang mặc một chiếc sườn xám màu đen, thêu chỉ vàng bên sườn. Cô có khí chất thanh lịch, nghiêng đầu sang, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Vũ Chi.

“Bạn học nhỏ là Lâm Vũ Chi hả? Tên cô là Diệp Nhàn, chắc là em biết cô nhưng không biết cô trông như thế nào. Cô là chủ nhiệm lớp em, nếu không muốn gọi cô là cô thì các em ấy đều gọi cô là mẹ Diệp, các em cũng vậy đi.” Giọng Diệp Nhàn dịu dàng đến mức có thể chảy nước, trông tuổi cô đúng là không chênh lệch nhiều với tuổi mẹ Lâm, nhưng tính cách thì rất khác với sự hùng hổ của mẹ Lâm.

Lâm Vũ Chi nhìn Diệp Nhàn, lại nhìn Đường Hành Thiên. Sau vài giây do dự, cậu mới trả lời: “Chào m… mẹ Diệp.”

“…”

Vì lo lắng mà Lâm Vũ Chi đã gọi thành mẹ Diệp. Sau khi nhìn thấy nụ cười trong đôi mắt của Diệp Nhàn, Lâm Vũ Chi ngay lập tức cảm thấy xấu hổ.

Trước mặt giáo viên, Lâm Vũ Chi luôn rất lo lắng. Dù gì trước kia cậu cũng là học sinh kém, dù Ôn Thư Nhã dịu dàng nhưng cũng rất nghiêm khắc, xưa nay Lâm Vũ Chi không hề dám nghịch ngợm trước mặt Ôn Thư Nhã.

Đường Hành Thiên chọc chọc cằm mình như thể mới phát hiện ra cái gì đó mới lạ, hắn hăng hái nhìn Lâm Vũ Chi đánh giá.

Thì ra vẫn còn biết xấu hổ, hắn còn tưởng trước mặt ai bé xinh đẹp cũng là pháo đầu thai chứ.

Đụng một chút là nổ.

Xem ra là không phải.

Chỉ nổ trước mặt mình thôi.

Lâm Vũ Chi bị hai bên chèn ép, trong lòng đã sớm vặn Đường Hành Thiên thành bánh chẻo.

Diệp Nhàn nhìn ra Lâm Vũ Chi không được tự nhiên thì không nhìn cậu nữa mà đi về phía Đường Hành Thiên, cười nói: “Đây là đứa trẻ mà em khen nức nở với cô đêm qua à?”

Đường Hành Thiên gật đầu cười: “Không tệ đúng không ạ?”

Thật sự, nếu không phải do Lâm Vũ Chi chính tai nghe thấy thì chỉ với giọng điệu của Đường Hành Thiên thôi, Lâm Vũ Chi có lý do để hoài nghi hắn muốn nói là: Ánh mắt của em không tệ đúng không?

Nhưng tim Lâm Vũ Chi vẫn đập nhanh một nhịp.

Lần đầu tiên gặp giáo viên lớp của mình, Lâm Vũ Chi cũng không muốn bị đối phương nói không thích.

Diệp Nhàn không nói tệ hay không tệ, chỉ cười tủm tỉm nói với Lâm Vũ Chi: “Cô rất đánh giá cao em.”

Lâm Vũ Chi: “Cảm ơn cô ạ.”

Diệp Nhàn bị giáo viên bên cạnh kéo qua trò chuyện. Lâm Vũ Chi lạnh lùng nhìn về phía Đường Hành Thiên, anh không thèm quan tâm đến ánh mắt đằng đằng sát khí của Lâm Vũ Chi, tựa trên ghế ngồi, giọng nói trầm thấp.

Giống như âm ghita lười biếng bị hững hờ đàn ra.

“Dù chắc em không cần nhưng nếu muốn sau này được tự do tự tại thì bây giờ hãy cố gắng lên.”

Đường Hành Thiên lười biếng khép hờ mi mắt nhưng giọng điệu của hắn lại nghiêm túc đứng đắn. Lâm Vũ Chi thấy dáng vẻ này của đối phương thì sự không tin tưởng đối với Đường Hành Thiên lập tức giảm đi hơn nửa.

Có lẽ đối phương chỉ trông cà lơ phất phơ không đáng tin cậy mà thôi, Lâm Vũ Chi thầm đoán.

Nhưng khi ý tưởng này còn chưa hoàn toàn được hình thành thì nó đã ầm ầm sụp đổ.

Đường Hành Thiên nói xong thì chậm rãi nâng mắt lên, liếc nhìn Lâm Vũ Chi, nở một nụ cười nhẽ.

“Lúc thích hợp thì phải ngon ngọt với đàn anh biết chưa?”

“…”

Lâm Vũ Chi muốn cho tên này một cái tượng Oscar, không ai diễn hay bằng hắn nữa, Thẩm Chiếu cũng không bằng, vẫn còn giả trân muốn chết.

Mà nếu Đường Hành Thiên không theo nghiệp bác sĩ thì Lâm Vũ Chi nghĩ chắc hắn sẽ dễ dàng đạt được giải Ảnh đế trong ngành giải trí.

Chắc là vì ánh mắt của Lâm Vũ Chi quá phức tạp, giống như là nhìn thấy vật gì hiếm lạ vậy, vừa mang vẻ kinh ngạc vừa không thể tưởng tượng nổi, nếu bên trong không có vẻ ghét bỏ rõ ràng thì Đường Hành Thiên sẽ rất muốn Lâm Vũ Chi nhìn mình như vậy.

Các nhân viên trên sân khấu đang điều chỉnh âm thanh, một giọng nói chói tai xuyên qua khán phòng, bén nhọn đến mức có thể đâm thủng màng nhĩ.

Lâm Vũ Chi cau mày. Một giây tiếp theo, tai cậu bị một đôi tay ấm áp che lại. So với làn da non mịn mỏng manh trên tai, đôi tay này còn có vết chai ở lòng bàn tay và đầu ngón tay, khi ma sát mạnh còn mang đến cảm giác tê dại.

Không cần phải nhìn, từ ống tay áo màu trắng trong tầm mắt cậu đã biết là Đường Hành Thiên.

Bằng cách che tai, Đường Hành Thiên mạnh mẽ giữ lại đầu của Lâm Vũ Chi: “Anh cũng chu đáo lắm, đàn em cân nhắc anh một chút đi?”

Lâm Vũ Chi nghiêng đầu, không hất ra, một tay đặt lên cổ tay Đường Hành Thiên kéo xuống thật mạnh. Cậu nhìn Đường Hành Thiên, mặt không đổi sắc: “Cút ngay.”

Đường Hành Thiên: “…”

Lại nổ nữa rồi.

Người dẫn chương trình thử mic, giọng nghe hay một cách kì lạ. Lực chú ý của Lâm Vũ Chi bị kéo đi chỗ khác, Đường Hành Thiên lù lù bất động, ánh mắt hắn dừng lại trên người Lâm Vũ Chi.

“Dù sao hai ta cũng độc thân, em xem, em hẹn hò với anh thì có thể lấy anh ra làm lá chắn, anh không ngại đâu.” Khi nghiêm túc trông Đường Hành Thiên còn khá đáng sợ.

Lúc này Lâm Vũ Chi mới nhìn Đường Hành Thiên đàng hoàng mấy lần, nhíu mày: “Anh tưởng tôi không biết thành ngữ đùa giả thành thật hả?”

“Thôi dẹp, anh theo đuổi người khác đi, đơn giản hơn nhiều.”

Những gì Lâm Vũ Chi nói là lời thật lòng, với điều kiện của Đường Hành Thiên, theo đuổi ai cũng dễ như trở bàn tay.

Nếu hắn không xem trọng Lâm Vũ Chi thì có khi sẽ rất thuận lợi trong chuyện tình cảm.

Nụ cười ở khóe miệng Đường Hành Thiên nhạt đi một chút, lúc này Lâm Vũ Chi mới phát hiện ra ngũ quan của đối phương đúng thật là rất lạnh lùng. Lúc yên lặng nhìn làm trong lòng người ta khá e ngại, vì bình thường Đường Hành Thiên thích cười nên cảnh giác lạnh lẽo đó bị hòa tan đi nhiều.

Đường Hành Thiên lại lười biếng ngồi trên ghế ngồi, không nhìn Lâm Vũ Chi nhưng lại nói với cậu.

Vừa mở miệng đã làm cho Lâm Vũ Chi muốn đánh hắn tại chỗ.

“Đáng tiếc, trong vô số các sinh viên mới anh lại xem trọng em, vẻ bề ngoài của em ấy mà, cũng được đấy, nhưng mà…”

Hắn đột nhiên tới gần Lâm Vũ Chi, hơi thở gần ngay trước mặt cậu, thấp giọng nói: “Bé yêu à, em chưa biết thì thôi. Anh rất vô liêm sỉ, em càng không thích anh thì anh càng thích em.”

“Anh cảm thấy bây giờ anh sắp yêu em rồi.”

Nếu không phải nhìn thấy sự ranh mãnh nhàn nhạt trong mắt Đường Hành Thiên thì Lâm Vũ Chi cảm thấy mình sắp tin hắn thật, cuối cùng cậu cũng hiểu trước kia Cố Vọng nói đàn anh đại học đều là sói đói nghĩa là gì.

Nếu bạn không cảm thấy đối phương là một con sói đói thì là vì đối phương là một con sói đói bình tĩnh.

Có lẽ là có cảm tình, nhưng yêu là chuyện đơn giản như vậy à?

Lâm Vũ Chi ngây người ra một chốc ngắn ngủi rồi cười lạnh một tiếng, kéo lấy cổ áo Đường Hành Thiên kéo hắn xuống, ghé vào bên tai đối phương: “Anh nghĩ tôi dễ lừa như vậy à?”

“Anh nghĩ anh là ai?”

Học theo Thẩm Chiếu, nhưng Lâm Vũ Chi biết ngụy trang hơn Thẩm Chiếu nhiều. Có một nháy mắt Đường Hành Thiên đã bị hù dọa thật, chỉ là nháy mắt mà thôi, chí ít trong mắt hắn Lâm Vũ Chi là một con mèo còn đang mọc răng.

Hắn nhẹ nhàng lấy tay Lâm Vũ Chi xuống, Lâm Vũ Chi nhìn hắn vuốt nếp nhăn trên cổ áo, thấy hắn không đầu không đuôi nói một câu: “Anh còn phải gặp người ta nữa, ngoan, đừng quậy.”

Ngay lập tức, trong đầu Lâm Vũ Chi điên cuồng hiện lên cơn bão mấy vạn bình luận “Người này thật không biết xấu hổ”.



Trong hội trường, trừ lãnh đạo nói chuyện ra thì người bên dưới hầu như là không hề châu đầu ghé tai, đều đang nghiêm túc nghe lãnh đạo nói.

Các thầy giáo rất hiểu tâm lý sinh viên, nói chuyện buồn tẻ nhàm chán sẽ chỉ làm sinh viên mệt mỏi buồn ngủ, thực hiện một vở kịch một vai thì có ý nghĩa gì? Thế là trường học làm ra rất nhiều trò chơi nhỏ như rút thưởng và giành cơ hội hỏi đáp, ngẫu nhiên phát phần thưởng, ban đầu chỉ là những món đồ nhỏ như vở ghi chép, nhưng sau khi các sinh viên nhìn thấy bạn học lấy ra một cái điện thoại di động trong blind box ra thì lập tức lên tinh thần gấp trăm lần, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm sân khấu

Tình huống hiện tại là chỉ cần người bên trên nói chuyện mà dừng lại lâu hơn một chút là sẽ có sinh viên tưởng là sắp có câu hỏi mà dồn lên từ chỗ ngồi của mình.

Các thầy cô cảm nhận được sự nhiệt tình như lửa của sinh viên mới, vui vẻ rút thêm mấy lần.

Sắc mặt của mấy thầy cô hậu cần bên cạnh như mấy cái đáy nồi đen kịt.

Quả thật muốn nhét mấy lãnh đạo này vào trong blind box rồi rút.

Lâm Vũ Chi không thích ồn ào, cậu xem người khác chơi cũng thấy vui vẻ.

Chờ đến khi khâu nói chuyện của các lãnh đạo kết thúc, sức lực của các sinh viên như đã bị phần này làm cho tiêu hao hết sạch, lập tức mềm nhũn hết.

MC vẫn mang thần thái sáng láng như cũ, giới thiệu một phần mới, sinh viên đại biểu nói chuyện.

Nhiệt tình và kích thích của mọi người dường như đã bị hao hết sạch ở phần trước. Giờ đổi sang phần mới, xương cốt mọi người đều đã mềm, xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi tại chỗ.

Mãi đến khi nhìn thấy thanh niên mặc áo sơ mi trắng bên dưới đi một bước là ba bậc thang bước lên bục chủ tịch.

Microphone quá thấp mà người đó lại quá cao, thậm chí còn phải hơi khom lưng một chút, lúc này vẻ mặt kiêu ngạo ngày thường đã trở thành cung kính khiêm tốn. Hẳn là vì chân quá dài nên quần màu đen vốn nên vừa vặn lại bị mặc thành quần chín tấc. Anh không mang giày thể thao mà mang converse đen, toàn thân tỏa ra khí chất khiêm tốn.

Trong số các sinh viên mới lập tức có người giơ điện thoại lên chụp ảnh.

Bên cạnh xì xào bàn tán.

“Đàn anh hả? Trường nào vậy?”

“Trời ơi, đây chính là đàn anh trong mộng của tao, nhìn sinh viên mới khóa này của tụi mình xem, tao chưa thấy ai có thể đánh bại ảnh cả.”

“Đừng nói vậy.”

“Vẫn có đó, hôm qua tao có thấy, chỉ nhìn sơ qua thôi, nhưng mà cũng ngang hàng với ảnh lắm.”

“Nhưng tao vẫn thích kiểu như đàn anh hơn.”

So sánh với sinh viên ngây ngơ và hơi vụng về, Đường Hành Thiên đã quen khiêm tốn ở trường, lại rất biết cách ngụy trang mình thành thanh niên rất phong độ, hiển nhiên sẽ hấp dẫn người khác hơn.

Vào lúc Đường Hành Thiên đứng lên đi lên, Lâm Vũ Chi đã sửng sốt.

Hắn ư? Sinh viên đại biểu? Đùa cái gì vậy?

Ấn tượng ban đầu làm cho sau khi Đường Hành Thiên bắt đầu phát biểu Lâm Vũ Chi mới chậm rãi chấp nhận sự thật đối phương không hề cà lơ phất phơ như vẻ bề ngoài.

Triệu Lương cũng nói với cậu dưới lầu của trường Y dược có bức tường chuyên để khen Đường Hành Thiên, dù khi Lâm Vũ Chi mới nghe cũng không thật sự cho là thật.

Lâm Vũ Chi nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Đường Hành Thiên.

Đừng tưởng rằng cậu không nhìn thấy Đường Hành Thiên trực tiếp nhảy qua cái lưới sắt của sân bóng rổ, chạy qua trăm mét vọt tới trước mặt cậu, không nói hai lời nâng va li cậu lên.

“Đàn em, anh chuyên đưa đón sinh viên mới nè.” Khi nói lời này mặt Đường Hành Thiên không hề đỏ chút nào.

Xét thấy ý đồ muốn tán tỉnh mình của đối phương quá trắng trợn, Lâm Vũ Chi khoanh tay ngửa mặt nhìn thanh niên bình tĩnh tự nhiên, miệng lưỡi lưu loát trên sân khấu, chỉ có thể liên tưởng tới mấy chữ nhã nhặn bại hoại.

Đường Hành Thiên nhanh chóng nói xong, chuyển sang phần đặt câu hỏi, phía dưới là sinh viên mới tranh nhau chen lấn đứng lên hỏi.

Vấn đề không có gì ngoài mấy cái cũ rích.

“Đàn anh có bạn gái chưa ạ?”

“Đàn anh có bạn trai chưa ạ?”

“Có thiếu không ạ?”

Đường Hành Thiên lạnh lẽo quét mắt về phía một góc nào đó của hội trường tầng một, sau đó trả lời: “Không có bạn gái, nhưng chắc là sẽ có bạn trai.”

Lâm Vũ Chi biết, trước khi Đường Hành Thiên nói ra câu này có nhìn mình: “…”

Xì! Cái thứ không biết xấu hổ!

Đường Hành Thiên trả lời xong, phía dưới lập tức không hẹn mà cùng nhau thất vọng: “A…”

Thừa dịp mọi người chưa kịp phản ứng, hiệu trưởng Trường Y dược đã đứng ở một bên dưới sân khấu từ khi nào, nhón chân kéo Đường Hành Thiên xuống, quát khẽ: “Em viết xong báo cáo thí nghiệm chưa?”

Nụ cười trên mặt Đường Hành Thiên cứng lại, anh nhanh chóng nghĩ ra một lý do tuyệt vời cho mình: “Thầy, thầy cũng biết hai ngày nay sinh viên mới nhập học, em là đàn anh, chắc chắn phải giúp đỡ các nhóm đàn em nhiều hơn.”

“Mấy ngày nay em đang tuyển sinh mà.”

Ý ngầm là báo cáo chưa viết nhưng em đang làm chuyện rất có ý nghĩa.

Sau khi về hưu thì Vương Giác Lệ được trường học mời về tọa trấn, cũng đã nhìn Đường Hành Thiên trưởng thành, quá rõ tính nết thằng nhóc này.

Trông không đứng đắn, miệng lưỡi dẻo quẹo nhưng nếu anh đã nói vậy thì chắc chắn là thật.

Đêm qua Vương Giác Lệ bắt lấy Từ Dục hỏi hai ngày nay Đường Hành Thiên đang bận cái gì mà không thấy bóng dáng đâu, đương nhiên Từ Dục không dám đùa giỡn với viện trưởng như anh Thiên, bèn ấp úng nói anh Thiên đang bận tuyển sinh.

Đang bận tuyển sinh.

Tuyển sinh à? Vương Giác Lệ còn lâu mới tin hắn.

Vương Giác Lệ đã nhìn thấu Đường Hành Thiên, ngoài cười nhưng trong không cười nói với thanh niên chó đội lốt người trước mặt mình: “Tuyển sinh à? Tuyển chồng thì có?”



Đường Hành Thiên: Chuyện này mà thầy cũng đoán đúng, thầy đỉnh thật.